Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 102: Phí của trời một lần



Hoa Vị Miên còn chưa kịp chuẩn bị thì bọn họ đã tiến vào trận pháp thứ hai.

“Sương mù này có độc!” Vu Bàn Nguyệt phát hiện đầu tiên.

Hoa Vị Miên vội vàng che mũi, thành kính hỏi: “Có phải không thể hô hấp đúng không?”

Vu Bàn Nguyệt bất đắc dĩ cười nói: “Sương mù này chỉ có tác dụng với da thịt, hít vào sẽ không trúng độc.”

“Cái này lại càng khó lo liệu.” Hoa Vị Miên xụ mặt, mũi thì có thể che, còn lỗ chân lông nàng nên lấy cái gì che đây?

Vu Bàn Nguyệt móc từ trong tay áo ra một khối thực vật, nói: “Đây là lúc trước ta ngắt, tuy rằng ở đây độc vật trải rộng, nhưng vạn vật đều tương sinh tương khắc, giải dược thông thường đều có thể tìm thấy ở xung quanh.”

Đang nói chuyện, ngoại trừ Hoa Vị Miên, còn đâu mấy người còn lại da đều hơi biến sắc, Vu Bàn Nguyệt phân lá cây hái được cho hai người kia, trong miệng của mình cũng ngậm một mảnh, sau đó nói: “Có thể.”

Hoa Vị Miên vuốt tay, trợn to hai mắt nhìn Vu Bàn Nguyệt đang xoay người muốn chạy, nói: “Ngươi không chia cho ta sao?”

“Không phải ngươi không trúng độc sao?” Thanh Dương thực sự phục nàng, sợ chết cũng có thể sợ đến mức này!

Thân thể do cha mẹ ban cho, ta quý trọng thì có làm sao?” Hoa Vị Miên nói hùng hồn đầy lí lẽ, nghĩ một chút, lại nói: “Ta không phải không cần.”

Vu Bàn Nguyệt nhíu mày.

“Nhỡ đâu có con nhện đại tiện lên mặt thì sẽ thua lỗ lớn!”

Lời nói vừa ra khỏi miệng, ngay tức khắc miệng của ba người khác đều không lưu loát, nói ra cũng không được, mà không nói ra cũng không được.

“Viu!” Tiếng mũi tên bén nhọn gào thét mà đến, Hoa Vị Miên nhảy lên tránh thoát, thân hình chưa ổn định, tên ngầm (tên bắn lén) đã bắn ra không ngừng.

Trong chốc lát, ba người tự lo không xong.

Sương mù dày như vậy nên không nhìn thấy tên được bắn ra từ đâu, giống như mưa, bắn dày đặc tới đây.

Lúc này Hoa Vị Miên sử dụng cả hai tay hai chân, hận chính mình không thể có thêm mấy cánh tay dài nữa, tên vẫn chưa dứt!

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Thanh Dương, nàng vừa phân tâm nhìn, một mũi tên tẩm độc không được chú ý đến, bay thẳng vào mặt nàng.

Ban đầu nghĩ lần này nhất định mặt mày sẽ vàng vọt, nhưng Thượng Đế đóng cánh cửa của ngươi, tất nhiên sẽ mở cho ngươi một cánh cửa sổ, tuy rằng leo cửa sổ thiếu lễ độ hơn đi ở cửa, nhưng chung quy  vẫn tốt hơn trèo tường. Đó chính là lí do mà Hoa Vị Miên yên dạ yên lòng để Tông Chính Sở kéo cổ áo bay qua một bên.

“Không sao chứ?” Vừa buông người xuống, Tông Chính Sở liền vội vàng kiểm tra nàng.

Hoa Vị Miên đè tay hắn lại, nói: “Ta không bị thương, còn ngươi?”

Tông Chính Sở lắc đầu, hai người lôi kéo tay nhau đậm tình mật ý. Thanh Dương đứng bên cạnh không chịu nổi mà quát: “Hai người các ngươi, coi chúng ta đã chết à!”

Hoa Vị Miên quay đầu đi, vô tội hỏi: “Sao mũi tên vừa nãy không bắn trúng cổ họng của ngươi để ngươi nói nhảm nhiều như vậy!”

Thanh Dương tức giận đến mức đứng bật lên, nhưng độc tiễn trên vai lại đột nhiên bị Bàn Vu Nguyệt rút ra, làm hắn đau xém chút nữa hôn mê bất tỉnh, trong nháy mắt còn nghĩ có phải Vu Bàn Nguyệt quan báo tư thù hay không…

Động tác Vu Bàn Nguyệt nhanh nhẹn vẩy thuốc bột lên miệng vết thương của hắn, sau đó xé một miếng y phục của Thanh Dương buộc lại, nói: “Được rồi.”

Thanh Dương á khẩu không trả lời được, ba người kia đều không phải người bình thường!

“Trời đang mưa sao?” Hoa Vị Miên sờ sờ mặt, có chút cảm giác dầu mỡ chán ghét, trong lòng một trận ác hàn. Từ khi về cổ đại cũng chưa có đập Tiểu Hoàng Qua (đây là dưa chuột??), lẽ nào dầu trên mặt đến từ đất đai ở đây?

“Không phải là mưa.” Tông Chính Sở trầm giọng nói: “Là dầu hỏa!”

Dầu hỏa! Hoa Vị Miên cả kinh, chính là dầu hỏa thiên nhiên hả, ván này định dùng hỏa công?!

“Không tốt, bốn phía không có vật để né tránh!” Vu Bàn Nguyệt kêu lên.

Một tia sáng thoáng qua, Hoa Vị Miên thấy xào xạc mà quay đầu lại. Có lầm hay không, tốc độ như vậy?!

Xoay người lại cười tươi sáng, “Còn chờ cái gì, chạy đi chứ!”

Vì vậy, một đại tướng quân, một thần y, một ngự y, một bán tiên, ngay tại ban đêm dưới thủ đoạn dầu hỏa, chạy hết tốc lực.

Khắp nơi đều là dầu hỏa, người nào có chạy nhanh bằng lửa. Từ việc này làm Hoa Vị Miên hiểu, khó trách đến bây giờ người ta cũng không lộ diện, thì ra là đoán chắc bọn họ không qua được trận này.

“Y phục bị cháy!” Hoa Vị Miên vừa chạy vừa hô.

Không phải một mình nàng, y phục của mấy người đều bị cháy.

Vùng vẫy chạy về phía trước, trước mặt sớm đã thành một biển lửa!

Dưới tình hình như vậy, lăn đều trên mặt đất cũng có thể dập lửa, nhưng mà bây giờ có thể lăn sao, đó không phải là trực tiếp nhảy vào chảo dầu sao?!

Tông Chính Sở cầm áo choàng khoác lên trên đầu Hoa Vị Miên, lấy tay xé vạt áo của nàng.

Được rồi, Hoa Vị Miên ngửi thấy mùi khét, ba người còn lại thì không ngừng lột y phục của mình. Thử hỏi có một ngày, ba mỹ nam tử như hoa tranh nhau tự cởi trước mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi sẽ không vì thế mà phun máu mũi sao?

Vậy nên Hoa Vị Miên không phụ sự mong đợi của mọi người mà phun, dùng áo choàng xoa xoa, nghiêng đầu sang một bên, nàng không muốn chết vì hết máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.