Nàng tiêu trừ chán nản. Hồn nhìn lướt qua, lại làm cho Hoa Vị Miên thấy được cơ hội sống sót. Trong một biển lửa như thế này lại cất giấu nước!
Mạo hiểm, Hoa Vị Miên ném dạ minh châu xuống dưới, quả nhiên nghe được một tiếng ‘Tùm tùm’.
Cực kỳ vui mừng, Hoa Vị Miên kêu lên, phía dưới này chính là nước, mau nhảy vào trong nước!
Lời vừa dứt thì nghe được ba tiếng ‘tùm, tùm, tùm’, Hoa Vị Miên lau mồ hôi, động tác còn nhanh hơn nàng! Việc này không nên chậm trễ, nhảy đi!
Kỳ thật ngay từ đầu nàng nên nghĩ đến, cây cối nơi này có thể đẹp ngang rừng nhiệt đới, muốn thiêu cháy nào có dễ dàng như vậy. Vậy nên muốn bố trí một trận lửa thế này, nhất định chung quanh phải đào ao nước thật lớn, phía trên vẩy một lớp dầu hỏa, lúc cháy thì thật giống một biển lửa. Chỉ có điều Hoa Vị Miên nàng hỏa nhãn kim tinh*, chút xiếc trẻ con ấy đâu có thể lừa được nàng.
*Hỏa nhãn kim tinh: là tân ngữ, chỉ người có ánh mắt nhạy bén, thấy rõ tất cả.
Nhưng mà, Hoa Vị Miên còn chưa kịp vui vẻ thì hoàng tước đã tới rồi, bởi vì con ngựa trời là nàng này phát hiện, mượn ánh sáng của dạ minh châu lại có thể thấy rất nhiều vật thể không rõ… dựa vào chi, lại là mãnh xà!
Thế nào mà mãnh xà còn có thể bơi lội?! Nàng dùng ánh mắt chất vấn Vu Bàn Nguyệt.
Vu Bàn Nguyệt cũng kinh ngạc, bất đắc dĩ phất phất tay. Hoa Vị Miên nắm cổ tay thở dài: Đột biến gien cũng không TM hung hăng ngang ngược như thế chứ, ngày mai gặp các ngươi có phải đã lưỡng cư vô ích hay không?!
Bốn người bay ra khỏi mặt nước, quanh quẩn trên không trung.
“Làm sao bây giờ?” Thanh Dương nhanh chóng hỏi.
“Có hai lựa chọn, thứ nhất, biến thành heo quay, thứ hai, biến thành món heo ăn.” Nói xong còn lau máu mũi một cái, sau đó mới rơi vào trong nước.
Trong nước không có dưỡng khí (khí ô-xy), ba người đối phó một trận với mãnh xà, lại phải bay ra khỏi mặt nước.
“Đều tại ngươi, máu của ngươi dẫn mãnh xà tới! Hoa Vị Miên chỉ vào vết thương của Thanh Dương, bắt đầu giận chó đánh mèo.
Hoa Vị Miên nhìn mãnh xà ùn ùn kéo tới, tâm cũng thấy bi thương, kế tiếp đừng nói cho nàng còn có cá ăn thịt người nữa đấy, ok, có cá ăn thịt người cũng không sao cả, nhưng nghìn vạn lần đừng đến cá mập, nếu không nàng cũng không thể đảm bảo dùng Thanh Dương để lấp bụng cá.
“Đây không phải biện pháp, mau nghĩ đi!” Vu Bàn Nguyệt lời ít ý nhiều nói.
Lại vài lần tới tới lui lui, bốn người cũng đã kiệt sức. Sức cản của nước quá lớn, lại phải ứng phó sự di chuyển nhanh nhạy của xà, không chịu thua thiệt cũng đã không làm ... người xem thất vọng rồi.
Lại rơi vào trong lần nữa, Hoa Vị Miên phát hiện số lượng mãnh xà giảm bớt, đồng thời còn dùng hết tốc độ biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ. Lấy tư thế dưới đáy nước đánh ra một chưởng, nội lực lao ra mặt nước, tách dầu hỏa ở phía trên mặt nước ra, thu được thời gian thở dốc ngắn ngủi.
Ba người thò đầu lên, đều thở hổn hển từng ngụm từng ngụm. Hoa Vị Miên nói: “Nhất định mãnh xà trở về để lấy hơi, lát nữa sẽ kéo nhau quay lại!” Mặt nước bị dầu và lửa ngăn cách, dưới nước không có dưỡng khí, động vật cũng cầm cự không được bao lâu, huống chi lửa này đã sớm thiêu cháy.
“Không cần chờ chúng đến, chúng ta trực tiếp đi xuống!” Tông Chính Sở nói xong cũng tiến vào trong nước.
Ba người còn lại hít vào một hơi đi theo. Tông Chính Sở nhặt dạ minh châu lên rồi bơi theo hướng mãnh xà đã qua, tia sáng yếu ớt, nhưng vẫn có thể thấy chỗ trước mặt được gần hai thước, một đàn gì đó đen kịt loi nhoi đến.
Hoa Vị Miên cả kinh, đẩy Tông Chính Sở một cái, dồn lực vẫy tay ý bảo ba người bọn họ mau rời đi.
Nói đùa, nhiều mãnh xà như vậy cắn lên thì chẳng khác nào vạn tiễn xuyên tâm đổi thang không đổi thuốc đấy!
Ngoảnh lại nhìn một đoàn con ngươi đỏ như máu, Hoa Vị Miên giang hai tay ra, vận khí vào lòng bàn tay, dùng nội lực bao lấy một luồng khí lưu (luồng khí tạo nên âm thanh to lớn), bất ngờ đánh về phía mãnh xà. Bởi lực cản của nước, một chưởng này không tạo ra hiệu quả quá lớn, nhưng ít nhất vẫn trì hoãn được tốc độ của chúng.
Hoa Vị Miên xoay người muốn đi thượng du, đan xen bên người là thứ gì đó trơn bóng trượt qua, chen lấn làm phổi của nàng ngột ngạt, không có chút sức lực nào, hôn mê bất tỉnh. Trước khi ngất, nàng còn nghĩ, nếu nàng có thể thu thập đám người ở Quỷ Cảnh kia, nhất định phải bắt toàn bộ mãnh xà tới làm canh xà!
“Khụ khụ…!” Hung hăng ho ra hai ngụm nước, Hoa Vị Miên mơ màng mở mắt ra, ba khuôn mặt cực to dựa sát ở quanh nàng, ngay cả trong mắt tiểu tử Thanh Dương kia cũng đầy lo lắng.
Đưa tay đẩy hắn, yếu ớt nói: “Nhường cái, cản trở không khí.”
Mặt Thanh Dương liền biến sắc, xoay người rời qua một bên. Nữ nhân này, hết thuốc chữa!
Nhìn bốn phía chung quanh, Hoa Vị Miên ngồi dậy, hỏi: “Lửa tắt?”
“Đã tắt một canh giờ.” Tông Chính Sở gật đầu nói.
“Rắn kia đâu?” Nàng lại hỏi.
Vu Bàn Nguyệt ngượng ngùng nói: “Ta đột nhiên nhớ tới, hình như ta mang theo Quỳnh Hải Lộ mà mãnh xà không thích nhất…”
Hoa Vị Miên lập tức thổ huyết (hộc máu), nàng hi sinh như vậy vì ai?! Chủ cơ (máy chủ) của ngươi cháy hỏng vẫn còn nội tồn đầy tràn à?!
Đối mặt với chỉ trích không tiếng động của Hoa Vị Miên, Vu Bàn Nguyệt chỉ có thể im lặng chấp nhận. Thật ra thì Quỳnh Hải Lộ rất đắt, nhiều năm như vậy mà hắn chỉ đào được một chai. Ban đầu tính làm nước hoa sử dụng… Quên đi, phí của trời một lần… Dù sao vẫn còn dư lại nửa chai!