Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 109-1: Trăm nghìn con kỳ đà cản mũi



Ta muốn ăn thịt! Ta muốn ăn thịt!

Hoa Vị Miên gào lên trong lòng, đôi tay bò lên cổ Tông Chính Sở, chảy nước miếng vuốt ve cơ thể cường tráng của hắn.

Tông Chính Sở cắn đầu lưỡi nàng, hận không thể hút hết nước ra, tiếng nước miếng chậc chậc vang dội, không khí mập mờ dần bao phủ.

Cuối cùng lần này cũng được như nguyện cởi yếm của nàng ra, bàn tay đùa giỡn đỉnh núi ngọc của nàng, thỉnh thoảng trêu chọc hạt đào nhỏ phía trên một chút.

Hoa Vị Miên kích động, hooc-môn sinh dục của giới nữ tiết ra, thân thể cũng cong lên, phơi bày tất cả bản thân trước mặt Tông Chính Sở.

Tay chậm rãi trượt xuống bụng trơn mịn của nàng, tiếp đó đến địa phương dụ hoặc nhất, giọng nói khàn khàn từ tính của Tông Chính Sở hiện lên chút trêu tức, “Đã ướt…”

Hoa Vị Miên chỉ kém thất khướu không chảy máu. Nam nhân của nàng thật tà ác, nhưng, nàng thích!

Mở miệng cắn lên cằm hắn, hạ lưu nói: “Ướt vì ngươi…”

Nếu Tông Chính Sở nhịn xuống lần nữa thì không phải là nam nhân bình thường rồi, đưa tay phải xuống cởi quần của mình ra.

Ánh mắt Hoa Vị Miên tái đi, quỷ thần xui khiến thế nào mà tay nhỏ bé lần tới tiếp cận, cách cái quần chọc chọc đồ chơi kia.

Lập tức Tông Chính Sở hít một ngụm khí lạnh, nhào xuống hôn môi một hồi, bắt được tay nhỏ bé muốn lui về của nàng đặt ngay bộ phận dưới khố của mình, thấp giọng nói: “Chạm vào nó…”

“Có lẽ không nên…” Hoa Vị Miên già mồm nói.

Tông Chính Sở cắn cắn lỗ tai của nàng trừng phạt, hơi thở ấm áp thổi trực tiếp vào lỗ tai nàng, “Tiểu yêu tinh…”

Hai người đang dịu dàng lưu luyến, Tông Chính Sở đang định đoạt luôn trong một lần, Hoa Vị Miên đang chuẩn bị nghênh đón thời điểm đau quan trọng nhất của đời người. Giữa lúc hai người suy nghĩ thì xuất hiện sự vật không rõ.

Hoa Vị Miên quay mặt sang, một đôi mắt nhỏ đỏ như máu đang dồi dào hứng thú nhìn nàng chằm chằm, liếm liếm móng vuốt, kêu ngaooo một tiếng.

Nhìn gương mặt nịnh hót đó của tiểu súc sinh, sắc mặt Hoa Vị Miên tối lại: “Nhìn ngang nhìn dọc thế nào mà lại ra cái bộ dáng của tiểu tam?!

Rút chân liền đá một cước đến, “Lăn sang một bên mà chơi đi, không thấy lão nương đang bận rộn sao?!

Huyết Ngọc ủy khuất cúi đầu, lắc lắc cái đuôi đi ra ngoài.

Quay đầu lại định tiếp tục hoàn thành nốt công việc đang dở dang thì một tiếng “Báo” rõ to đã xông vào chủ trướng.

Tông Chính Sở vội kéo chăn che kín hai người. Tiểu binh kia vừa đi vào đã quỳ trên mặt đất nói: “Báo, báo tướng quân, nhà bếp bị đốt!” Ngẩng đầu lên, người hóa đá.

Tông Chính Sở còn chưa kịp lên tiếng, người thứ hai báo lại tiến vào.

“Báo tướng quân, lương thảo bị đốt!” Ngẩng đầu lên, người hóa đá.

Ngay sau đó, người thứ ba lại tiến vào.

“Báo tướng quân, quân kỳ bị đốt!” Ngẩng đầu lên, người hóa đá.

Sau đó, người thứ tư tiến vào.

“Báo tướng quân, một con heo rừng chạy vào quân doanh, tay Vệ Hổ bị giẫm gãy!” Ngẩng đầu lên, người hóa đá.

Hoa Vị Miên dự đoán còn có người thứ năm.

Quả nhiên, người thứ năm tới.

“Báo tướng quân…!”

Đôi mắt ưng của Tông Chính Sở nhíu lại, lãnh khí như khối băng phân tán ra ngoài, dọa cho mặt mấy người đang sợ hãi quỳ trên mặt đất kia đều tái mét, mồ hôi lạnh tràn lan, chứng kiến cái chuyện rõ như ban ngày này: Hiện tại Tướng quân đại nhân đang bất mãn vì chưa được thõa mãn dục vọng, tâm tình rất kém cỏi!

“Lần này lại là cái gì?” Tông Chính Sở bực bội nhưng vẫn chưa phát tác, sớm đã vận sức chờ phát động. Đám ranh con không có nhãn lực (năng lực phân biệt)!

“Tướng… Tướng quân!” Người vừa đến nuốt nước bọt. Ánh mắt kia của tướng quân như là muốn ăn người sống, “Tiểu thiếu gia và Lục Hà cô nương bị cường đạo bao vây trên núi!”

“Cái gì?!” Hoa Vị Miên trừng mắt nhướng mày, ra vẻ muốn đứng lên.

Tông Chính Sở đè nàng xuống, nói: “Các ngươi đi ra ngoài trước, triệu tập nhân mã.”

“Vâng!” Mấy người như được đại xá, suy nghĩ mê man liền chen ra ngoài.

Hoa Vị Miên đẩy hắn ra, đứng dậy nhặt y phục của mình, hai ba cái đã mặc xong, vừa lao ra khỏi lều cỏ đã gào lên: “Bố Thiện Tuyền Ki, tập hợp!”

Lập tức mười tám người trùng trùng điệp xông lên núi. Khinh công của người ta là trình độ cao cấp, vậy nên Tông Chính Sở chỉ có thể dẫn theo quân đội chạy chậm lên.

Vừa lên đến nơi đã thấy Hoa Vô Ưu hôn mê trên mặt đất, Lục Hà đang ở đằng kia nước mắt lưng tròng chịu bị đùa giỡn.

Bảo Bố Thiện đi cứu Lục Hà, Hoa Vị Miên bay xuống bên người Hoa Vô Ưu, ôm lấy hắn rồi bóp quai hàm của hắn thật mạnh quát: “Hoa Vô Ưu, tỉnh lại cho ta!”

Hoa Vô Ưu yếu ớt tỉnh, thấy bộ dáng lòng như lửa đốt của Hoa Vị Miên, trong lòng hỗn loạn cảm động một phen, thế mà kế tiếp lại nghe nàng nói: “Tiền lão nương suýt nữa bị trôi theo nước!” Thì con ngươi hắn khẽ đảo, kém chút nữa lại ngất.

Một đám cường đạo vừa thấy tình trạng hiện tại, lập tức nhộn nhạo. Tên lão đại Độc Nhãn kia chảy nước miếng: “Mấy con quỷ nhỏ này lớn lên thật xinh đẹp. Các huynh đệ, tối nay có đồ để vui vẻ rồi!”

Mấy trăm nam nhân gào ầm lên, mắt nhìn chằm chằm vào mười mấy người bọn Hoa Vị Miên như hổ đói.

Hoa Vị Miên đặt Hoa Vô Ưu xuống, đứng lên, một tay chống nạnh, một tay chỉ Độc Nhãn mà nói: “Ngươi TM không muốn sống phải không, dám động đến nhi tử của lão nương!” Quan trọng nhất là: Nếu không phải vì mấy trăm tên kỳ đà cản mũi này, lúc này nàng đã sớm đại chiến tám trăm hiệp cùng Tông Chính Sở!

“Bố Thiện, chỉnh chết chúng cho ta!” Hiện tại nàng cũng dục cầu bất mãn.

Ra lệnh một tiếng, tất cả mười mấy người đều đi lên. Đáng thương cho đám thổ phỉ, vốn tưởng rằng mười mấy người là cừu nhỏ có chút mồm mép, lại không nghĩ tới đây là mười mấy ác mẫu lang. Mới vừa rồi còn ở chỗ ấy YY, vào lúc này thì ôm đầu không biết chạy đi nơi nào như lũ ruồi nhặng.

Tông Chính Sở mang theo một ngàn người đi lên đã thấy cảnh tượng như vậy: Cái gọi là cường đạo đã là thi thể ngổn ngang, hơn nữa còn là thi thể đủ loại màu sắc. Vị chủ mẫu kia của bọn họ một chân giẫm lên đầu Độc Nhãn hung hăng nghiền, trong miệng còn nói: “Cho ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.