Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 112: Không thịt không vui



Hắn chính là hỏi Hoa Vị Miên, đương nhiên Hoa Vị Miên cũng tự nhiên mà trả lời: "Trên đường lớn."

"Ta nhìn thấy thật đáng thương, liền nhặt trở về," nàng đi tới kéo Hoa Vô Ưu, xoa xoa đầu gối của hắn, sờ sờ đầu của hắn nói: "Sau khi lượm về tắm rửa sạch sẽ phát hiện dáng dấp xinh xắn, nghĩ nuôi cho béo sau này còn có thể làm thịt."

Người chung quanh thêm một đầu vạch đen không hiểu ra sao, mà sắc mặt Thuần Vu Phóng lại đột nhiên trầm xuống, trông giống như sắp nổi bão.

Hoa Vị Miên giương môi cười một tiếng, mặt mày khéo léo, "Đây là chúng ta trên trời phương ngôn(*), hoàng thượng có thể nghe không hiểu."

(*) Phương ngôn: Tiếng địa phương.

"Tiên tử thật là vui tính." Tư Đồ Uyển Ngọc vội vàng hòa giải.

Thuần Vu Phóng yên lặng hai giây, sau đó dẫn đầu nở nụ cười, hắn cười một tiếng, những đại thần khác tự nhiên cũng cười theo.

Hắn đi tới trước mặt Tôn Chính Sở đỡ hắn dậy nói: "Ái khanh là công thần của Đại Ân, muốn ban thưởng cho thứ gì?"

Tôn Chính Sở khẽ cúi đầu nói: "Vì hoàng thượng chia sẽ ưu sầu vốn là bổn phận của vi thần, thần không dám tranh công."

Hoa Vị Miên trong lòng sóng gió cuộn trào mãnh liệt, muốn tiền a, không có tiền, lấy cái gì nuôi tiểu tử này!

Thuần Vu Phóng gật đầu một cái, đi trở về chỗ ngồi của mình, sau đó nói: "Trẫm còn nhớ Tông Chính còn chưa có đón dâu, bây giờ cũng đã đến tuổi cưới vợ, nếu ái khanh không ngại phú quý, vậy trẫm liền gả muội muội duy nhất của trẫm Thiên Luân công chúa cho ngươi đi"

Quyết định này ném đi ra như sét đánh khiến mọi người hoa mắt chóng mặt, một đêm bị hoàng đế của bọn họ nhiều lần tới tới lui lui giày vò, hắn đến cùng là nghĩ giết chết vẫn là nghĩ muốn nâng lên, chung quy nên cấp cho cái tin chính xác a, tiếp tục như vậy đi xuống đối với trái tim tổn thương rất lớn thực không tốt!

Hoa Vị Miên vào giờ phút này chỉ muốn ngửa mặt lên trời kêu to ba tiếng gian trá, nàng ngàn tính vạn tính không có tính đến Thuần Vu Phóng sẽ có chiêu này, đây không phải rõ ràng là muốn chia rẽ nàng cùng Tôn Chính Sở sao?

Vậy mà không có tàn nhẫn nhất, chỉ có tàn nhẫn hơn, một câu nói ngay sau đó của Thuần Vu Phóng khiến cho nàng càng thêm hết sức lễ phép ân cần thăm hỏi tổ tông nữ quyến mười tám đời nhà hắn:

"Hoàng hậu ngưỡng mộ tiên tử đã lâu, muốn giữ tiên tử ở lại trong cung một thời gian ngắn, hoàng hậu ngươi nói có phải không?" Thuần Vu Phóng mang theo nụ cười giả nhân giả nghĩa nhìn Tư Đồ Uyển Ngọc.

Mặc dù Tư Đồ Uyển Ngọc che giấu vô cùng tốt, nhưng Hoa Vị Miên vẫn thấy được ở giữa sắc mày của nàng chứa đựng một chút kinh ngạc.

"Hoàng thượng thật là tri kỷ, nô tì hôm đó chẳng qua thì thầm một câu. . . . . ." Tư Đồ Uyển Ngọc quay đầu nhìn Hoa Vị Miên, "Không biết tiên tử có hay không bằng lòng bồi Bổn cung một thời gian?"

Lời đều nói đến mức này nàng còn có thể nói không sao? Cho nên Hoa Vị Miên kiên định gật đầu một cái, biểu hiện hết sức nhiệt tình cùng hưng phấn, "Cám ơn hoàng hậu nương nương."

Thật ra thì như vậy không tồi, đang lo không có cơ hội thu thập người đâu, người liền tự động đưa tới cửa, muốn gả muội muội, xem ta không làm cho nhà ngươi náo loạn!

Hoa Vị Miên đưa cho Thuần Vu Phóng một ánh mắt khiêu khích, Thuần Vu Phóng vui vẻ đón lấy, bởi vì dựa theo tình hình chiến đấu trước mặt mà nói, là hắn thắng.

Như vậy, Tôn Chính Sở không thể không tạ ơn.

Trước khi tách ra, Tôn Chính Sở khẽ nói với Hoa Vị Miên: "Vị Miện, cẩn thận."

Hoa Vị Miên khoát khoát tay, Thuần Vu Phóng chỉ có một cái mục đích: không để cho Tôn Chính Sở toại nguyện. Bình thường bụng dạ hẹp hòi nam nhân mới thông qua quyến rũ nữ nhân của người khác để đạt được hiệu quả trả thù, theo nàng xem, Thuần Vu Phóng chín phần mười chính là người như vậy. Đảng nói muốn kiên quyết chống lại viên đạn bọc đường, mà nàng Hoa Vị Miên mặc dù không phải là đảng viên, nhưng cũng là một phần tử tích cực của chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa, vì vậy để bảo vệ phúc lợi của tướng công, nàng phải chống lại tới cùng!

"Tất cả có ta, chờ ta giành đủ tiền trở về cưới ngươi." Đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, nàng cười hắc hắc, sau đó chỉnh trang lại sắc mặt nói: "Trở về không cho phép người chạm đám tiểu thiếp kia, nếu không cũng không cưới ngươi."

Tôn Chính Sở rốt cuộc không nhịn được bật cười, chậm chạp lại kiên định gật đầu một cái.

Hoa Vị Miên chỗ ngủ cư nhiên ở Thiên Điện, biết Thiên Điện ở vị trí nào sao, chính là tòa cung điện bỏ trống bên cạnh tẩm cung của hoàng đế, hắn đây không phải là lòng dạ Tư Mã Chiêu, sợ người qua đường không hiểu sao?

"Tiên tử, tụi nô tỳ là cung nữ hoàng thượng phái tới phục vụ ngài." Trùng trùng điệp điệp đi vào hai mươi mấy cung nữ thái giám quỳ gối trước mặt nàng nói: "Tiên tử muốn tắm rửa sao?"

Một người muốn hai mươi mấy người tới phục vụ, Thuần Vu Phóng là nhiều tiền quá không có chỗ xài hay là cơ cấu quá khổng lồ cần nghỉ việc?

"Không cần các ngươi hầu hạ, đưa cơm vào cho ta là được."

Những tiểu cung nữ này cũng khôn khéo, đáp tiếng vâng liền cung kính mà lui ra ngoài.

"Tiểu thư đã lau sạch người sao?" Bố Thiện cầm quần áo ngủ đi tới hỏi.

Hoa Vị Miên gật đầu một cái, đứng dậy liền đi tới trong buồng.

Ngâm mình ở trong suối nước nóng, nàng thoải mái thở dài, hơi nước nóng hầm hập làm cho mặt nàng đều hun hồng thấu, một cái bồn tắm lớn ngang với bể bơi, nàng quả thực không có gì không hài lòng.

Bố Thiện rải một chút cánh hoa vào trong nước, lại lấy ra bình đổ một chút hương phấn vào bên trong, trải qua hơi nóng bốc lên, mùi thơm bay đầy phòng.

Hoa Vị Miên bị mê đến chóng mặt đột nhiên nhớ tới hoàng hậu xinh đẹp của Ai Cập, nhớ lúc đầu nữ nhân này bề ngoài bình thường thậm chí bị cho là xấu xí chính là dựa vào một chai nước hoa bắt được tâm của nam nhân làm tù binh, ngày khác trở về cũng muốn cho Tôn Chính Sở thử một chút. . . . . .

Tắm xong, Hoa Vị Miên mặc rộng rãi quần áo ngủ đi ra, bên ngoài khoác một cái áo khoác ngồi vào trước bàn cơm, liếc mắt một cái liền ngắm trúng cái đùi gà non mềm kia.

Duỗi cánh tay trắng như ngọc nắm lấy, bên cạnh tiểu cung nữ lập tức ngạc nhiên kêu lên, "Tiên tử, ngài muốn ăn cái gì nói cho nô tỳ một tiếng, nô tỳ gắp cho ngài."

Hoa Vị Miên không nhịn được phất tay một cái, nơi nào chú ý nhiều như vậy.

Đè chặt bụng gà xé đùi gà xuống liền hung hăng cắn một cái, không có chút hình tượng khí chất nào để nói, một màn này quả thật khiến một đám cung nữ thái giám hận không được đem con mắt đào ra, đồng thời lau một cái mồ hôi lạnh: người quả nhiên không thể nhìn tướng mạo a!

Bố Thiện Tuyền Ki hai người mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, đối với Hoa Vị Miên như vậy hào phóng không thịt không vui bày tỏ đã thấy nhưng không thể trách.

Vậy mà Hoa Vị Miên một cái đùi gà còn chưa có xuống bụng, bên ngoài liền hắng giọng quát lên: "Hoàng thượng giá lâm!"

Cung nữ thái giám lập tức quay lại quỳ gối trên mặt đất, ngược lại ba người Hoa Vị Miên người ăn tiếp tục ăn, đứng tiếp tục đứng, một bộ đương nhiên bất động tư thế.

"Tiên tử. . . . . ." Tiểu cung nữ vốn định nhắc nhở Hoa Vị Miên cái gì, nhưng là nói còn chưa dứt lời, Thuần Vu Phóng liền vào cửa.

Thuần Vu Phóng thấy thế cũng không giận, chẳng qua là đuổi mọi người ra ngồi vào ghế đối diện với Hoa Vị Miên.

"Đồ ăn có hài lòng không?"

Hoa Vị Miên gật đầu một cái, không lên tiếng, vùi đầu ăn uống. Nói thật, ngự trù(*) làm đồ ăn so với nàng làm tốt hơn nhiều.

(*) Ngự trù: đầu bếp nấu ăn cho vua chúa.

Chẳng qua dựa vào tình hình thực tế mà nói, đâu chỉ là tốt hơn nhiều: bởi vì trên căn bản Hoa Vị Miên làm không thể coi là đồ ăn!

"Thích thì ăn nhiều một chút." Thuần Vu Phóng hết sức tự nhiên gắp rau bỏ vào trong chén của nàng.

Hoa Vị Miên một ngụm thịt mắc tại bên trong cổ họng, ra không được, huy động toàn bộ móng vuốt đầy dầu mỡ, thống khổ không nói nổi.

Tuyền Ki quen thuộc đi lên vỗ một cái vào trên lưng của nàng, một ngụm thịt vụn liền văng lên trên y phục của Thuần Vu Phóng, đập ra một chút động tĩnh.

Thuần Vu Phóng cứng đờ, nói thật, hắn gặp qua không ít sóng to gió lớn, nhưng mà từ trước tới nay chưa từng gặp phải loại tình huống này, thông thường, đều là chờ người khác tỏ thái độ trước sau đó hắn mới quyết định, vậy mà. . . . . .

Bốn con mắt, mắt to trừng mắt nhỏ.

Cả phòng bất động, chỉ còn gió nhẹ thổi qua. Một hồi lâu, Hoa Vị Miên cầm khăn lau miệng, lại cầm một cái chân vịt trong tay mới nói: "Ngượng ngùng a!"

Thuần Vu Phóng dừng một chút, ngay sau đó cất tiếng cười to, ý bảo nàng tiếp tục ăn.

Hoa Vị Miên coi như phúc hậu, nhìn một chút long bào của hắn, nghĩ thầm khẳng định rất đắt tiền, vì vậy nói: "Nếu không ngươi lau một chút?"

Thuần Vu Phóng mím môi, nói: "Không cần." Tấm khăn tất cả đều là dầu, sợ là hắn lau xong long bào cũng không dùng được nữa.

Thật ra thì trong đáy lòng của Thuần Vu Phóng hết sức xem thường Hoa Vị Miên, trong hậu cung của hắn nữ nhân xinh đẹp quá nhiều, mà Hoa Vị Miên chẳng qua là càng thêm xinh đẹp một chút, nhìn tướng ăn của nàng, thật sự là không thể dùng trí dũng song toàn cái từ này liên hệ với nàng, lời đồn đãi đến cùng có bao nhiêu là thật?

Hoa Vị Miên xem thường nhất loại người trông mặt mà bắt hình dong, mặc dù chính nàng cũng thế, nhưng nàng chỉ là đối mỹ nam ôm thái độ thuần khiết thưởng thức mà thôi, cho nên miễn cưỡng có thể không tính ở trong phạm vi này. Loại người giống như Thuần Vu Phóng quả thật có thể được coi là tội ác tày trời, người ta như thế nào ăn cơm liên quan gì đến hắn, làm hoàng đế còn có thể rảnh rồi thành cái dạng này, có thời gian không bằng nhiều đi gieo hạt giống, còn có thể vì phát triển số lượng người làm ra cống hiến!

Cho đến khi Hoa Vị Miên ăn đến bụng tròn vo Thuần Vu Phóng cũng không có rời đi, hai tay chống cằm nồng đậm hứng thú mà nhìn chằm chằm vào nàng.

Hoa Vị Miên ăn no ợ một cái, ha ha mở miệng, nói: "Hoàng thượng ngươi còn chưa đi ngủ?"

"Trẫm nghe nói ngươi biết một cái trò chơi thú vị. . . . . ." Thuần Vu Phóng vỗ tay một cái, thái giám đưa tới một cái hộp, mở ra vừa nhìn, là làm bằng gỗ mạt chược.

Ánh mắt của Hoa Vị Miên bám theo đi ra tiểu thái giám, cảm thấy vô cùng kỳ diệu, nàng thật không hiểu, không có trao đổi ánh mắt, không nói một tiếng nào, rốt cuộc bọn họ là làm sao có thể đạt đến dạng này chính xác ăn nhịp với nhau? !

"Dạy trẫm chơi được chứ?" Thuần Vu Phóng cầm lên một quân mạt chược hỏi.

Hoa Vị Miên lại đánh một cái ăn no ợ, nói: "Ta hiện tại không muốn đánh mạt chược vào ban đêm, mời sớm mai lại đến."

Dứt lời Bố Thiện cùng Tuyền Ki nâng nàng ưỡn bụng tiến tới giường của mình.

Thuần Vu Phóng một chút cũng không gấp gáp, nước có bao sâu, người có mấy lạng, thử một chút sẽ biết, dù sao mục đích của mình cũng đạt tới. Vì vậy, đứng lên, phủi mông chạy lấy người.

Hoa Vị Miên vào giờ phút này thật muốn ánh mắt của mình hóa thành mũi tên nhọn đâm chết tên mặt dày kia, một đại nam nhân, đêm hôm khuya khoắt không nên chạy đến trong phòng ngủ của một cô nương mặt dày mày dạn kéo dài cả nủa canh giờ, không phải nghĩ chế tạo một chút chuyện xấu sao? Nói cho ngươi biết, tỷ không sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.