Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 113-1: Kẻ ngăn cản tài lộ, giết không tha!



Ngày thứ hai, lúc Hoa Vị Miên còn đang vùi ở trong chăn, đám tiểu cung nữ kia tới lôi lôi kéo kéo vì nàng rửa mặt.

Nửa hí mắt, nàng ngáp một cái, nói: "Làm gì a. . . . . . Sớm như vậy. . . . . ."

Tiểu cung nữ nâng đầu của nàng, vội gọi một người khác lại đây vì nàng chải đầu, vội la lên: "Tiên tử muốn đi cấp hoàng hậu nương nương thỉnh an!"

Vốn đang nửa tỉnh nửa mê, vừa nghe lời này của nàng, Hoa Vị Miên buồn ngủ đều tan biến, đẩy tay của nàng ra nói: "Tại sao?"

"Đêm qua hoàng thượng lưu lại ở chỗ này cả đêm, tân nương nương cần phải đi bái kiến hoàng hậu nương nương . . . . . ." Tiểu cung nữ thao thao bất tuyệt nói.

Hoa Vị Miên vào lúc này cuối cùng bắt được trọng điểm, đây là hiệu quả mà Thuần Vu Phóng muốn đạt tới đúng không?

"Các ngươi thu thập đồ vào, ta đi ngủ bù." Khoát tay liền đi về phía giường của mình.

"E rằng không ngủ được nữa, vị hoàng hậu nương nương kia đã mang người tới rồi." Bố Thiện không biết lúc nào thì đứng ở phía sau các nàng, tiểu cung nữ sợ tới mức vỗ vỗ ngực ʘʘ.

"Những nữ nhân này làm sao lại phiền phức như vậy!" Hoa Vị Miên xoay xoay cổ nói: "Được rồi, dậy thì dậy, buổi trưa ngủ tiếp."

Nói thầm sửa xoạn xong, đám nữ tử vừa vặn tới gõ cửa.

Tư Đồ Uyển Ngọc đương nhiên là ngồi ghế đầu, Phó Trữ tự thứ hai, sau đó chính là một đống lớn Quý Phi mỹ nhân gì đó, vừa tiến vào liền chật kín phòng, chặn ánh mặt trời của nàng không nói, hơn nữa còn phải chịu đựng mùi nước hoa tà ác của đám người này.

Ta không phải là quá mức xuất chúng một chút, ta dễ dàng sao? Hoa Vị Miên bóp cổ tay thở dài.

"Hoàng hậu nương nương." Hoa Vị Miên hô một tiếng, bày tỏ chào hỏi.

Có người không hài lòng, "Tiên tử muội muội, các tỷ tỷ đặc biệt sang đây xem ngươi, ngươi chính là như vậy tiếp đãi chúng ta hay sao?"

Hoa Vị Miên âm thầm giơ ngón giữa, đối với các nàng yy cậy sủng ái mà sinh kiêu bản thân nàng vô cùng phỉ nhổ, liền Thuần Vu Phóng như thế, đưa cho nàng nàng đều ngại thu không nổi.

"Các vị muội muội không cần trách cứ tiên tử muội muội, nàng mới đến, không biết quy củ." Tư Đồ Uyển Ngọc nói: "Cùng ngồi đi!"

Người đứng đầu lên tiếng, những người khác tự nhiên cũng không dám nói thêm gì nữa.

"Muội muội đêm qua cực khổ, tỷ tỷ mang theo một gốc nhân sâm ngàn năm tới đây, làm cho muội muội bồi bổ thân thể." Tư Đồ Uyển Ngọc nói.

Hoa Vị Miên nghĩ cái này nhân sâm ngàn năm cũng phải xấp xỉ một nghìn lượng bạc, lấy về cho Hoa Vô Ưu nấu canh uống cũng tốt, vì vậy cũng không có khách khí, gọi Bố Thiện nhận.

"Cũng không biết vì sao, muội muội phong thưởng chậm chạp không có đưa tới. . . . . ." Một phi tử ở bên cạnh bắn lén.

Nàng mới vừa mới chế giễu xong, lúc này buồn bục lập tức liền tới rồi, thái giám hắng giọng đi vào hành lễ với Hoa Vị Miên nói là tới đưa đồ ban thưởng.

"Hoàng thượng nói đêm qua tiên tử có công hầu hạ, cố ý đi quốc khố chọn vài món đồ làm cho nô tài đưa tới."

Hoa Vị Miên trong nháy mắt bị phá công, nhưng mà vừa nhìn thấy những thứ kia chiếu sáng lấp lánh sau, mắt đều phát sáng, không để ý một chút nào tới danh tiếng của bản thân, nhào qua đông sờ một chút tây sờ một chút, bộ dáng kia, vui như đến quốc khánh rồi.

Nhìn thái giám canh giữ ở một bên không đi, xoa xoa tay vẻ mặt nịnh nọt, Hoa Vị Miên lập tức hiểu ý, vội bảo vệ đồ của nàng: ai cũng đừng nghĩ từ trong tay nàng lấy đi một phân tiền, nàng mới là người nghèo có được hay không!

Thái giám căm giận bất bình mà rời đi, chưa từng gặp qua cái nào nương nương keo kiệt minh mục trương đảm(*) như vậy!

(*) Minh mục trương đảm: trắng trợn; táo bạo; chẳng kiêng nể.

Vừa nhìn thấy những thứ ban thưởng cho Hoa Vị Miên hết sức trân quý, bên cạnh nữ nhân đứng ngồi không yên, có người thở dài nói: "Muội muội phúc khí thật tốt, có thể được ban thưởng nhiều như vậy."

"Rất có giá trị đúng không?" Hoa Vị Miên đánh tính toán nhỏ, nói: "Bán cho ngươi có muốn hay không, giá gốc!"

Mọi người oán giận một tiếng, nàng muốn bán bảo vật mà hoàng thượng ban thưởng, sợ nghèo hay là chán sống?!

"Muội muội, không thể nói xằng bậy,”Tư Đồ Uyển Ngọc quát dừng lại nói: "Ngự ban gì đó làm sao có thể bán để lấy ngân lượng?"

Hoa Vị Miên hít mũi một cái nói: "Trực tiếp cho bạc thì tốt rồi!"

Vào giờ phút này một đám nữ nhân chỉ muốn đem nàng đập chết sau đó vứt xác đi, cái gì cũng phải có mức độ đang ở trong phúc mà không biết hưởng, có ai như nàng kích thích người như vậy sao?!

Tư Đồ Uyển Ngọc bị lời nói của nàng chọc cười, hỏi: "Muội muội muốn nhiều bạc như vậy làm cái gì?"

"Nuôi nhi tử!" Hoa Vị Miên uống một ngụm trà nói: "Nhi tử của ta mỗi lần ăn cũng cần hơn ngàn lượng bạc, ta đều mau nghèo chết."

Lý do này, thực phổ biến còn có thể tiếp nhận.

"Muội muội," Tư Đồ Uyển Ngọc hắng giọng một cái nói: "Không phải là cậy là tỷ tỷ mà nói ngươi, chẳng qua ngươi đã là người của hoàng thượng rồi, cũng không nên nhớ thương những người khác. . . . . ."

"Ta lúc nào thì thành người của hắn," Hoa Vị Miên ngáp một cái nói: "Ta không phải là cho hắn bói một quẻ sao?"

Tư Đồ Uyển Ngọc vui mừng, chuẩn xác mà nói là ở nơi này tất cả nữ nhân của hoàng đế đều vui mừng, hỏi vội: "Hoàng thượng chẳng qua là hỏi quẻ thôi sao?"

"Hắn cũng thực kỳ quái, chạy tới hỏi ta ai sẽ là mẫu thân của con hắn." Hoa Vị Miên tiếp tục lười nhác ngáp một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.