Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 127: Thức khuya là kẻ thù của nữ nhân!



Rèn sắt phải rèn khi còn nóng, cho nên khi vết thương trên người Hoa Vị Miên vừa đỡ đã khua chiêng gõ trống bưng chén tiết canh đến Ngự Thư Phòng.

Giữa lúc vào cửa thì nhìn thấy Thuần Vu Phóng và Tư Đồ Uyển Ngọc đang nói gì đó với nhau, mặt Tư Đồ Uyển Ngọc còn hồng hồng. Đáy lòng Hoa Vị Miên phỉ nhổ một phen, khẳng định họ đang nói chuyện cười người lớn!

“Tiên tử đến đây có chuyện gì sao?” Thuần Vu Phóng bày ra dáng vẻ như là cực kỳ lười phản ứng lại nàng.

Vì thế, Hoa Vị Miên càng khách sáo hắn một phen. Hắn cho rằng chiêu lạt mềm buộc chặt của hắn được áp dụng tốt lắm chứ gì, cô nãi nãi có thói quen không quan tâm, rễ cây ngươi tính kia mọc trên mặt đất? (ý chị bảo Thuần Vu Phóng có dám chắc là đã tính toán chị ngay từ đầu không)

“Vài ngày trước hoàng hậu nương nương dẫn chúng ta đến Sương Hoa Điện khấn vái, ta thấy không có tác dụng, nghe tiểu cung nữ nói nơi đó vẫn thường xuyên nhìn thấy quỷ ảnh (bóng ma)…” 

Hoa Vị Miên vẫn chưa nói xong, bên kia Tư Đồ Uyển Ngọc đã hét ầm lên: “Sao tiên tử có thể nghe một tỳ nữ nho nhỏ nói bậy, chẳng qua ‘ba người thành hổ’* nói chuyện giật gân thôi!” (* ý chỉ nhiều người hợp lại với nhau thì lá gan cũng sẽ lớn hơn)

Hoa Vị Miên lười phản ứng lại nàng ta, trực tiếp nói với Thuần Vu Phóng: “Trong hậu cung nhiều thị phi phải trái như vậy, không chừng đều do con quỷ kia làm ra. Câu đố Sương Hoa Điện vẫn chưa được giải, chẳng lẽ hoàng thượng không hiếu kỳ sao?”

Thuần Vu Phóng rủ mắt xuống như đang suy tư. Tư Đồ Uyển Ngọc vội nói: “Những thứ này là lời đồn vô căn cứ, chắc chắn hoàng thượng sẽ không tin?”

Thuần Vu Phóng ngẩng đầu, cười như có như không nhìn nàng ta, sau đó vỗ vỗ tay nàng ta: “Hoàng hậu không cần khẩn trương, trẫm không phải người quấy rối quỷ thần, nhưng tin nhảm trong cung thật nhiều, chi bằng mời tiên tử làm phép, thử giải khó hiểu trong này, đây cũng không hẳn là biện pháp không tốt.”

“Hoàng thượng…?” Tư Đồ Uyển Ngọc im lặng.

Hoa Vị Miên nhìn chằm chằm Thuần Vu Phóng. Tiểu tử này đang suy nghĩ cái quái gì đấy, mình còn chưa nói muốn đi bắt quỷ, ngược lại hắn lại mở miệng trước.

“Hoàng hậu không cần nói nữa, nếu không có quỷ quái, thì trả lại cho hậu cung một phần an bình, cũng để mẫu hậu không cần lo lắng như vậy nữa.” Thuần Vu Phóng vô cùng chắc chắn.

Tư Đồ Uyển Ngọc thấy ý hắn đã định, cũng không có biện pháp nói thêm cái gì, nếu nói thêm ý đồ sẽ rõ ràng, vì vậy xoay người gây sự với Hoa Vị Miên.

“Trong tay tiên tử cầm thứ gì vậy?”

Hoa Vị Miên nhướng mày cười: “Máu chó đen đấy, trừ tà!”

“Máu?” Bộ dáng Tư Đồ Uyển Ngọc như thể không chịu nổi, vội mở to mắt, khoát tay nói: “Thứ trừ ta này nên để ở Sương Hoa Điện đi, cầm tới đây làm gì, không sợ dội vào hoàng thương à!” 

Hoa Vị Miên thật muốn hắt một chén lên nàng ta. Đây không phải không có chuyện gì đi nói nhảm sao. Nàng vào đây từ nãy đến giờ cũng không thấy nàng ta truy xét cái gì mà dội lên người Thuần Vu Phóng. Thậm chí máu cũng đã từ trạng thái lỏng sang quánh lại rồi mà giờ nàng ta lại đảo thành nàng sẽ hắt lên người Thuần Vu Phóng.

“Hoàng hậu nương nương yên tâm, bây giờ ta sẽ đến Sương Hoa Điện, vẩy lên chỗ cửa, bảo đảm con quỷ kia chạy không thoát, chờ buổi tối nó xuất hiện, trực tiếp tới bắt ba ba trong rọ!” 

Đáy lòng Tư Đồ Uyển Ngọc lo lắng, dừng một chút mới hỏi: “Nếu nó chạy mất thì sao mà không chạy thì sao?”

“Vậy rất đơn giản, nếu nó là quỷ thì chắc chắn sẽ không chạy ra được. Chỉ có người mới không sợ máu chó mực, nếu nó chạy ra được thì chứng minh đó là người. Về phần nó không đi ra, vậy thì càng đơn giản. Chuyện đêm nay ta đi bắt quỷ chỉ có ba người chúng ta biết, nếu không thấy nó ra chứng tỏ giữa chúng ta có nội gián!” Hoa Vị Miên nhìn nàng ta, trong lòng phát sáng hết mức!

Khuôn mặt Tư Đồ Uyển Ngọc trầm xuống, ý tứ này là đang nói dù sao đi nữa thì đêm nay con quỷ kia cũng phải xuất hiện, nếu không bất kể ra sao thì nàng cũng phải gánh trách nhiệm này!

Hoa Vị Miên cươi tủm tỉm: “Ta tới đó trước. Đêm nay mời hoàng thượng hoàng hậu tới sớm.”

Trước khi rời đi, nàng liếc nhìn Thuần Vu Phóng một cái, thấy hắn cười vô cùng gian xảo, đoán chừng hắn cũng đang tính chủ ý không tốt lành nào đó! Nhưng không sao, để đề phòng bị lợi dụng, nàng đã nghĩ hậu chiêu thật tốt rồi.

Trời tối rất nhanh, Hoa Vị Miên ngồi xổm trước cửa Sương Hoa Điện nhìn người bưng hết bát này đến bát khác khác lại đây. Tin tức này truyền đi thật nhanh, chỉ chốc lát mà người trước cửa đã có ba tầng trong ba tầng ngoài rồi.

Để chắc chắn, Hoa Vị Miên gọi Tông Chính Sở và nhóm người Ngư Nhất Ngư Nhị tới. Xem đi, một đống người đi bắt một người, nàng cũng không tin con quỷ này còn có thể chạy trốn được.

Sau đó, Thuần Vu Phóng và Tư Đồ Uyển Ngọc đến, theo sát phía sau là Phó Ninh Tự. Hoa Vị Miên nhìn dáng điệu đắc ý nho nhỏ của nàng, bĩu môi, nếu nàng ấy biết đại boss hại chết tỷ tỷ nàng là ai, không biết còn có thể trộm vui vẻ như hiện tại hay không đây!

Nhưng dù nói thế nào đi nữa, người xem đã đến đủ, diễn viên cũng phải mở màn rồi!

Bày ra dáng vẻ hành lễ với Thuần Vu Phóng, Hoa Vị Miên nói to: “Mọi người, đi vào bắt yêu thôi!”

Đoàn người chậm rì rì đi vào. Người vây xem ở ngoài vừa thấy cửa chính đóng lại, trong lòng hồi hộp, đoán già đoán non không biết người thiên cổ này* chiến đấu với quỷ ai sẽ thắng ai sẽ thua! (* nói Hoa Vị Miên)

Trên dưới đều đã tìm vài lần, một cái bóng của con quỷ đang làm xằng làm bậy cũng không thấy đâu. Hoa Vị Miên không vừa ý, đây không phải đang tăng mức lao động của nàng sao. Lần này Tư Đồ Uyển Ngọc thật sự dám đánh cược?

“Ôi, cái eo của ta! Ta không đi nổi nữa rồi!” Hoa Vị Miên hắng giọng kêu to.

Tông Chính Sở vừa nghe thấy vậy, vội vàng đi qua đỡ lấy nàng, bóp vai nàng để nàng giảm bớt mệt nhọc.

“Tướng công ta thật tốt!” Dương dương tự đắc nhìn nữ nhân bên cạnh, bộ dánh kia, muốn bao nhiêu khoe khoang liền có bấy nhiêu khoe khoang.

Bố thiện lắc đầu thở dài, “Ôi, già rồi…” Nửa câu “Tuổi trẻ thật tốt” còn chưa nói ra, Hoa Vị Miên đã bước lên một bước dài cầm lấy tay nàng. Thấy nàng sửng sốt, ngay lúc đang cân nhắc ánh sáng nhỏ trong mắt Hoa Vị Miên là có ý gì, bên kia đã lên tiếng: “Để ta tặng ngươi một câu đúng đắn, thân tàn chí không tàn!”

Bố Thiện cứng họng, nàng thật sự không nên khiêu chiến công lực của lời nói độc ác của Hoa Vị Miên! Lúc này gần như tàn phế mất rồi!

Kỳ thật thời trẻ đám người Bố Thiện Tuyền Ki cũng đã từng nói qua chuyện luyến ái (yêu đương), dựa vào trình độ tuổi tác kỳ dị của các nàng, cho nên Hoa Vị Miên mới xưng là “Thời trẻ”, nhưng sự thật thì các nàng sống quá lâu, mỹ mạo không suy giảm theo thời gian, cho nên nhất định đoạn tình yêu này không kéo dài. Mối tình đầu ngây ngô còn chưa đi đến kết quả, các nàng cũng đã hiểu rõ thế gian, hiểu rõ sự huyền ảo của cuộc đời nên cáo lão hồi hương. Vậy nên bình thường nữ tử trong Quỷ Cảnh ra ngoài mặc dù có hài tử nhưng vẫn trở về… Đang chua xót do thấu hiểu chuyện cũ của các nàng, Hoa Vị Miên còn muốn nói vài lời giả dối an ủi một phen, thì bên cạnh có một vật thể rơi xuống vang lên tiếng “bịch bịch”!

Quay đầu nhìn, một nữ nhân, nói chính xác thì đó chính là một nữ nhân có đầu như ổ gà đang xoa mông đứng dậy từ dưới đất.

Nhìn dáng điệu của nàng ta, Hoa Vị Miên lập tức đoán nàng ta chính là kẻ ban đêm giả quỷ kia.

“Này, đầu ổ gà, ngươi có hai lựa chọn, một là đi theo ta, hai là bị đánh một trận rồi theo ta!” Hoa Vị Miên chống tay hai vào hông, nói.

Nữ tử kia dụi mắt, có chút không phản ứng kịp, tức thì trong đầu óc ghi nhớ ba chữ “đầu ổ gà”, lúng túng nói: “Đầu ổ gà?”

Kỳ thật chuyện này không thể trách nàng, chủ yếu do tính chất nhiệm vụ của họ là trực đêm, buổi chiều hôm nay đang ngủ, đột nhiên bị Tư Đồ Uyển Ngọc lôi dậy đẩy tới Sương Hoa Điện, nói là có nhiệm vụ quan trọng. Nàng vừa nghe vừa ngủ gật, lúc lâu cũng không nghe thấy nguyên nhân, sau đó ngủ quyên ngay trên xà ngang, vừa tỉnh lại đã thấy cảnh tượng này rồi…

“Đầu ổ gà?!” Nàng đột nhiên bừng tỉnh, quá sợ hãi, vội lấy ra cái gương nhỏ.

Nói mãi như vậy thật nhàm chán. Hoa Vị Miên cười lớn, vai phụ này Tư Đồ Uyển Ngọc mời từ chỗ nào vậy chứ, chuyên nghiệp đến mức này cơ mà?!

Nữ quỷ soi đủ, sửa sang đủ, mới quay đầu nhìn Hoa Vị Miên: “Làm sao ngươi có thể nói ta vậy chứ?”

Đôi mắt Hoa Vị Miên hơi nheo lại, bĩu môi, nói: “Nghìn lần vạn lần đứng nói với ta đó là kiểu tóc của ngươi, nếu không ta sẽ công kích thẩm mỹ quan của ngươi.”

Nữ quỷ đằng hắng giọng: “Thất lễ thất lễ!”

Hoa Vị Miên nhăn mặt, chắc người này cũng vài ngày rồi chưa ngủ. Dây thần kinh phản ứng chậm chạp mãi mới phản hồi, quả nhiên, thức khuya là kẻ thù của nữ nhân!

“Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói cái gì ấy nhỉ?” Nữ quỷ lại quay đầu hỏi.

Ngay cả đám hạ nhân cũng không nhịn được mà oán thầm, tám phần là đứng một chỗ với chủ tử các nàng!

“Trước mắt ngươi có hai con đường, thứ nhất, ngươi bị ta bắt, thứ hai, ta bắt ngươi lại!” Hoa Vị Miên tràn đầy sức lực.

Nữ quỷ cười ha ha, nhún người bay lên, khinh công vô cùng tốt, “Vậy xem ngươi có bản lĩnh hay không!”

Ngư Nhất Ngư Nhị và mười lăm người nữa đuổi theo.

Hoa Vị Miên đứng một bên xem, cũng không biết lấy hạt dưa từ đâu ra bóc, hỏi Bố Thiện: “Khinh công tốt như vậy, không phải người từ chỗ kia của các ngươi chứ?”

Bố Thiện lắc đầu: “Khinh công của nàng không cùng phái với chúng ta.”

Hoa Vị Miên ngửa cổ nhìn các nàng đang chơi trò mèo đuổi chuột ở đàng kia, lúc lâu sau nhìn ra mánh khóe. Cũng không phải khinh công nữ quỷ kia tốt bao nhiêu, mà là trên người nàng có bố trí vài thứ.

Xoa xoa cổ, theo đường đi của nàng ta, Hoa Vị Miên cúi đầu tìm kiếm trên mặt đất, lập tức hiểu ra, thì ra nàng ta dùng dây sắt kéo lên!

Rút hộp quẹt vừa nhìn thấy, trên xà của cả gian đại điện đều là sắt, đan xen mọi nơi, lại còn tự động co lại được nữa, vỗ trán: Trí tuệ của nhân loại thật không thể tưởng tượng nổi!

Đi quanh cây cột ba vòng, Hoa Vị Miên dừng lại ném hạt dưa vào miệng, sau đó lấy tay vỗ xuống, thanh sắt bị chấn động, nữ quỷ phòng bị không kịp, cái trán theo đó mà đập xuống đât!

Vốn cho rằng nàng ta cứ hương tan ngọc nát như vậy, không nghĩ tới nàng ta còn có chút công phu cơ bản, một cái xoay người đã đứng được lên. Nàng thấy cơ quan bị người nhìn thấu, xoay người lại như muốn chạy. Lúc này không có thanh sắt phụ trợ, nàng đâu phải là đối thủ của Ngư Nhất Ngư Nhị, thành thành thật thật bị áp về.

Trên mặt Hoa Vị Miên đều đã cười rạng rỡ, đi qua hỏi: “Có phải trước kia ngươi chơi kịch đèn chiếu?”

Nữ quỷ sửng sốt: “Sao ngươi biết?”

Hoa Vị Miên vui vẻ, nhanh chóng đặt hạt dưa trong tay mình vào tay Tông Chính Sở, xoa tay nói: “Cân nhắc đi theo ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.