Nữ quỷ nghe thấy vậy, cúi đầu suy xét, hảo hán không chịu thiệt trước mắt. Vậy nên lúc ngẩng đầu lên mang giọng điệu hỏi han: “Vậy ngươi cho ta ăn cơm không?”
Mọi người im lặng, yêu cầu của người này thật thấp!
Thật ra nàng ấy cũng chỉ vì cơm ăn mới tiến cung cùng Tư Đồ Uyển Ngọc.
Hoa Vị Miên nghe vậy thì càng vui vẻ, thật là một người dễ nuôi mà, vội vàng gật đầu: “Cho chứ cho chứ. Đi theo tỷ, đảm bảo cho ngươi một bước lên trời!”
Nữ quỷ lập tức gật đầu: “Được!”
Hoa Vị Miên nhìn đám người không có gì tốt lành kia. Vẫn còn rất nhiều hài tử thành thật, nơi nào giống bọn người đâm sau lưng nàng kia!
Qua một hồi thăm hỏi, Hoa Vị Miên biết được, nữ tử này gọi là Tiểu Khang, người Giang Nam, từ nhỏ được lão nhân Mãi Bì thu dưỡng, về sau suy xét thấy được chút mới mẻ cho kịch đèn chiếu, cộng thêm khả năng chế tạo cơ quan dây thép tốt, được Tư Đồ Uyển Ngọc coi trọng, dùng ba chén cơm mỗi ngày làm tiền lương rồi mời đến hoàng cung đóng vai phụ.
Người này khéo léo lại còn dễ làm việc. Hiện tại mời diễn viên quần chúng một ngày cũng phải tới một trăm khối*! (*tờ; đồng (lượng từ của tiền đồng hoặc tiền giấy))
Biết rõ mọi chuyện, Hoa Vị Miên cũng không có lý do gì mà dây dưa thê nữa. Chỉ tạo nên chút động tĩnh, vì chứng minh có quỷ tồn tại, sau đó dụ người xuất hiện.
Tư Đồ Uyển Ngọc tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, khẩn trương nhìn sau lưng Hoa Vị Miên: “Chính là con quỷ này à?
“Làm sao ngươi biết chỉ có một con?” Hoa Vị Miên liếc xéo nàng ta.
Phản ứng của Tư Đồ Uyển Ngọc cũng rất nhanh, lập tức cố tình bày ra bộ dáng kinh ngạc hỏi han: “Chẳng lẽ không chỉ có một con?”
Nâng mí mắt, Hoa Vị Miên chẳng muốn nói chuyện cùng nàng ta, “Đi, chưa bắt được!”
Lúc này Thuần Vu Phóng âm trầm mà cười rộ lên: “Tiên tử yên tâm, sẽ không chạy được. Trẫm còn muốn cảm tạ ngươi dụ con quỷ này xuất hiện giúp trẫm!”
Hoa Vị Miên cả kinh, chẳng lẽ hắn đã sớm phái người núp phía bên trong?!
Rất nhiều bó đuốc được thắp sáng lên, binh lính chạy dọc theo tường cung bao quanh bọn họ, sau đó mở ra một lối đi ở giữa, Mông Tập áp giải một người lên, đánh người nọ quỳ trên mặt đất, sau đó nói: “Bẩm hoàng thượng, tóm được nữ quỷ rồi!”
Thuần Vu Phóng xoay xoay chiếc nhẫn trên đầu ngón tay: “Nâng mặt nữ quỷ lên để mọi người nhìn chút!”
“Vâng!” Mông Tập xoay người nắm lấy tóc nữ nhân đang quỳ trên mặt đất, buộc nàng ngẩng đầu. Nhìn rõ khuôn mặt kia, không ít người kinh ngạc, kể cả Tư Đồ Uyển Ngọc.
“Tử Hoan?!” Nàng ta mở to mắt, thật không thể tin nỗi những gì mình nhìn thấy!
“Nương nương…” Khóe miệng Tử Hoan còn vương máu, cổ họng khàn khàn gọi một tiếng, nước mắt đã không nhịn được mà lăn xuống.
Đáy lòng Hoa Vị Miên trầm xuống, nhếch môi cười lạnh lùng. Thuần Vu Phóng đâu cần phái người giám thị tại Sương Hoa Điện, “nữ quỷ” rất dễ tìm mà. Tiện tay bắt một người, thay y phục màu trắng vào là được! Nhưng nàng ngàn phòng vạn phòng, vẫn không tránh nổi tính toán của hắn, hắn lại mượn tay nàng tới diệt Tư Đồ Uyển Ngọc!
“Tại sao có thể như vậy…” Tư Đồ Uyển Ngọc ngỡ ngàng lui ra phía sau một bước, đột nhiên ý thức được gì đó, khẩn trương bổ nhào đến bên chân Thuần Vu Phóng, ôm chân hắn, vừa khóc vừa nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không biết sao lại thành ra chuyện như vậy… Chuyện này không liên quan tới thần thiếp… Hoàng thượng!”
Thuần Vu Phóng lạnh lùng đá văng nàng ra, nói với Mông Tập: “Để nàng ta nói!”
Mông Tập gật đầu, lại kéo tóc Tử Hoan, nói: “Nói toàn bộ chuyện ngươi biết ra!”
Ánh mắt Tử Hoan vẫn không rời khỏi người Tư Đồ Uyển Ngọc, một hồi nức nở, nàng thấp giọng nói: “Hoàng hậu nương nương, thật xin lỗi…”
“Toàn bộ chuyện này đều do hoàng hậu nương nương sai sử!” Tử Hoan lớn tiếng nói, nhưng vẫn nhịn không được mà nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn đến ánh mắt thất vọng của Tư Đồ Uyển Ngọc: “Hoàng hậu nương nương đố kỵ nương nương trong cung này được sủng ái, mới nghĩ ra kế sách về ma quỷ lộng hành này, diệt trừ địch thủ!”
“Tử Hoan! Sao ngươi có thể đối xử với bổn cung như vậy?!” Ánh mắt Tư Đồ Uyển Ngọc đỏ lên, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy: “Người nào sai ngươi nói như vậy?! Người nào sai ngươi vu hãm bổn cung?!”
Tử Hoan khóc ròng cắn môi thật chặt, nhìn thoáng qua Thuần Vu Phóng, sau đó gục đầu xuống nói: “Chuyện đã tới nước này, nương nương cần gì phải phủ nhận thêm nữa…”
“Không… Không!” Tư Đồ Uyển Ngọc lui về phía sau vài bước, ánh mắt đờ đẫn, sau đó là điên cuồng bước lên phía trước, nói to với Thuần Vu Phóng: “Hoàng thượng, ngươi hãy tin ta, thật sự không phải ta!”
Thuần Vu Phóng lạnh lùng trừng mắt, hừ lạnh một tiếng, khiến Tư Đồ Uyển Ngọc hoàn toàn hết hi vọng. Nàng đứng lên, xông về phía Tử Hoan, túm tóc nàng ta rồi tát mấy cái, gào thét: “Ngươi là tiện nhân, ta tốt với ngươi như vậy, tại sao lại vu hãm ta?!”
Trong tai Tử Hoan đều là tiếng vù vù, máu mũi chảy xuống. Nàng nhìn Tư Đồ Uyển Ngọc, trong mắt đều là tuyệt vọng, “Nương nương, Tử Hoan đi xa cũng không cầu mong cái gì, chỉ mong gia đình bình an. Thiếu nương nương, đành đợi kiếp sau trả lại thôi!” Dứt lời xông qua Tư Đồ Uyển Ngọc lao đầu lên tường đá trong cung, máu tươi vung ra, người không còn sức lực gì nữa ngã xuống đất.
Mông Tập đi qua, thăm dò hơi thở, sau đó lắc lắc đầu.
Tư Đồ Uyển Ngọc ngẩn ra nhìn Tử Hoan, từng giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi xuống đất, rồi quay đầu nhìn Thuần Vu Phóng cao cao tại thượng, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy hắn xa lạ như vậy… Mà những người xung quanh kia, ánh mắt họ như lưỡi dao sắc bén, mang theo khát vọng lột da cạo xương nàng cho thoải mái…!
Ánh mắt quét nhẹ lên vài người, sau cùng dừng lại trên người Hoa Vị Miên. Nàng yên lặng nói: “Là vì ngươi!”
Hoa Vị Miên thở dài một tiếng, bước tới chỗ nàng, đứng bên cạnh, thấp giọng nói: “Tiểu Khang… Ta sẽ chiếu cố nàng ấy thật tốt.”
Tư Đồ Uyển Ngọc cả kinh, ngẩng đầu nhìn nàng, môi thì thào, lại nói không ra lời, nhưng cũng thấy loáng thoáng ba chữ “Vì sao”* (* đây là từ gốc 为什么)
Trong lòng Hoa Vị Miên thương xót nói không nên lời. Nàng làm vậy chẳng qua chỉ muốn cho nàng ta một bài học, đồng thời cũng là vì không để Thuần Vu Phóng viện cớ, cho nên từ lúc bắt đầu nàng đã không tính lôi Tiểu Khang ra, nhưng mà…
“Giống cái chết lúc trước của Phó Ninh Hoan.” Nàng khẽ thở dài.
Sau khi Hoa Vị Miên được Phó Ninh Tự đưa tới Thương Vân Châu thì đã tra xét toàn bộ mọi chuyện về tỷ tỷ Phó Ninh Hoan của nàng ta. Phó Ninh Hoan và Tư Đồ Uyển Ngọc tiến cung cùng lúc, quan hệ riêng rất tốt. Lúc ban đầu hai người đều nhận được vinh sủng của Thuần Vu Phóng, nhưng cũng có thể do hợp ý, mà dần dần Thuần Vu Phóng thiên về Phó Ninh Hoan hơn. Tại thời điểm Thuần Vu Phóng trù tính lật đổ Phó gia Phó Ninh Hoan trở thành vật hi sinh, mà Tư Đồ Uyển Ngọc cũng vì ghen tị đến nỗi ngu muội nên đã trợ giúp. Sau khi Phó Ninh Hoan chết, vì giữ lại Sương Hoa Điện của nàng mà Tư Đồ Uyển Ngọc tìm đến Tiểu Khang bảo nàng giả quỷ, đồng thời cũng là vì giúp Phó Ninh Hoan giữ lại phần vinh sủng đã qua. Nhất thời trong lòng áy náy tình bằng hữu với người tỷ muội này mà lại đẩy nàng đến kết cục hôm nay.
Nụ cười Tư Đồ Uyển Ngọc lộ vẻ thê lương, xoay người lung lay đi đến ôm Tử Hoan. Tử Hoan được nàng nhặt được ở ngoài cung. Một tiểu cô nương đơn thuần nhưng lại vì nàng mà trở nên tính toán rồi nhẫn tâm. Mà lúc trước nàng chọn Tử Hoan, cũng vì trong tên nàng ấy có chữ ‘Hoan’…
Nhớ lại hồi mới vào cung, nàng và Phó Ninh Hoan cũng rất thuần khiết. Nghĩ đến tương lai, lòng tràn đầy vui mừng. Nhưng phần cảm tình này đã từ từ biến chất, bắt đầu từ khi nàng thấy ghen tỵ với Phó Ninh Hoan, bắt đầu từ khi nàng tự tay hại chết Phó Ninh Hoan! Phó Ninh Hoan không thể không chết, nhưng để bảo vệ sự trong sạch của nàng, nên nàng lựa chọn sống tiếp, nhưng cũng không thể buông tha cho hai chữ thiện lương…
Mẫu nhi một nước, giờ đây lại như tiểu hài tử hu hu khóc nỉ non, ngay cả ánh mắt Hoa Vị Miên cũng có chút đỏ lên.
Phía sau ra sao cũng mặc kệ. Khóc đủ rồi, nàng ngẩng đầu lên nhìn Hoa Vị Miên, cánh môi mấp máy, nhưng cũng chưa nói gì. Sau cùng, nhẹ cười, như ba năm trước đây, vào lúc nàng mới gặp Phó Ninh Hoan.
“Chết dưới tay nam nhân mình thích, cũng coi như ngươi công đức viên mãn rồi!” Hoa Vị Miên nghiêng đầu, nháy mắt.
Tư Đồ Uyển Ngọc ngẩn ra, rồi nhìn đến thiện ý trong mắt nàng, cười khẽ lắc đầu, “Nói chuyện với ngươi thật có thể làm người ta tức chết…” Xác thực, giết Phó Ninh Hoan, giết nàng, đều là người mà các nàng yêu nhất. Nhưng người kia, đến lúc các nàng gần chết, ngay cả một ánh mắt dù nhỏ nhất cũng không thèm bố thí…
“Hoa Vị Miên, ta có thể cầu ngươi một việc không?” Nàng nói.
Hoa Vị Miên: “Ta không thể đảm bảo mệnh phụ thân ngươi.”
Tư Đồ Uyển Ngọc rũ mắt cười: “Cảm tạ ngươi… Hắn quả thật không xứng với ngươi… Hắn chỉ thích hợp đợi dưới địa ngục cùng ta…” Liếc mắt nhìn nam nhân bên kia, đắm đuối ẩn tình.
Hoa Vị Miên cười cười, sờ tóc: “Ta cũng nghĩ vậy, ngươi lên đường mạnh khỏe, Tiểu Khanh sẽ sống thật tốt.”
Tư Đồ Uyển Ngọc cười thanh thản, xoay người lao mạnh lên bức tường cung phía sau.
Động tác của nàng nhanh chóng, ngay cả Mông Tập cách đó không xa cũng không kịp ngăn cản.
Yên lặng trong chốc lát, Thuần Vu Phóng phất phất tay: “Nâng người xuống dưới…”
Trò đùa này cũng đến lúc kết thúc.
Người tản dần. Hoa Vị Miên nhìn Phó Ninh Tự đang sững sờ đứng một bên: “Giờ thì biết tỷ tỷ ngươi chết trên tay ai rồi hả?”
Phó Ninh Tự nhắm chặt mắt. Lời kia của Tử Hoan, có trăm ngàn chỗ hở… Nữ nhân chết trong hậu cung này, chết tại Sương Hoa Điện này cũng chỉ có người nàng phái đi mà thôi.
Kế tiếp Hoa Vị Miên nghĩ lại, ngày đó Tư Đồ Uyển Ngọc triệu tập người làm lễ bái quỷ, thời điểm Tử Hoan giao tiêng giấy vàng cho nàng thì vẻ mặt nàng ta đã bất thường. Chỉ sợ lúc ấy nàng đã bị Thuần Vu Phóng uy hiếp rồi. Tờ giấy kia chỉ là hắn mượn cơ hội Tư Đồ Uyển Ngọc tạo ra để diệt trừ mình mà thôi, mà mình lại hiểu nhầm là Tư Đồ Uyển Ngọc làm. Tư Đồ Uyển Ngọc tìm người giả làm quỷ là thật, nhưng Hủ Ky Thảo trong Sương Hoa Điện cũng không phải kế hoạch của nàng. Thuần Vu Phóng đã sớm bố trí ván cờ này, hắn chỉ chờ một cơ hội như vậy, cái chết của tiểu cung nữ chỉ là một chuyện trùng hợp… Lễ bái quỷ đêm đó chẳng qua là hắn muốn lặp lại chiêu cũ một mũi tên trúng hai con chim, giết nàng, sau đó lại lấy cớ rồi rầm rộ lật lại chuyện điều tra, lấy tiết mục sớm đã được tính tốt của hôm nay ra diệt trừ Tư Đồ Uyển Ngọc, cũng diệt trừ mối họa lớn Tư Đồ gia vẫn để trong lòng…!