Hoa Vị Miên cố gắng về đến phủ. Vốn định làm Tông Chính Sở bất ngờ. Nhưng một cước đá văng cửa lớn, lại thấy hình ảnh thiếu nhi không nên thấy: Một nữ nhân trên người không mảnh vải ghé vào ngực Tông Chính Sở, không biết đang làm chuyện không đứng đắn gì.
Lòng ghen trỗi dậy. Nàng nổi giận đùng đùng, trở tay đóng cửa lại, chặn đám người Bố Thiện Tuyền Ki ở ngoài cửa. Vén tay áo lên giận dữ đi tới phía giường, lôi nữ nhân kia ra cho một bạt tai: “Ngươi dám trêu ghẹo nam nhân của ta?!”
Đường Mật bị đánh cho ngu ngơ, sau một lúc mới hồi phục tinh thần, da mặt tê rần, cả giận: “Ngươi là thứ gì lại dám đánh bản phu nhân?!”
Hoa Vị Miên không buồn nói lý với nàng ta, lập tức đi đến bên bàn, cầm trà đã lạnh từ lâu trên bàn hắt lên người đang mê man kia.
Mí mắt Tông Chính Sở giật giật, sau đó từ từ tỉnh lại. Vừa nhìn thấy Hoa Vị Miên, vô thức vui vẻ. Nhưng lập tức phát hiện sắc mặt nàng không tốt, lại nhìn bộ dáng của mình cùng với nữ nhân quỳ ngồi dưới đất, sắc mặt đen lại.
“Tỉnh rồi?” Hoa Vị Miên lạnh lùng ôm cánh tay. Đáng nhẽ trở về sẽ cho hắn một bất ngờ, không ngờ chính mình lại nhận được ‘bất ngờ’ trước!
Tông Chính Sở ngồi dậy, mặc quần áo tử tế, tiến lên phía trước định ôm Hoa Vị Miên, lại bị nàng nghiêng người né tránh.
“Đừng để bàn tay chạm qua nữ nhân khác của ngươi đụng đến người ta!”
“Vị Miên…” Ánh mắt Tông Chính Sở lạnh lùng, chuyển hướng lên người ngồi dưới đất: “Cút ra ngoài đi.”
Đường Mật đứng lên, ủy khuất gọi một tiếng: “Tướng quân…”
“Cút!” Tông Chính Sở tức giận, đôi đồng tử xan biếc đột ngột trở nên sâu thẳm, từng đợt thị huyết (khát máu) lan tràn ra ngoài, khiến da đầu Đường Mật run lên một trận, đành để tâm ưu tư lui ra ngoài.
“Vị Miên…” Tông Chính Sở thấp giọng gọi, trong giọng nói có một chút ủy khuất.
Hoa Vị Miên không ử không ừ tiếng nào, đen mặt đi ra ngoài. Tông Chính Sở bước một bước dài đuổi kịp nàng, túm chặt cánh tay nàng, vội vã nói to: “Nghe ta nói!”
Hoa Vị Miên vô thức hất tay hắn ra, cười lạnh: “Có gì hay mà nói, không phải ngươi đã làm hết cho ta nhìn sao?!” Mới vài ngày không thấy, người đã muốn tạo phản rồi!
Tông Chính Sở thở dài: “Nàng vào phòng như thế nào, ta không biết.”
Hoa Vị Miên tức giận liếc nhìn hắn: “Nếu không giải thích rõ, hôm nay sẽ không chỉ hắt trà đơn giản như vậy!” Dùng thẳng dao găm.
Tông Chính Sở thở dài nhẹ nhõm, khóe miệng hơi cong lên, đường cong lạnh cứng trở nên mềm mại, đến cạnh bàn rót một ly trà đưa cho nàng: “Dùng trà.”
Hoa Vị Miên nhận lấy, đặt mông ngồi xuống: “Làm sao ngươi thành ra thế này?”
Tông Chính Sở nhu nhu đầu: “Tối qua cùng Thanh Dương uống hơi nhiều rượu, vừa tỉnh dậy đã thấy bộ dáng này rồi.”
Ngươi được lắm Thanh Dương, dám chọc xương sống của ta!
Hoa Vị Miên lườm hắn: “Ngươi vẫn không biết xấu hổ mà còn nói. Người khác cũng đã leo đến giường ngươi, nếu ta đến chậm một bước, ngươi đã khí tiết tuổi già khó giữ rồi. Ngươi không làm… ta thất vọng sao?!”
“Được rồi được rồi, là lỗi của ta.” Tông Chính Sở vòng tay ra sau ôm trọn nàng vào lòng: “Muốn phạt ra sao đều nghe ngươi hết.”
Hoa Vị Miên hừ một tiếng: “Đuổi nữ nhân vừa nãy đi!”
Tông Chính Sở lắc đầu: “Việc này chỉ sợ không được…”
“Vì sao mà không được?!” Hoa Vị Miên trừng mắt: “Chẳng lẽ ngươi để ý nàng ta rồi hả?!”
“Không phải…”
“Cái gì không phải?” Hoa Vị Miên nhất quyết không tha: “Dù sao ta cũng vẫn muốn đuổi nàng ra ngoài!”
“Ai dám muốn nữ nhân nữ nhân như ngươi?” Một giọng nói non nớt vang lên: “Vừa ghen tuông vừa không phân biệt phải trái!”
Hoa Vị Miên nghe xong, thì ra còn có người nghe lén nữa. Hai tay chống nạnh: “Hoa Vô Ưu, lăn ra đây cho ta!”
Hoa Vô Ưu vươn đầu nhỏ khỏi bàn viết có mấy quyển sách kia: “Hoa Vị Miên, ta nghĩ mãi không ra vì sao còn có người bằng lòng muốn ngươi, nếu ta là hắn thì đã sớm bỏ ngươi rồi!”
Hoa Vị Miên vung tay áo dài qua một bên, bước lên nhéo tai hắn: “Ai cho ngươi vào?!”
“Đau đau đau… Ngươi nhẹ chút đi! Cọp mẹ!” Hoa Vô Ưu xoa tai căm phẫn nhìn nàng chằm chằm, “Nam nhân nhà ngươi cho phép ta vào phòng hắn đọc sách, ai biết ngay sáng sớm lại thấy hai bà điên!”
“Tiểu tử chết tiệt, ngươi ngoài phóng rắm lớn hơn người một chút thì biết cái gì nữa. Ta đây đang hòa giải tình yêu!” Hoa Vị Miên không phục, ai là cọp mẹ chứ, nàng thiên sinh lệ chất* như vậy mà là cọp mẹ sao?! (* trời sinh đã đoan trang có đức hạnh)
“Vốn dĩ nữ nhân phải có tam tòng tứ đức, ngươi nhìn lại ngươi xem có chỗ nào giống dáng vẻ nữ nhân. Đã không được người lại không được nết.” Hoa Vô Ưu lắc đầu, bày tỏ ra là hắn thất vọng về nàng.
Nếu lời này được nói ra từ miệng người khác thì Hoa Vị Miên sẽ không để tâm, nhưng nếu nó được nói ra từ miệng Hoa Vô Ưu thì đó lại là vấn đề rất lớn. Dù gì nàng cũng đang dẫn dắt một hài tử, không thể làm tấm gương hư hỏng được. Đến lúc làm hỏng Hoa Vô Ưu thì biết làm sao?
Nhưng rất dễ nhận thấy, căn cứ vào nội tâm, bản thân Hoa Vô Ưu đã hư hỏng như vậy rồi!
“Thật sự ta rất không hiền thục?” Nàng quay đầu lại hỏi trực tiếp đòi quyền lợi cho bản thân.
Tông Chính Sở sờ cằm, cười như có như không: “Ta thích là đủ rồi.”
Tông Chính Sở nói lời này để an ủi nàng, nhưng lại bị phản hiệu quả, khiến oán giận trong lòng Hoa Vị Miên càng ngày càng mãnh liệt!
“Khinh thường ta không phải thục nữ* à, lão nương sẽ thục (hiền lành) cho các ngươi xem!” (* người con gái đẹp và thùy mị)
Đi mấy bước nhỏ, cầm lấy một cành hoa lan, nàng cười quyến rũ dựa vào bả vai Tông Chính Sở, ghé vào tai hắn thổi khí, “Tướng công, nếu muốn ta có thể tắm rửa giúp ngươi?”
Tông Chính Sở nheo mắt, suy nghĩ, lá gan của nàng càng lúc càng lớn à? Trước kia thấy hắn thì như chuột thấy mèo, còn hiện tại thấy hắn lại như mèo thấy chuột…
Hoa Vô Ưu vừa thấy tư thế của nàng, tự giác đi ra ngoài. Hoa Vị Miên quay đầu hỏi, “Ngươi đi đâu?”
“Ta ra ngoài nôn!” Hoa Vô Ưu nói mà đầu cũng không ngoái lại.
“Tiểu tử thối!” Hoa Vị Miên cầm lấy ly trà trên bàn hắt tới, lại bị hắn nghiêng người né tránh, nhân tiện còn quay đầu làm mặt quỷ.
Hoa Vị Miên hít một ngụm khí, nâng váy muốn đuổi theo, nhưng không phòng ngự nên bị người nào đó vươn tay lên eo ôm lấy. Giọng Tông Chính Sở còn mang theo dụ dỗ: “Không phải nói chà lưng cho ta sao?”
Ôm người vào trong, Tông Chính Sở để nàng xuống cạnh thùng tắm, cười tà (không đàng hoàng), bắt đầu cởi áo tháo dây trước mặt nàng.
Trong nháy mắt máu toàn thân Hoa Vị Miên đều xông lên não, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ bừng, muốn dời mắt sang chỗ khác, nhưng lại không nỡ chuyển đi. Chỉ có thể nghiêng nhẹ đầu quan sát, dấu hiệu bị phẩm hạnh và dục vọng quấy nhiễu.
Da thịt màu mật ong, ngực trơn nhẵn rắn chắc, cơ bụng sáu múi rõ ràng, xuống chút nữa… Hoa Vị Miên nhịn không được che mũi, bùng nổ quá mạnh mẽ rồi!
Tông Chính Sở bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ là bị Hoa Vị Miên nhìn chằm chằm, mình đã không nhịn được rồi…
Coi như không có người nào đó đứng chỗ kia mang theo khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ ngượng ngùng, hắn trực tiếp bước vào thùng tắm, cầm khăn đưa ra phía sau, “Nương tử hiền huệ của ta, chà người giúp vi phu!”
Nện trúng tử huyệt, Hoa Vị Miên vê khăn đến sau lưng hắn, thấm ướt rồi vắt nước lên lưng hắn. Nhìn giọt nước lăn dọc theo da thịt màu đồng ở cổ xuống dưới, tay nàng cũng không nhịn được mà run run. Thật sự quá kích thích rồi!
Tông Chính Sở híp nửa con mắt quay đầu: “Nương tử?”
Hoa Vị Miên vỗ má, vội cầm lấy khăn chà lưng cho hắn, thực ra không có chuyên tâm lau. Về cơ bản ngoại trừ tay của nàng, còn các vị trí khác đều đã đi mơ ước đến địa phương khác rồi. Không tập trung chà lưng, lại còn vừa chảy nước miếng vừa tưởng tượng. Sắc đẹp thay cơm, vậy mà nàng lại có thể thả suông lâu như vậy?!
Hơi thở Tông Chính Sở đột nhiên trở nên nặng nề. Nàng ở trong này chà lưng cho hắn, thật sự rất dụ dỗ người. Đôi tay nhỏ nhắn mềm mại thỉnh thoảng đụng vào lưng hắn, mang theo cảm xúc mát lạnh, tinh tế nhẹ nhàng…
Tay bị bắt mạnh, Hoa Vị Miên trong ranh giới YY như đi vào cõi thần tiên giờ đã tỉnh hồn lại, lúng túng hỏi han: “Chuyện gì?”
Tông Chính Sở nói nguy hiểm: “Làm chút chuyện nên làm!”
“Bụp” một tiếng, người đã bị kéo vào thùng tắm, bọt nước bắn tung tóe.
Lau nước trên mặt, Hoa Vị Miên vươn tay nhéo cánh tay hắn, “Dựa vào, nước rửa chân bắn vào miệng lão nương rồi…!”
Chống lại một đôi mắt như dã thú, Hoa Vị Miên không tự chủ mà im lặng. Cảm giác kia, giống như sắp bị băm nhỏ… Chạy!
Nhưng sau khi biết cũng không cứu được trái tim nhỏ khẩn trương của nàng. Tông Chính Sở nắm chặt thắt lưng nàng kéo nàng lại, giữ chặt đầu nàng, môi lần lên môi nàng.
Đôi môi mềm mại, hơi thở ngọt ngào, làm người ta chỉ muốn dày vò. Đáy lòng Tông Chính Sở thở dài một hơi, bế nàng đặt lên người hắn, để nàng dán sát vào dục vọng của hắn. Mà hắn, cũng mặc cho dục vọng lớn dần không thể vãn hồi lại!
Tốt! Hoa Vị Miên thừa nhận Tông Chính Sở cường thế như vậy rất hấp dẫn. Vậy nên thời điểm đầu lưỡi hắn duỗi vào miệng nàng, nàng đầu hàng vô điều kiện, thân thể mềm nhuyễn không có chút sức nào ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng đáp lại. Nhưng sự đáp lại của nàng, lại đổi lấy gặm cắn càng mạnh liệt!
“Ưm…” Từ khe hở thở gấp một hơi thật không dễ, nhưng lập tức bị chặn lại, đầu lưỡi tức giận làm loạn trong miệng nàng, chất lỏng vui thú trượt xuống theo khóe miệng, dây dưa ra sợi tơ ái muội.
Đầu óc Hoa Vị Miên dần dần trống rỗng, tất cả giác quan đều tập trung ở phần nồng nhiệt nguyên thủy nhất, chỉ có thể bị động tiếp nhận…
Cuối cùng Tông Chính Sở cũng thỏa mãn, áp trán lên trán nàng, nhìn đôi mắt nàng mù sương xinh đẹp tràn đầy dụ hoặc. Miệng nhỏ đỏ phơn phớt như anh đào cố hít không khí, khóe miệng còn lưu lại dấu vết ướt át.
Ngọn lửa nơi đáy mắt lại bùng lên, cúi đầu liếm nước bọt trên miệng nàng, trầm thấp nói một tiếng, “Thật ngọt…”
Hoa Vị Miên mơ màng nghĩ lại, ngọt là vì vừa rồi trên xe ngựa nàng ăn bánh đậu đỏ…
Tông Chính Sở nghiêng đầu công kích cần cổ trắng noãn của nàng, trằn trọc mút vào, lưu hết dấu vết này đến dấu vết khác. Đôi tay tàn sát bừa bãi không khách khí, từ lưng, dần dần di chuyển xuống dưới bụng nàng, sau đó vòng lên trước, cởi áo khoác ướt đẫm của nàng, kéo yếm nàng xuống, để hai người trần trụi không vật che đậy…
“Tông Chính…” Hoa Vị Miên lấy lại một tia lý trí, vội vàng đè tay hắn lại, vẻ mặt hơi khẩn trương. Nàng cảm giác được lần này Tông Chính Sở sẽ làm thật!