Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 142: Ta chính là con cua đi ngang ngươi nghĩ thế nào! 3



Editor: Minh

Sự thực chứng minh, Hoa Vị Miên vô sỉ bẩm sinh, một mạch hù dọa cho mấy người phụ nhân quỳ trên mặt đất phải kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, thái hậu cùng công chúa đứng ở bên cạnh nàng, còn hoàng đế vẫn là một người trung lập, còn có thủ đoạn của Hoa Vị Miên, các nàng không chết thì còn chạy đi đâu?!

"Nói cho rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thuần Vu Phóng rất không muốn nhìn dáng vẻ dương nanh múa vuốt của Đường Mật, không nhị được hỏi.

Đường Mật quỳ trên mặt đất, một bên nước mắt nước mũi một bên khóc lóc kể lể các nàng ở Phủ Viễn tướng quân phải chịu đãi ngộ không phải người, nói tóm lại, Hoa Vị Miên chính là một mẫu dạ xoa, tất cả các nàng đều là con cừu nhỏ tay trói gà không chặt, lại không được tướng quân coi trọng, có miệng mà không thể kể khổ được!

Hoa Vị Miên chu chu miệng nhỏ, vành mắt đều đỏ, cắn môi muốn nói nhưng lại thôi, dáng vẻ như một tiểu tức phụ vô tội.

Trên cơ bản mà nói, người ở chỗ này đều biết nàng đang giả vờ, thế nhưng vẫn có người nhìn thấy lại không nỡ, cái mũi nhỏ đôi mắt nhỏ hơn làm người thương, vì vậy thái hậu lập tức nắm chặt lấy tay của nàng nói: "Hoa nha đầu, đừng sợ, ai gia sẽ làm chủ cho ngươi!"

Chúng nữ thầm nghĩ phun máu, nhìn dáng vẻ bây giờ của nàng, hai bên cùng so sánh với, ai mới là người cần đucợ làm chủ?!

"Thái hậu nương nương, ngài không thể thiên vị Hoa Vị Miên!" Đường Mật làm khó dễ thề sống chết không theo, tinh thần quyết cùng cường quyền đối kháng đến cùng.

Thái hậu liếc mắt nhìn nàng nói: "Bảo mọi người nhìn xem, ai mới là người bị bắt nạt!"

Đường Mật đảo mắt nhìn về phía Hoa Vị Miên, nhất thời nước mắt đều chảy hết ra: Bên kia là thiên hạ có khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ giống như thiên tiên, mặt mày xấu hổ mang theo ủy khuất, tròng mắt đen ngòm mang theo một tầng hơi nước ẩm ướt, thực sự còn phải đẹp hơn Tây Thi ba phần…. Chính mình lại giống như một dạ xoa kêu gào, ai cũng biết sẽ đừng ở bên nàng!

"Hoàng thượng, ngài phải tin tưởng thiếp thân..." Đường Mật thê thê thảm thảm nhìn Thuần Vu Phóng, tự cho là còn mang theo một chút thâm tình.

Thuần Vu Phóng bị ghê tởm đến, vội vàng dời mắt sang chố khác, sau đó nói: "Ngươi có chứng cớ không?" Đúng, chính là chứng cứ, xem ra Hoa Vị Miên đã sớm có dự mưu giả chết lừa gạt hôn, để cho mình lấy ra cái gì đó làm chứng cứ thì thật sự là hắn không lấy ra được, từ đầu đến cuối Hoa Vị Miên và Tông Chính Sở đều không có đứng ra, người nói cũng chỉ là Thanh Dương và Thuần Vu Nhã… Những nữ nhân này, không biết có thể trông cậy vào được không...

Đường Mật đột nhiên lóe lên linh quang, nói: "Tất cả cơ thiếp trong phủ tướng quân đều có thể làm chứng!"

"Tốt." Thuần Vu Phóng cất giọng nói: "Triệu vào!"

Đường Mật vốn tưởng rằng là nắm chắc phần thắng, những nữ nhân trong phủ kia đều hận Hoa Vị Miên đến cắn răng nghiến lợi, ngày hôm nay chắc chắn sẽ vạch trần nàng, thế nhưng nghiêng đầu qua chỗ khác thì thấy được Hoa Vị Miên cười cười với ẩn ý sâu xa, trong lòng lài thình thịch đánh lên: Vẻ mặt của nàng như vậy là sao?

Chờ đến khi mấy người phụ nhân tiến cung, Đường Mất mới thật sự hiểu ý tứ của vẻ mặt kia của nàng, không chỉ mình nàng, kể cả sáu nữ nhân còn lại cũng thiếu điều rơi hết tròng mắt ra!

Thường ngày, năm thị thiếp của Tông Chính Sở nói xấu Hoa Vị Miên không ít, chỉ thiếu không đánh Hoa Vị Miên mà thôi. Vậy mà lúc này mọi người lại đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như tường đồng đứng ở bên phía Hoa Vị Miên!

"Thực sự?" Thuần Vu Phóng không cam lòng.

Diêu Thanh bước lên trước nói: "Tỷ tỷ luôn luôn đối xử khiêm tốn lễ độ với chúng thần, cho tới bây giờ đều chào đón bằng khuôn mặt tươi cười, làm sao có thể làm khó dễ chúng thần được!" Đương nhiên, cho tới bây giờ đều là nụ cười chứa dao, lòng dạ không tốt!

Nhược Uyển cũng tiến đến hát đệm: "Đúng vậy, cho tới bây giờ tỷ tỷ làm việc gì đều có thương có lượng, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều tham thảo qua cùng bọn muội muội mới quyết định!" Đương nhiên, chuyện xảy ra trước nàng mới báo cho biết, nhưng ngươi chỉ có quyền cảm kích!

Vũ Nhi mỉm cười, nỏi: "Tỷ tỷ dịu dàng hiền thục, ngay cả lời nói nặng đều chưa từng nói qua một câu." Đương nhiên, trực tiếp cho một bạt tai, ai cần phí nước bọt!

Di Hương dịu dàng nói: "Tỷ tỷ cũng không một mình năm quyền, mang theo chúng muội muội chăm sóc tướng quân, cầm sắt hợp mình, trong phủ từ trên xuống dưới không khỏi tán thưởng." Đương nhiên, vui vẻ thì để cho người lên mặt bàn, mất hứng thì ngay cả mặt bàn ngươi cũng không lên được!

U Lan Thi Thi phúc thân nói: "Tỷ tỷ thưởng phạt rõ ràng, cũng không làm việc vì tình riêng, có thể nói là có phong phạm của một chủ mẫu trong gia đình." Đương nhiên, bắt được chính là phạt năm trăm lượng bạc, là ai cũng sẽ không nương tay!

Đường Mật há to mồm nhìn mấy người này, lúc ra ngoài có đổi đầu óc hay sao, thậm chí ngay cả người như Hoa Vị Miên cũng có thể khen đến tận trời đất như vậy?!

Thực ra chuyện này cũng không thể trách các nàng được, tám cơ thiếp mà Thuần Vu Phóng ban cho chính là ví dụ, Hoa Vị Miên muốn trừng trị ca nàng thật sự quá đơn giàn, giống như Đường Mật cuối cùng bị mang tiếng lẳng lơ ong bướm, cho nên vẫn nên đàng hoàng một chút thì hơn!

Hoa Vị Miên cười híp mắt gật đầu, sau đó quay sang Thuần Vu Phóng nói: "Xem đi, ta hiền lành là chuyện quá rõ ràng!"

Thái hậu vui mừng vỗ mu bàn tay của nàng nói: "Tông Chính tướng quân có thể lấy được phu nhân như ngươi chính là phúc khí của hắn, người đến, ban thưởng!"

"Tạ ơn thái hậu nương nương!" Hoa Vị Miên vui vẻ, dốc lòng biểu thị, dùng sức cọ xát ở trên người thái hậu!

Thái hậu cười miệng toe toét, vội vàng đỡ bả vai của nàng nói: "Đã là người lập gia đình, mà mà vẫn cứ thích làm nũng như thế!"

"Đấy chẳng phải là do thái hậu nương nương nuông chiều sao!" Hoa Vị Miến chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ.

"Phải phải!" Thái hậu càng thêm vui vẻ, oán trách: "Dưỡng nữ của ai gia, ai gia không cưng chiều người thì để ai cưng chiều ngươi đây!"

"Được rồi." Thái hậu đứng lên, nói: "Ai gia muốn nói chuyện với Hoa nha đầu một chút, các ngươi nên làm gì thì làm đi!"

Thuần Vu Phóng: "Cung tiễn mẫu hậu!"

"Cung tiễn thái hậu nương nương!"

Đám người Diêu Thanh âm thầm lâu một vệt mồ hôi lạnh trong lòng, may mắn cái chuôi này đặt đúng, chỉ cần nhìn cách thái hậu nuông chiều nàng ấy, ngày hôm nay các nàng cũng là chết vô ích rồi!

Trong lòng Thuần Vu Phóng thất bại không gì sánh được, ám sát không được, ngược lại để cho hai người bọn họ thành thân, lúc này thực sự có ý xấu lại làm chuyện tốt cho người khác, hối hận quá!

Còn chưa kịp quay đẩu xử lý bảy nữ nhân kia, thì lại thấy Hoa Vị Miên lộn trở lại, trực tiếp bỏ qua hắn, đi tới bàn cầm thấy cái ngọc địch kia, dí dỏm nháy mắt nói: "Cám ơn ngươi giúp ta!"

Dứt lời cao ngạo nghênh ngang rời đi, Thuần Vu Phóng hối hận, sớm biết nên rời đi!

Nửa đêm canh ba, trong Phủ Viễn Tướng Quân bộc phát ra một trận cười điên cuồng, chỉ nghe thấy một giọng nữ hô: "Ta chính là con cua đi ngang, ngươi nghĩ thế nào!"

Sáng sớm hôm sau, lúc Hoa Vị Miên đang ngồi trong phòng không có chuyện gì làm, thì Bố Thiện đi đến nói nhỏ vài câu vào tai của nàng.

Hoa Vị Miên ném hạt dưa ở trong tay xuống, kinh ngạc nói: "Chuyện kia không phải Hoàng sao?"

Bố Thiện cau mày nói: "Không biết là người nào làm."

Hoa Vị Miên nheo mắt lại, như có điều suy nghĩ, vừa vặn Tông Chính Sở từ ngoài cửa tiến đến, ánh mắt của nàng nhìn theo hắn đi đến bàn trang điểm, sau đó nhìn hắn đi tới trước mặt mình.

Bố Thiện thức thời đi ra ngoài, Hoa Vị Miên lôi kéo cánh tay của Tông Chính Sở nói: "Tướng công, chàng có nghe nói hay không, lương thảo của Thuần Vu Phóng bị người khác cướp."

Tông Chính Sở rót cho mình một chén trà, gật gật đầu nói: "Có nghe nói."

Hoa Vị Miên dính chặt hơn, cười ngọt hơn: "Vậy chàng có nghe nói hay không, người cướp lương thực không phải là sơn tặc?"

Mặt Tông Chính Sở không thay đổi gật đầu.

Hoa Vị Miên càng lôi kéo cánh tay hắn chặt hơn: "Vậy chàng còn có nghe nói hay không, người cướp lương thực là mệnh quan triều đình?"

Tông Chính Sở liếc nhìn nàng một cái, im lặng một lúc, gật đầu.

Hoa Vị Miên vỗ bàn một cái đứng lên, chỉ vào mũi hắn nói: "Vậy chàng có nghe nói hay không tên của mệnh quan triều đình này là Tông Chính Sở?!"

Tông Chính Sở kéo tay nàng xuống nhẹ nhẹ xoa, bất đắc dĩ nói: "Hình như có."

Hoa Vị Miên tức giận lườm hắn một cái, nói: "Chàng có biết là mình cướp lương thực của ai hay không...?"

Tông Chính Sở còn chưa kịp trả lời, thì lại nghe nàng nói ra: "Chàng muốn ra tay thì nói sớm cho ta biết một chút, miễn cho Bố Thiện các nàng phải đi một chuyến về tay không!"

Tông Chính Sở xoa xoa cái mũi nhỏ của nàng nói: "Nàng cũng không có nói trước cho ta biết."

"Ôi chao!" Khuôn mặt Hoa Vị Miên méo xệch, không vui nói: "Chàng còn trách ngược lại ta sao?"

Tông Chính Sở bật người lắc đầu nói: "Là trách ta."

"Vậy còn tạm được..." Hoa Vị Miên quay đầu qua, bỗng nhiên dừng lại, lại nói: "Vậy những người dân bị nạn kia phải làm sao bây giờ?"

"Ta sẽ tìm một phương pháp thích hợp để phân phát lương thực ra ngoài, về phần Thuần Vu Phóng..." Tông Chính Sở cười lạnh một tiếng: "Cứ để cho hắn cấp bách đi!"

Đôi mắt của Hoa Vị Miên cong cong thành hình trăng non “chụt” một cái hôn lên trên mặt của hắn, ôm cổ hắn nói: "Chàng  thật xấu... Thế nhưng ta thích!"

Tông Chính Sở đỡ lấy hông của nàng, nói: "Vậy có phải nàng cũng nên bày tỏ một chút hay không  ngươi."

"Bày tỏ cái gì?" Hoa Vị Miên giả vờ vô tội.

Tông Chính Sở không để ý tới nàng, nắm cánh tay nhỏ của nàng nói: "Ta muốn trực tiếp áp dụng hành động."

"Chờ một chút!" Hoa Vị Miên vươn tay, ngăn cản: "Dường như ta đã quên mất một chuyện rất quan trọng..."

Tông Chính Sở mặc kệ nàng, đè tay nàng lại hôn xuống môi gặm cắn, một bên vừa gặm còn vừa nói: "Nangc có thể vừa tiếp nhận ta, vừa suy nghĩ."

Hoa Vị Miên trừng mắt nhìn nụ cười xấu xa trên mặt hắn, hắn làm thế này, mình còn có thể nghĩ được cái gì?!

"Phu nhân, không xong rồi, Tiểu thiếu gia bị bệnh nặng!"  Tiểu Khang đẩy cửa xông vào, Ngọc Dạng chạy theo sau kéo lại, khuôn mặt đỏ hồng, vội vàng kéo Tiểu Khang sang một bên.

Bên này, Hoa Vị Miên cùng Tông Chính Sở vô cùng trấn tĩnh, đối với chuyện xảy ra thường ngày như thế này, chậm rãi tách ra, còn sửa sang y phục một chút, sau đó Hoa Vị Miên mới hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Ngọc Dạng trắng mắt liếc nàng nói: "Tiểu thiếu gia bệnh nặng!"

Hoa Vị Miên trừng mắt, nhấc Tông Chính Sở lên xông ra ngoài: "Nha đầu chết tiệt kia, tại sao không nói sớm!"

Khuôn mặt Tông Chính Sở lạnh lạnh, thì ra chuyện nàng quên mất chính là chuyện này... Tại sao lại không thể quên hết sạnh một chút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.