Hoa Vị Miên bị Tông Chính Sở ôm ngang người, khóe mắt men say mông lung, hàm chứa phong tình, nhưng cũng chú ý tới một tia ái muội trong ánh mắt đám người kia.
Quả nhiên thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, chiến thuật ái muội này Tông Chính Sở cùng nàng làm cho tất cả đại binh tiểu tướng đều cho rằng bọn họ đang tiên phàm yêu thương nhau, nhà có tiên thê [1], Tông Chính Sở vừa vặn thu thập đám ranh con trong doanh trại. . . . .Coi như hôm nay đã bị hắn lợi dụng hai lần, xã hội hài hòa, lợi dụng tuần hoàn a!
[1]: vợ là tiên
Tông Chính Sở ôm Hoa Vị Miên đến hữu trướng, đặt nàng lên giường, tiểu nữ nhân này say rượu nổi điên, nàng một phen ôm lấy cổ Tông Chính Sở, hôn “bẹp” một cái lên mặt hắn, nói: “Nhìn gần ngươi thật là đẹp trai!”
Tông Chính Sở mặc cho nàng ôm, chiều theo động tác của nàng, hỏi: “Đẹp trai là có ý gì?”
Lưỡi Hoa Vị Miên cũng mau díu vào rồi, nàng nhìn hắn, say mê vuốt ve khuôn mặt hắn, “Đẹp trai chính là đẹp mắt. Chính là thấy rung động. . . . . . .”
Tông Chính Sở ôm nàng nằm xuống, thuận tiện kéo chăn lên, giữ chặt hông của nàng để nàng không ngã xuống.
“Đêm hôm đó nếu ngươi không đối với ta như vậy, ta sẽ thích ngươi hơn một chút!” Hoa Vị Miên quay mặt về phía hắn, đưa tay sờ mắt hắn.
Tông Chính Sở lại nhớ tới đêm đó, bất quá lúc ấy hắn mất đi lý trí, có thể khống chế không xúc phạm nàng đã là giới hạn lớn nhất rồi.
“Vậy bây giờ ngươi có thích ta không?” Hắn hỏi.
“Thích. . . . . .” Hoa Vị Miên tiến gần hôn lên môi hắn, “Ta thật thích đôi mắt của ngươi. . . . .”
Ánh mắt Tông Chính Sở tối sầm lại, một chút kinh hỉ cũng biến mất, bị động thành chủ động, xoay người đè lên người nàng, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ thắm tràn đầy hơi thở mùi đàn hương của nàng, công kích từng chút từng chút một, cái lưỡi lửa nóng quét qua hàm răng, chui vào bên trong khoang miệng của nàng, trêu đùa cái lưỡi thơm tho của nàng, quấn quít triền miên.
“Ngô. . . . . .!” Hoa Vị Miên đột nhiên hăng hái phản kháng.
Tông Chính Sở hơi có chút thở dốc, rời khỏi môi nàng, nhìn nàng. Cái miệng nhỏ nhắn của Hoa Vị miên chu lên, nói: “Đi xuống, đè chết ta!”
Khóe miệng Tông Chính Sở mang theo một chút ý cười, nghiêng người nằm bên cạnh nàng, bàn tay vẫn gắt gao ôm lấy eo nàng, làm cho nàng gần sát người mình.
“Ngủ đi!”
Hoa Vị Miên yên lặng trong chốc lát, Tông Chính Sở vốn tưởng rằng nàng đã ngủ thiếp đi, bản thân cũng định chợp mắt một lát, nàng lại náo loạn vùng lên, nhéo nhéo mũi của hắn nói: “Mặt than! Ngươi không biết cười sao. . . . . .?”
Đôi mắt chim ưng của Tông Chính Sở hơi híp lại, mới vừa tính toán trừng phạt nàng, người trong lòng đã nhắm nghiền hai mắt, trên mặt đỏ ửng vì say, yên ổn ngủ mất.
Ý cười không nhịn được càng tràn lan, Tông Chính Sở hôn lên trán nàng, nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Vị Miên đầu đau đến muốn nứt ra ngồi dậy, đúng là lều của mình, lại không nhớ nổi đêm qua nàng trở về như thế nào, mới vừa xuống giường, Đinh Tiểu Hà liền bưng nước rửa mặt đi vào.
“Đinh Đinh, hôm qua ta trở về như thế nào?” Nàng hỏi.
Trên mặt Đinh Tiểu Hà thoáng đỏ ửng, nói: “Là tướng quân tự mình ôm ngươi trở về!” Hơn nữa còn ở lại trong trướng đến tận trời sáng mới rời đi.
Hoa Vị Miên không nghi ngờ gì, chẳng qua là lo lắng mình say rượu có đùa bỡn chọc giận vị đại tướng quân kia hay không.
Vừa vào trong trướng, Hoa Vị Miên cảm thấy không khí có gì đó không đúng, tả hữu tướng quân ngồi nghiêm chỉnh, lù lù bất động có thể so với tượng sáp, đông tây nam bắc bốn phó tướng đều tự vùi đầu ra sức rót trà, ngay cả Thanh Dương ở bên trái Tông Chính Sở cũng khác thường, đem thức ăn trong chén ném từng viên cho Tiểu Hoa Bì [2] ăn.