"Bản tiên tử là người trời, vốn không nên hỏi tới tục sự của phàm trần, nhưng cũng thương tiếc dân chúng thiên hạ, cố gắng một lần này. . . . . ." Nói chuyện kiểu nho nhã này quả nhiên rất không được tự nhiên, Hoa Vị Miên ngừng một chút: "Chung giáo úy, có biết trung quân ái quốc?"
Chung Minh cảm thấy kính nể, tiếng như chuông lớn, "Nguyện trung thành với vua, bảo vệ đất nước."
"Vậy có biết vì sao trung quân ở trước yêu nước không?" Hoa Vị Miên lại hỏi.
"Vua là thiên tử, vâng mệnh trời!" Chung Minh vuốt vuốt bộ râu nói.
"Cũng không phải, " Hoa Vị Miên đứng dậy bước đến trong nội đường, "Vua của một nước, nếu là người có đức hạnh tài năng, nhất định có thể định quốc an bang, suy nghĩ cho hạnh phúc và lợi ích của dân chúng, tướng sĩ không màng sống chết, vì vậy có thể bảo vệ quốc gia, nếu không, mặc cho loạn thần tặc tử nắm giữ triều cương, giết hại trung lương, ức hiếp dân chúng, thì làm sao có thể bảo vệ quốc gia? Cho nên, vua là trụ cột của đất nước, theo hiền quân, là trung, theo hôn quân, là ngu trung!"
Ánh mắt Chung Minh sắc bén nhìn Hoa Vị Miên, nhưng không có cách nào phản bác lại, hắn nguyện trung thành với vị vua đã hết hy vọng, mà Vu Lam thành đã là tòa thành bỏ. . . . . . Nhưng hắn là người lính, sao có thể vứt bỏ giáp đi theo địch?!
Hoa Vị Miên thấy hắn có điều dao động, ngồi trở lại vị trí uống một ngụm trà, nói ra lời này làm đầu lưỡi nàng cũng thắt cả vào.
"Bản tiên tử biết hai mươi vạn viện quân đã lui binh ngoài ba mươi dặm, còn biết lương thảo của Vu Lam thành đã bị đốt sạch." Hoa Vị Miên hài lòng thấy sắc mặt Chung Minh thay đổi, sau đó giọng nói chậm lại: "Hôm nay Chung giáo úy không tiếc cãi lại quân lệnh cũng muốn để cho dân chúng vào thành, có thể thấy được Chung giáo úy một lòng vì dân, vào giờ phút này sao lại nhẫn tâm nhìn trăm họ lầm than?"
Hoa Vị Miên cười thần bí, cao thâm khó lường nói: "Bản tiên tử là người trời."
Chung Minh khiếp sợ không thôi, chẳng lẽ nàng thật sự có thể mắt thấy ngàn dặm?
"Tây Hòa quốc. . . . . . Có thật sẽ bị tiêu diệt hay không?" Hắn do dự hỏi.
Cái này khỏi phải nghĩ, dùng đầu ngón chân cũng có thể biết.
"Ý trời như thế." Hoa Vị Miên thở dài lắc đầu một cái.
"Đại Ân thật sự có thể thống nhất tứ quốc hay không?!" Chung Minh kích động không thôi.
Hoa Vị Miên thật sự muốn một cái tát đập chết hắn, hỏi nhiều như vậy làm gì!
"Thiên cơ bất khả lộ, chẳng qua xu thế chung của thiên hạ, hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp."
"Hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp. . . . . ." Chung Minh lẩm bẩm hai câu này, đột nhiên hắng giọng cười to, trên mặt đối với Hoa Vị Miên tôn kính vài phần, "Tiên tử, ta chỉ có một yêu cầu: không làm tổn thương dân chúng của ta, không làm tổn thương tướng sĩ của ta!"
Cửa sắt nặng nề của Vu Lam thành được chậm rãi kéo ra, một nữ tử áo trắng trong ngực ôm một con thú nhỏ, bước chân nhẹ nhàng, chân thành bước ra, đi theo phía sau nàng là Chung Minh cùng vài nhân vật mấu chốt của Vu Lam Thành, đi về phía đại quân của Tông Chính Sở.
Vó ngựa đạp nhẹ, Vương Miểu hưng phấn cười to nói: "Ta biết ngay có tiên tử ra tay, nhất định mã đáo thành công!"
Đôi mắt lục sắc của Tông Chính Sở gắt gao khóa lại trên người nữ tử kia, đêm hôm đó nàng từ trên trời giáng xuống, suýt nữa khiến cho hắn mất đi lý trí, rồi sau đó, sự giảo hoạt rất không phân rõ phải trái của nàng, sự khôn vặt giả vờ ngây ngốc của nàng, sự cơ trí bẩm sinh của nàng . . . . . . Một lần lại một lần khiến hắn kinh ngạc, trên người nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu trân bảo đáng giá để cho hắn khai quật đây?
Chung Minh chấp nhận đầu hàng trong hòa bình, điều này làm cho quân đội của Tông Chính Sở càng thêm lòng quân đại chấn, giơ binh khí lên, hét to: "Trời giúp Đại Ân! Trời giúp Đại Ân!"