Lại nói Hoa Vị Miên nhẹ nhàng chuồn ra từ phía sau trướng tướng quân, quả thực không còn mặt mũi nào đối diện với Giang Đông phụ lão, ở trong trướng cả một ngày, bị ba người Ngọc Dạng trêu tức, thật khó khăn mới có thể ban đêm ra ngoài hóng gió, kết quả thì sao, chỉ núp ở góc tối, lại có người bất ngờ xuất hiện ở trong góc đảo mắt nhìn nàng.
Cứ như vậy, một thanh niên cực tốt như Hoa Vị Miên, phải đối mặt với loại đãi ngộ không thuộc về mình, buồn bã quay về chỗ của mình!
Rốt cuộc, khi Tiểu Mao bị nàng đùa bỡn đến mức không chịu được nữa, Hoa Vị Miên quyết định lặng lẽ chuồn ra ngoài ngắm trăng, đêm hôm khuya khoắt, sẽ không có người bắt gặp nàng!
Trăng thật tròn, Hoa Vị Miên đi dạo một mình, nhìn phía trên lều trướng lại nhìn xuống dưới, lại từ lầu trướng nhìn cây cối bên cạnh, cây cối xem đủ rồi thì nhìn ngọn cây, phong cảnh trên ngọn cây xem đủ lại mò mẫm đi tới bờ sông.
Đến bờ sông làm gì? Đương nhiên là tắm rửa!
Không nên hỏi Hoa Vị Miên vì sao, bởi vì sông lớn hơn thùng tắm.
Hơi chạm chân vào nước, Hoa Vị Miên lạnh nhe răng nhếch miệng, mùa hạ đã như vậy, nếu đến mùa đông vẫn còn phải tiếp tục đánh giặc, đang sống sẽ bị đông chết a! Nhớ tới phim truyền hình cổ trang trước kia, là người hay không phải người cũng đều có thể cắm đầu ngã xuống sông, nơi này có hai vấn đề nghiêm trọng bị xem nhẹ, thứ nhất, không phải ai cũng biết bơi, cho dù biết bơi cũng chưa chắc có thể nổi trên con sông sâu không thấy đáy, còn có thể nhàn nhã tự tại tắm rửa, không phải là cao thủ võ lâm thì không làm được! Thứ hai, nếu độ cao của nước sông đến nách ngươi, cũng không thể cam đoan dưới đáy sông đều là đá! Nhìn xem, bờ sông làm quỷ (hoặc quái) gì có đá! Hiện tại thật đúng, chân vừa bước vào trong nước, nước còn chưa đến thắt lưng, mà nàng đã bị kẹt ở trong sông!
Phim truyền hình quay thật không hay, nhưng TV quay càng chán, Hoa Vị Miên càng không bị ảnh hưởng!
“Cho dù có tắm sạch, cũng phải mang một thân đầy mùi bùn trở về. . . .” Tự nhủ đi về, Hoa Vị Miên vô cùng phiền muộn, vì sao nàng đến cổ đại mọi chuyện đều không như ý, nước sông cũng không đủ trong, phong cảnh cũng không đủ đẹp, đãi ngộ cũng chỉ dưới mức trung bình, nàng xuyên qua trở về, đến tột cùng biểu đạt ý tứ gì?
“Soạt soạt!” Thanh âm trầm đục từ trong nước vang lên, một sinh vật liền đi ra khỏi nước đứng sau lưng nàng!
Hoa Vị Miên sợ tới mức cả người run lên, suy nghĩ đầu tiên chính là: thủy quái!
Lúc quay đầu, há miệng muốn kêu, lại nhìn thấy cặp mắt xanh thăm thẳm thì thất thần ngậm miệng.
“Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Hoa Vị Miên vô cùng kinh ngạc, nhìn thấy Tông Chính Sở, có một chút an tâm, an tâm qua đi lại có chút buồn bực, vì thế cho hắn hai quả đấm.
Vừa tiếp xúc với làn da hắn, phản ứng thứ nhất của Hoa Vị Miên là thấy lạnh, thứ hai là thấy hắn trần truồng!
Cúi đầu nhìn trộm, trừ bỏ nửa người dưới dưới nước, nửa người trên lộ ra trọn vẹn!
Hoa Vị Miên mắt trợn trắng, “Ngươi thích phơi bày ra phải không?”
Ngừng một hồi lâu, Hoa Vị Miễn không thấy Tông Chính Sở nói gì, trong lòng hơi sợ hãi, giơ ngón tay chọc chọc hắn, “Ngươi làm sao vậy. . . . .?”
Động tác của Tông Chính Sở nhanh chóng, chế ngự cổ tay nàng, cả người nhào đến. Hoa Vị Miên còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn ấn vào trong nước!
Tuy rằng nước cạn, nhưng cũng đủ bao phủ hai người ngã nằm xuống.
Nước từ bốn phương tám hướng vọt tới, Hoa Vị Miên phản xạ có điều kiện há mồm muốn nói liền sặc nước, đang hoảng loạn, lại bị Tông Chính Sở áp chế tay chân, hai người quấn cùng một chỗ nằm trên bùn!
Tự nhiên phát bệnh sao?! Lửa nóng trong lòng Hoa Vị Miên dấy lên ào ào, muốn dùng nội lực bức Tông Chính Sở tách ra, nào ngờ hắn giống như phát điên, không buông nàng ra, hung bạo đè nàng dưới nước!
Được rồi, đè cũng không sao, quan trọng là giờ nàng không thể hô hấp!
Không khí trong phổi bị ép khô, trong đầu ù ù, uống phải hai ngụm nước lớn, con mắt cũng sắp trợn lên. . . . Lúc này, một thứ mềm mại tiếp cận, trực tiếp lấp kín môi nàng.
Không khí! Hoa Vị Miên bị ép nhận lấy không khí từ miệng Tông Chính Sở, cũng bị ép uống nước sông tràn vào. . . . . Đó là nước hắn rửa chân nha!
Lúc đang rối rắm hỗn loạn, Tôn Chính Sở rốt cuộc buông lỏng tay nàng.
Thoát khỏi kìm hãm, Hoa Vị Miên nhanh chóng ngoi lên mặt nước, hung hăng đấm một chưởng vào ngực Tông Chính Sở! Nàng cho rằng hắn sẽ tránh, cũng không ngờ, một chưởng chẳng phân biệt được nặng nhẹ này lại đánh cho Tông Chính Sở lui mấy bước, phun ra một búng máu đen từ miệng.
Hoa Vị Miên kinh ngạc, hồi thần vội đến đỡ hắn, lại bị hắn né tránh, “Ngươi về trước đi!”
Hoa Vị Miên hơi sửng sốt, nhận thấy tình huống của hắn có chút không bình thường, nắm lấy vai hắn ra sức kéo qua, đối diện với ánh mắt hắn, lại bỗng chốc sợ run, ánh mắt hắn giống như đêm mới gặp, sắc xanh u ám lóng lánh một cách quỷ dị!
“Tông Chính Sở, ngươi làm sao vậy?” Nàng vội vàng hỏi.
Tông Chính Sở đau đớn khẽ nheo mắt, đẩy nàng ra, quay mặt qua chỗ khác, giọng khàn khàn, “Cách xa ta một chút!”
Xa xa truyền đến một tiếng sói tru, thanh âm khàn khàn dường như cũng theo ánh trăng mà khẽ run rẩy. Hoa Vị Miên thấy rõ cơ thể Tông Chính Sở nặng nề có chút run sợ, sau đó cứng đờ bất động.
“Tông Chính Sở?” Thử gọi một tiếng, Hoa Vị Miên do dự có nên tiến lên hay không.
Lúc này, Tông Chính Sở đột nhiên xoay người lại, mắt xanh lành lạnh nhìn nàng chăm chú, giống như một con sói đói, chỉ muốn xé nát con mồi trước mắt!
Suy nghĩ đầu tiên của Hoa Vì Miên chính là chẳng lẽ Tông Chính Sở là người sói, nhưng lại lập tức gạt đi ý nghĩ không thực tế cùng trẻ con này, hắn hẳn là trúng độc.
“Tông Chính Sở, ngươi còn nhận thức ta sao?” Hoa Vị Miên vẫy vẫy tay, nàng hiện tại cũng mơ hồ không rõ ràng hắn đến mức độ nào rồi. . . . .
“Vút” một tiếng, Tông Chính Sở nghiêng mình xông về phía nàng.
Hoa Vị Miên vội vàng tránh khỏi nước, phi thân lên bờ, bay về phía trong rừng.
Bộ dáng của Tông Chính Sở giống như bị hạ dược làm mê hoặc tâm trí, dục vọng tràn lan, mất đi lí trí. . . . . . Hơn nửa đêm hắn chạy đến ngâm nước lạnh, chẳng lẽ chính hắn cũng biết?! Lần đầu tiên nàng thấy hắn không phải lúc hắn đang ngâm trong thác nước sao? Thanh Dương gặp nàng lần đầu tiên cũng là hỏi Tông Chính Sở “Rốt cuộc không nhịn được rồi hả?”
Như vậy có thể giải thích vì sao Thanh Dương là quân y đi theo quân, nhưng lại dùng dược ở trong trướng cho độc vật ăn! Chỉ là. . . . .
Nàng không rõ, vì sao Tông Chính Sở hiểu rõ bản thân không khống chế được còn tự đem chính mình thoát sạch. . . . .?! Như vậy tương đối tàn bạo?
Nàng đang miên man suy nghĩ, Tông Chính Sở muốn bắt lấy nàng, thừa dịp nàng không chú ý, đã bắt được gót chân của nàng!
Hai người ngã xuống đất, Tông Chính Sở áp chế Hoa Vị Miên, tùy tiện xé rách quần áo của nàng, ánh sáng trong mắt khởi phát, rạng rỡ giống như lục bảo thạch. Nhưng mà, Hoa Vị Miên thấy được sự điên cuồng trong ánh mắt ấy!
Trong lòng đau xót, Hoa Vị Miên nâng cổ hắn lên, mặc hắn nằm bất tỉnh trên người mình.
Đỡ Tông Chính Sở đến cạnh cây, Hoa Vị Miên tìm áo khoác mặc thêm cho hắn, sờ sờ tay hắn, lạnh như nước, muốn nhóm lửa, lại sợ gây sự chú ý của quân doanh, đành phải ghé vào sửa ấm cho hắn.
Hoa Vị Miên nhìn hắn, nhịn không được vuốt lông mày hắn, nhăn như vậy sao, rất khó chịu sao?
Tay đặt trên mạch của hắn, sắc mặt Hoa Vị Miên trầm xuống, Tông Chính Sở thật sự trúng độc, thế nhưng loại độc này nàng chưa từng gặp qua.
Hoa Vị Miên cổ đại đi theo Cửu Cung chân nhân học độc thuật, xem hàng đống sách vở, nhưng nàng cũng chưa thấy qua. . . . . .
Nhìn hắn chăm chú, sắc mặt Hoa Vị Miên hết sức khó coi, chẳng lẽ Thuần Vu Phóng hạ độc hắn? Nhưng xem mạch tượng, ít đã cũng đã gặm nhấm hơn mười năm, Tông Chính Sở chỉ mới hơn hai mươi, chẳng lẽ Thuần Vu Phóng mười năm trước đã mang hận trong lòng với Tông Chính Sở? Hắn khi đó cùng lắm chỉ là đứa trẻ mười tuổi mà thôi. . . .
Hừng sáng, Tông Chính Sở mới từ từ tỉnh lại, Hoa Vị Miên mí mắt treo một đêm, không dám ngủ, sợ hắn nửa đêm tỉnh lại nổi điên.
“Ngươi tỉnh, cảm thấy thế nào?” Hoa Vị Miên vui vẻ, đỡ lấy tay hắn nói.
Tông Chính Sở nhìn nàng, khẽ gật đầu, nói: “Không có gì đáng ngại nữa.”
Thở phào nhẹ nhõm, Hoa Vị Miên nhăn mặt một cái, ngẩng đầu vô cùng nghiêm túc nhìn hắn. Tông Chính Sở cho rằng nàng muốn nói mình bị trúng độc, cũng biết không gạt được nàng, đang muốn giải thích, lại nghe nàng nói: “Tại sao ngươi không mặc quần áo?”
Tông Chính Sở nhất thời không biết nói gì, bật thốt: “Cái gì?”
Hoa Vị Miên giọng nói và vẻ mặt nghiêm túc: “Hiểu rõ mình nổi điên, nhưng sao phải tự mình lột hết, thấy dáng đẹp phải không?!”
Tông Chính Sở nghe vậy cười, mang theo một chút yếu ớt như bệnh nặng vừa khỏi, khiến tâm Hoa Vị Miên bỗng mềm nhũn.
“Như vậy tương đối mát mẻ.” Giải thích này thật hợp lí, khi độc phát tác, toàn thân nóng rực, hận không thể ngâm mình ở trong băng, còn mặc quần áo làm gì?
Hoa Vị Miên thở ra một hơi, cái miệng nhỏ nhắn bĩu lên, nói: “Vậy ngươi tiếp tục mát mẻ đi, ta trở về.”
Tông Chính Sở hơi ngớ ra, gọi nàng lại, “Ngươi không muốn hỏi ta gì sao?”
Hoa Vị Miên dừng bước, đưa lưng về phía hắn, yên lặng, cánh rừng to như vậy chỉ còn lại tiếng gió.
“Ngươi cũng không phải là gì của ta, ta quan tâm nhiều như vậy làm gì?”
Hoa Vị Miên nói xong bước đi, không hề ngừng lại một chút, mà Tông Chính Sở nhìn nàng, trên trán hiện lên một vẻ đau xót. Lần đầu tiên nàng dùng lời nói lạnh lùng như vậy, từ ngữ dù không ngoan độc, lại cự người ngàn dặm, đây cũng là lần đầu tiên, trong lòng Tông Chính Sở nổi lên lãnh ý lành lạnh.
Mở mắt thấy vẻ mặt lo lắng một đêm chưa ngủ của nàng, một khắc kia, trái tim trống rỗng hai mươi năm giống như được lấp đầy, nhưng trong nháy mắt, nàng liền phủ định hết thảy, nếu không thể dùng tình cảm giữ chân nàng, như vậy hắn phải làm gì để bắt lấy nàng?