Nương Tử Cười

Chương 33: Nghe lời



“Nhị ca.” An Nhược Hảo hơi hé mắt, mặc dù hai người đắp chăn, nhưng đụng chạm trên người nói cho nàng biết hai người không mảnh vải, hơn nữa nàng cứ nằm trên người hắn như vậy, mập mờ tràn ngập tư thế tình dục.

“Tiếu Nhan, đã giờ Thân rồi.” Lăng Canh Tân cười.

An Nhược Hảo ngẩng đầu liền nhìn thấy cằm kiên cường của Lăng Canh Tân: “Ừ.”

“Tiếu Nhan mệt không?”

“Có chút, đau thắt lưng.” An Nhược Hảo nói ra miệng xong mới phát hiện càng mập mờ.

“Nhị ca xoa cho nàng.” Lăng Canh Tân nói xong liền sờ lên hông nàng.

“Nhị ca, nhột, nhột.” An Nhược Hảo tránh né trêu cợt của hắn, hai người giày vò một phen khiến chăn cũng rơi xuống đất.

“Tiếu Nhan, đắp lên, đừng để đông bị lạnh.” Lăng Canh Tân vộ vàng nhặt chăn lên vây cả hai người ở trong chăn.

“Nhị ca.” An Nhược Hảo tựa vào bộ ngực hắn, bây giờ nàng rất thỏa mãn, rất hạnh phúc, “Phòng trúc này thật ấm áp.”

“Ừ, phòng trúc có ba gian, ở giữa để vách ngăn chắn gió, gió thổi không vào đương nhiên liền ấm.”

“Nhị ca thật thông minh.” An Nhược Hảo nâng mặt của hắn.

“Tiếu Nhan, nhị ca đi làm cơm, nàng nằm thêm một lát.” Lăng Canh Tân đứng lên nhặt xiêm áo xốc xếch trên đất nhanh chóng mặc vào.

An Nhược Hảo cứ nhìn động tác của hắn như vậy, nhìn vóc người tráng kiện đẹp đẽ bị che giấu một chút của Lăng Canh Tân, nàng phát hiện thật ra thì nàng là một sắc nữ, thật sự là sắc nữ. Mặc dù hông hơi đau, nhưng hoàn toàn không phải vì Lăng Canh Tân, mà là ván giường này quá cứng. Nàng nằm trên giường đến chán, cũng dậy.

An Nhược Hảo vào cửa, thấy Lăng Canh Tân thành thạo nấu cơm, đều nói lúc nam nhân nấu ăn nhìn hấp dẫn nhất, quả đúng thế. Lúc nàng tỉnh ngộ ra mình đang suy nghĩ cái gì, mắc cỡ che kín mặt mình. Nàng yêu hắn, yêu sâu đậm, ánh mắt nhìn hắn của nàng không giống lúc trước, còn luôn có ảo tưởng.

“Tiếu Nhan, sao che mặt, lạnh không?” Lăng Canh Tân bầy xong chén đũa, tới dắt nàng, sờ gương mặt của nàng, “Không lạnh mà.”

An Nhược Hảo hơi lúng túng nhảy ra: “Nhị ca, ăn cơm đi.”

Lăng Canh Tân gật đầu.

An Nhược Hảo bới chút cơm: “Nhị ca, trong nhà còn có chăn không?”

“Chăn?” Lăng Canh Tân nhớ tới nàng nói đau thắt lưng, đột nhiên vỗ đầu, “Là ván giường trúc quá cứng rồi, nhị ca thật sự thiếu triệt để.”

“Nhị ca.” An Nhược Hảo nắm tay hắn lại, “Đừng luôn tự trách mình, cũng không phải chuyện gì quá đáng ngại.”

Lăng Canh Tân nhìn nàng lần nữa, kéo nàng đi tới trước giường hắn.

“Nhị ca?” An Nhược Hảo cả kinh, Lăng Canh Tân đây rõ là…

“Nhị ca cho nàng xem đồ tốt.” Lăng Canh Tân buông nàng ra, nhấc chăn mền của hắn lên.

Lúc này An Nhược Hảo mới phát hiện ra nàng nghĩ sai, nàng quả nhiên hết thuốc chữa, hay là nàng bị nghiện?

Sau khi Lăng Canh Tân nhấc chăn lại nhấc ván giường lên, phía dưới liền lộ ra hai rương lớn.

“Đây là cái gì?” An Nhược Hảo khó hiểu, lúc trước nàng dọn dẹp nhà cũng không ngờ tới dưới giường còn có bí mật, kinh ngạc hỏi.

“Hai rương này là nương lưu lại.” Lăng Canh Tân mở ra, trong nhà lập tức bồng tất sinh huy *.

(*) bồng tất sinh huy: bồng = mây tre lá, tất = cành mận gai: đây là những vật liệu làm nhà của người nghèo, vì vậy “bồng tất” tức là “Nhà tranh vách lá” hay còn có ý ám chỉ “Người nghèo hèn không có địa vị.”

“Sinh huy” = phát sáng

Nghĩa của cả cụm: nhà nghèo vinh hạnh rạng rỡ khi đón khách quý đến thăm, tương đương với “Rồng đến nhà tôm.”

An Nhược Hảo nhìn mà bàng hoàng.

Lăng Canh Tân lại không cảm thấy gì, lại ôm ra hai bộ chăn gấm bỏ lên trên giường An Nhược Hảo, rồi móc ra một bộ xiêm áo: “Đây là trước kia nương dùng vải bông khâu, Tiếu Nhan mặc lên cho nhị ca nhìn xem.

An Nhược Hảo nhìn bộ y phục rực rỡ trước mắt, quả thật không dám tưởng tượng, nói nó dùng bông vải vốn là bôi nhọ nó, bộ y phục bông vải này quá đẹp, tay nghề chế tạo cao cấp, thêu hoa tinh xảo, phía trên mặt sợi tơ đều là vàng óng, từng tầng lại từng tầng, tản ra như một đóa hoa.

An Nhược Hảo còn sững sờ, Lăng Canh Tân đã phủ thêm cho nàng rồi, đẩy nàng đến trước gương đồng: “Xiêm áo này thật đẹp.”

“Là Tiếu Nhan xinh đẹp.” Lăng Canh Tân đối diện với ánh mắt của nàng trong gương.

“Sao nương có thể có xiêm áo đẹp như vậy?”

“Tổ tiên chúng ta là thư hương thế gia, chắc là tổ tiên của nương cũng không kém, có bộ y phục như vậy cũng không lạ.” Lăng Canh Tân lại lấy một bộ y phúc khác kiểu nam từ trong rương ra.

An Nhược Hảo gật đầu, kinh ngạc nhìn Lăng Canh Tân đang mặc bộ trang phục. Nàng vẫn biết dáng dấp Lăng Canh Tân không tệ, nhưng y phục này vừa mưacj lên người, không biết mạnh hơn Ngô Đắc Nhân biết bao nhiêu lần. Mặc dù Lăng Canh Tân sinh ra và lớn lên ở nông thôn, kiến thức cũng có hạn, nhưng trên người hắn có một loại khí chất đặc thù, không thể dùng phong độ cường tráng để hình dung: “Nhị ca thật đẹp trai.”

“Đẹp trai?”

“Nhị ca rất tuấn tú.” An Nhược Hảo sửa miệng.

“Tiếu Nhan cũng xinh đẹp.” Lăng Canh Tân nghe nàng tán dương rất vui mừng, hai người liền vui vẻ ôm chặt nhau đứng trước gương đồng.

“Nhị ca, xiêm áo này rất đẹp, mặc không thích hợp.” An Nhược Hảo cau mày, ở đây là nông thôn đường đất, không chừng đã làm dơ từ bao giờ.

“Ừ.” Lăng Canh Tân gật đầu, tay dò trước ngực nàng.

“Nhị ca?” An Nhược Hảo không biết đã nghĩ sai lần thứ mấy, nhìn Lăng Canh Tân cởi áo khoác bông vải xuống, sau đó vô cùng khinh bỉ bản thân.

“Như vậy là được.” Lăng Canh Tân cũng cởi sạch áo khoác trên người hắn, còn dư lại y phục bằng bông vải bên trong.

“Thật ấm áp.” An Nhược Hảo cười ha hả, che giấu lúng túng chỉ có nàng mới biết.

“Tiếu Nhan.” Mặc dù áo khoác ngoài đã lấy sạch rồi, nhưng rất mỏng, dáng vẻ An Nhược Hảo nhìn rõ không sót chút gì, Lăng Canh Tân nhìn mặt nàng dưới ánh nến làm nổi bật lên vẻ nhu hòa vô cùng, mang theo chút ngây thơ, mang theo chút xinh đẹp.

“Nhị ca, ta đi trải mền.” An Nhược Hảo ôm chăn định đi ra ngoài.

“Bên kia vẫn chưa sửa xong, chờ nhị ca sửa xong rồi đi qua.” Lăng Canh Tân kéo nàng.

“A.” An Nhược Hảo ngượng ngùng buông xuống, Lăng Canh Tân nhìn có vẻ bất cứ lúc nào cũng sẽ ăn nàng, vừa dọa nàng giật mình, rõ ràng không phải chưa một lần trải qua.

“Nhị ca dọn dẹp, Tiếu Nhan ngồi đi.” Lăng Canh Tân làm như biết nàng né tránh điều gì, cười thu thập chăn mền cùng giường chiếu, đặt ván giường lên lần nữa.

An Nhược Hảo thấy vậy liền đi rửa chén, mới rửa được một nửa, sau lưng có một thân thể nóng như lửa đã ôm chặt nàng: “Nhị ca?”

“Nàng rửa của nàng, để nhị ca ôm một lát.” Lăng Canh Tân hít một hơi thật sâu trên người nàng, “Trên người Tiếu Nhan thật thơm.”

An Nhược Hảo không nhịn được bật cười: “Rốt cuộc là hương gì, tại sao ta không ngửi thấy.”

“Giống như hương hoa Bách hợp.” Lăng Canh Tân dán vào bên tai nàng, liếm vành tai mượt mà của nàng.

Trên người An Nhược Hảo lập tức nổi hỏa lên, nhưng nếu quyết định để đến đêm tân hôn, vậy cũng đừng đốt lửa. Lăng Canh Tân không hiểu, nàng nên ép xuống, nàng nhanh chóng thu chén, không để lại giấu vết mà rời khỏi ngực Lăng Canh Tân: “Nhị ca, trời đã tối nên đi ngủ.”

“Ừ.” Lăng Canh Tân cười nhìn nàng.

An Nhược Hảo nhìn thấy hai đốm lửa đang cháy trong mắt hắn, lòng hoảng sợ cởi áo bông nằm trên giường.

Lăng Canh Tân thấy vậy cũng cởi áo bông nằm trên giường mình, hắn nằm một lát rốt cuộc không chịu được: “Tiếu Nhan, ta lạnh.”

“Đừng gạt ta, ngủ.” An Nhược Hảo nói không khách khí, ai bảo có một ngày Lăng Canh Tân bất cẩn lộ ra suy tính của hắn. Kể từ đó sau khi An Nhược Hảo biết hắn cố ý cũng không để cho hắn ôm ngủ, mỗi tối đều đề phòng hắn.

“Tiếu Nhan, nàng xem buổi chiều chúng ta cũng…”

“Ngủ.” An Nhược Hảo che kín chăn, nhớ tới buổi chiều còn đỏ mặt.

Lăng Canh Tân nghe giọng buồn bực trong chăn, xoay người, kể từ sau buổi chiều kia cùng nàng, hắn liền muốn ôm nàng, hôn nàng, mặc dù trước kia cũng muốn, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa mãnh liệt như vậy, đây là vì cái gì chứ?

“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân lặng lẽ đi tới giường nàng, nhẹ nhàng kéo góc chăn: không có phản ứng, đã ngủ thiếp đi nhanh như vậy? Lăng Canh Tân mừng thầm, vén góc chăn lên chui vào.

“Á?” Lăng Canh Tân bị đánh bất ngờ như vậy, “Tiếu Nhan, đau.”

“Sao rồi, chọc vô rồi hả?” An Nhược Hảo vội đứng dậy, vốn chỉ muốn cho hắn trở tay không kịp mà giáo huấn hắn, không ngờ cùi chỏ không cẩn thận đánh lên đùi hắn rồi.

“Tiếu Nhan, đau.” Lăng Canh Tân nói uất ức vô cùng, mặc dù ở trong bóng tối không nhìn rõ mặt An Nhược Hảo, nhưng hắn biết chắc chắn nàng đang đau lòng muốn chết.

“Ta xoa xoa cho chàng.” Quả nhiên, An Nhược Hảo vội vàng vuốt ve, không có gì bất ngờ xảy ra đã sờ soạng cứng rắn… Nàng như bị nóng đến mức nhanh chóng tu về, thật sự không muốn quan tâm hắn, nhất định là hắn cố ý.

“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân túm lấy tay nàng hướng vào chỗ đó.

“Ta cho chàng hai lựa chọn.” An Nhược Hảo dừng tay.

“Cái gì?”

“Thứ nhất, chạy về giường của chính chàng; thứ hai, đi trở về chính giường của chàng.” An Nhược Hảo cắn răng nghiến lợi.

Lăng Canh Tân không khỏi buồn rầu, giống như hắn chọc tới nàng, nhưng hắn thật sự muốn ôm nàng ngủ.

An Nhược Hảo buồn bực nằm vật xuống, mặc cho hắn ngồi bên giường khổ não suy tư.

“Ta muốn ôm nàng ngủ.” Lăng Canh Tân dứt khoát da mặt dầy lên, tiến vào trong ngực nàng ôm nàng.

“Lăng Canh Tân!”

“Tiếu Nhan, ta chỉ muốn ôm nàng ngủ.”

An Nhược Hảo không nhịn được im lặng, hình như không cự tuyệt được hắn, thế nhưng nhất định sẽ cướp cò: “Canh Tân.”

Lăng Canh Tân nghe giọng nói nũng nịu này thì nửa người đều mềm nhũn rồi, nhẹ giọng nói: “Tiếu Nhan.”

“Ta đã nói với chàng.”

“Hả?”

“Nghe lời hài tử mới có thịt ăn.”

“Hả.”

Lăng Canh Tân đang suy nghĩ tại sao nghe lời hài tử mới có thịt ăn, đôi môi mềm mại của An Nhược Hảo đã đưa đeén, đầu lưỡi lướt qua khóe môi hắn, thấm ướt một mảnh. Nàng nhẹ nhàng trêu chọc dụ dỗ, dần dần dây dưa chặt chẽ với hắn, hơi thở cực nóng bồi hồi quấn quanh lòng người.

Lăng Canh Tân ôm lấy nàng, tham lam mà đói khát hôn lên, đầu lưỡi của hắn quấn quýt một chỗ với của nàng, học dáng vẻ của nàng khẽ cắn, hút mút. Lồng ngực của hắn phập phồng nhanh chóng, trong mắt tràn đầy tia lửa nóng bỏng.

“Ăn thịt rồi, đi ngủ đi.” An Nhược Hảo ác độc quyết tâm đẩy hắn ra.

“Tiếu Nhan?” Lúc Lăng Canh Tân đang muốn tiến thêm một bước thì bị đẩy ra, nhưng hắn không dám chống đối lại Tiếu Nhan của hắn, cực kỳ giống như tiểu nương tử bị khi dễ.

“Đi ngủ đi.” An Nhược Hảo quay lưng lại, dùng chăn cuốn chặt thân thể.

“Tiếu Nhan…”

“Đi ngủ đi, nếu không sau này ta không cho chàng đụng vào ta.” An Nhược Hảo nén cười ra tối hậu thư.

“Ừm.” Lăng Canh Tân lầm bầm một tiếng, uất ức trở về giường của mình. Vừa rồi Tiếu Nhan còn nói cái gì mà nghe lời hài tử mới có thịt ăn, sau đó hôn hắn đến chóng mặt, kết quả cuối cùng sau khi nếm thịt thì đẩy hắn ra, đây là chuyện gì xảy ra?

An Nhược Hảo ở trong chăn cười khanh khách rồi, bây giờ chắc chắn là hắn cực kỳ buồn bực. Tâm tình của nàng lại thật tốt, ức hiếp cọc gỗ không thông suốt này rất thú vị, ha ha!

Nhưng An Nhược Hảo không cười trong lòng được lâu, Lăng Canh Tân lại sờ lên giường nàng: “Tiếu Nhan, không ôm nàng, ta không quen.”

“Có cái gì mà không quen.” An Nhược Hảo trừng hắn.

“Ta sợ lạnh.”

“Chàng không nhắc tới còn may, mấy ngày kia bị chàng lừa đến thảm, lại dám gạt ta, hừ.” An Nhược Hảo cong môi, nghiêng đầu đi.

“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân bắt đầu lắc lắc cánh tay của nàng, “Ta chỉ ôm, sẽ không lộn xộn.”

“Không cần.”

“Ừm.” Lăng Canh Tân nhìn nàng đưa lưng về phía mình, lỗ tai nho nhỏ khẽ run, Tiếu Nhan khá lắm, lại có thể đùa bỡn hắn, nảy ra ý hay, cắn lên.

“Đau.” An Nhược Hảo quay đầu lại.

“Đau quá, ta xoa xoa cho nàng.” Lăng Canh Tân cười xoa xoa lỗ tai nhỏ, lại liếm liếm tai của nàng, ngay lập tức ngọn lửa ngùn ngụt từ bụng dưới của An Nhược Hảo nổi lên.

An Nhược Hảo vốn định đẩy hắn ra, nhưng tay vừa đụng đến gáy của hắn, lại kéo hắn đến trước mặt: “Ôm ngủ, không cho nghĩ khác.”

“Được.” Lăng Canh Tân được cho phép, vui mừng đến muốn nhảy dựng lên, lập tức chui vào chăn. Bây giờ ổn định trước, đợi lát nữa không phải hắn muốn làm gì thì làm đó.

“Lăng Canh Tân, tay của chàng để đâu!”

“Ta liền xoa xoa.” Tay không thành thật của Lăng Canh Tân dò vào trong cổ áo của nàng, xoa hai khối mềm mại, thỉnh thoảng dùng móng tay xẹt qua đỉnh cao mềm mại, nghe thấy An Nhược Hảo hút khí một hồi, cười như nở hoa.

“Lăng Canh Tân, không cho xuống phía dưới, không cho phép…”

Cái miệng om sòm bị ngăn lại rồi, tối nay nhất định giày vò, nhưng ai bảo Lăng Canh Tân là hài tử ngoan đâu, cho nên nhất định chỉ có thể đốt lửa, không thể dập lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.