Ngay từ lúc bắt đầu gặp mặt An Dật Nhiên đều ngắm nhìn nữ nhi của nàng: mặt mày con bé rất giống nàng, nhưng tính tình của con bé như vậy, hơn nữa tuyệt đối không gần gũi nàng, sẽ là nữ nhi của nàng sao?
“An đại nhân.” Tề đại thúc khó thấy được vẻ mặt ngây ngốc của nàng, vẫn không nhúc nhích mà nhìn An Nhược Hảo chằm chằm, lúng túng kêu lên.
“Phỉ Dương.” An Dật Nhiên nhéo ống tay áo, trì hoãn tâm tình.
“Tiếu Nhan.” Tề đại thúc gọi người vẫn lo âu nhìn chằm chằm cửa, người trong cửa lớn mới chính là người giờ phút này nàng chân chính quan tâm. Bây giờ để cho nàng nhận thân, có thể không được tốt.
“Tề đại thúc.” An Nhược Hảo hơi thất thần, phản ứng kịp Tề đại thúc gọi nàng, lúng ta lúng túng lên tiếng.
“Đây là An Dật Nhiên, An đại nhân.” Tề đại thúc cố gắng giới thiệu thân phận trước, để cho nàng có thể hiểu một chút.
An Nhược Hảo nghe, xoay qua chỗ khác nhìn nữ nhân kia, tại sao trong mắt nàng ấy mang theo ẩn nhẫn điên cuồng, nhưng vẫn kiềm chế nghi ngờ lại cúi người chào: “Ra mắt An đại nhân.”
“Tiếu Nhan…” An Dật Nhiên lẩm bẩm: tên này còn khá tốt, nhưng khi nhìn dáng vẻ của con bé, sống không được tốt. Tình hình lqd của Tề Phỉ Dương, khiến cho trong lòng nàng không khỏi nhíu chặt hơn.
An Nhược Hảo thấy nàng ấy vẫn đọc tên mình, xoay đầu liếc nhìn nàng ấy: “Ta đã thấy bức họa của đại nhân, ở An Tâm uyển.”
“Hả?”
“Dáng vẻ của đại nhân xinh đẹp hơn trên bức họa.” An Nhược Hảo khẽ mỉm cười, nhưng người sáng suốt cũng nhận ra nàng chỉ gượng cười.
“Ừ.” An Dật Nhiên phát hiện trong lòng mình có vô số lời muốn nói, nhưng lúc này không nói ra được nửa câu.
Trong lòng An Nhược Hảo đang nghĩ đến Lăng Canh Tân, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt thay đổi rất nhỏ của nàng ấy, cũng khó mà liên hệ tới lời lúc trước Bạch Tịnh Thiền đã nói với Tề đại thúc.
“Nương, tai sao nương không nói với muội ấy?” Chung Dục Cẩn đứng sau An Dật Nhiên, vội vàng nhỏ giọng thúc giục, “Trên người muội ấy có bớt hoa điên, đúng là muội muội không sai.
An Dật Nhiên nghe con mình nói bớt hoa điên, lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng: “Đúng rồi, bớt.”
An Dật Nhiên đột nhiên kích động túm lấy tay An Nhược Hảo, An Nhược Hảo bị sợ giật mình, cao giọng nói: “Hả?”
“Trên cổ ngươi có bớt hoa điên phải không?”
“Có, nhị ca ta nói dáng dấp giống hoa bách hợp.” An Nhược Hảo dieednaleequuuydonn sờ sờ sau gáy, thật ra thì không khác gì da thịt bình thường, cho tới bây giờ chính nàng cũng không nhận ra.
An Dật Nhiên vòng ra sau nhìn, đúng vậy không sai.
“Đại nhân, nàng ấy còn có đôi khuyên tai ngọc.” Tề đại thúc lại nói với an Nhược Hảo, “Khuyên tai ngọc của nàng đâu?”
An Nhược Hảo nghe, móc khuyên tai ngọc từ trong váy áo ra cho bọn họ nhìn.
An Dật Nhiên thấy khuyên tai ngọc này, đây chính là do nàng đeo lên cho nữ nhi lúc trước. Bình thường dù sao cũng là người bình tĩnh lạnh lùng, giờ phút này không nhịn được, một tay nàng ôm lấy An Nhược Hảo vào trong ngực: “Nữ nhi của ta, bảo bối của ta.”
“Nữ nhi?” Đầu óc An Nhược Hảo ngẩn ra trong nháy mắt.
“Phụ thân.” Chung Dục Cẩn thấy Chung Hàn Lương mở cửa ra ngoài, kêu lên.
“Đại nhân, tướng công ta thế nào?” An Nhược Hảo thoát khỏi trong ngực An Dật Nhiên, vội vàng hỏi.
“Độc gần như đã giải, nhưng độc này tác dụng rất chậm, có thể nửa tháng này hắn không thể xuống giường được.” Gã sai vặt vừa mang nước sạch cho Chung Hàn Lương rửa tay.
“Đa tạ đại nhân.” Rốt cuộc trái tim An Nhược Hảo buông được xuống, “Ta có thể vào nhìn chàng không?”
“Vào đi thôi.” Chung Hàn Lương nhường lại vị trí, nhìn vẻ mặt An Dật Nhiên, xem ra tâm tư của nữ nhi hoàn toàn đặt trên trượng phu của con bé, hoàn toàn không chú ý tới quan hệ của bọn họ. Hắn nhớ bảo bối dlqd trước kia, cả ngày dính lấy hắn làm nũng, thỉnh thoảng còn bướng bỉnh hơn lão nhị, thỉnh thoảng lại khôn khéo khiến cho người khác đau lòng, bây giờ như vậy khiến cho hắn không khỏi ghen tỵ với tiểu tử đang nằm trên giường kia: tiểu tử, ngươi lại có thể tranh giành nữ nhi với ta.
An Dật Nhiên nhìn vẻ mặt ghen tỵ khó thấy trên mặt Chung Hàn Lương, lại còn vì nữ nhi, thật sự vừa bực mình vừa buồn cười: “Hàn Lương, chàng nói làm sao bây giờ? Con bé hoàn toàn không có ấn tượng với chúng ta.”
“Trước tiên chờ một chút đi, tình trạng bây giờ của con bé, hiển nhiên không có tâm tình để ý đến chúng ta phụ mẫu mười năm không thấy.” Chung Hàn Lương thở dài, đứng ở cửa nhìn An Nhược Hảo vẫn còn lo lắng.
An Nhược Hảo sờ tay Lăng Canh Tân, tốt hơn vừa rồi một chút, nhưng vẫn lạnh. Nàng vén chăn lên nhìn, trên chân quấn băng, không nhìn ra thế nào, nhưng Chung đại nhân nói hắn cần tĩnh dưỡng nửa tháng, xem ra vẫn thật sự nghiêm trọng.
An Dật Nhiên và Chung Hàn Lương đạt thành nhận thức chung, chờ tiểu tử trộm trái tim nữ nhi bọn họ tốt rồi lại nói, nhưng nói phải chờ bao lâu đây, cuộc sống còn có thể phải dày vò. Nhưng dù sao áo bông tri kỷ đã ở trước mắt mình, chạy không thoát.
--- ------Puck.d.đ.l.q.d.đ---- -----
Chung Dục Cẩn nhìn phụ mẫu như vậy, xem ra tạm thời chưa nhận muội muội rồi, nhưng xem ra muội muội bây giờ càng tốt hơn lúc nhỏ. Hắn nhìn những người khác đi ra sảnh chính, hắn còn lâu mới đi tiếp cận náo nhiệt của các trưởng bối, dù sao “Người kia” tạm thời không có chuyện, còn không bằng đi trêu chọc muội muội?
Chung Dục Cẩn nghĩ vậy, lập tức rón ra rón rén ra sau lưng An Nhược Hảo: “Tiểu muội, đây là tướng công của muội hả?”
“Ừ.” Mắt An Nhược Hảo không nhìn hắn, nàng chỉ sợ không cẩn thận Lăng Canh Tân xảy ra chuyện gì không may. Hắn vẫn luôn tốt, đột nhiên lúc này xảy ra chuyện, khiến cho nàng rất khó chịu.
“Hai người thành thân bao lâu rồi?”
“Đã bốn tháng rồi.”
“À.” Chung Dục Cẩn tính toán thời gian, liếc nhìn dáng vẻ muội muội, không có dấu hiệu mang thai. Ừ, tạm thời không làm nổi cậu nhỏ.
Chung Dục Cẩn thấy An Nhược Hảo hoàn toàn không chú ý đến thái độ của hắn, chỉ có thể tự mình lên tiếng: “Tiểu muội, trước kia muội ở đâu?”
An Nhược Hảo nghe thấy lời nói ghét bỏ của hắn, quay đầu trừng mắt nhìn hắn.
“Ca, ca chỉ chưa từng nghe, không có ý gì khác.” Chung Dục Cẩn thấy mắt An Nhược Hảo nhìn hắn khó chịu, vội vàng nói, nghĩ tới chắc nên đổi đề tài, “Tướng công của muội họ gì?”
“Họ Lăng.” An Nhược Hảo cảm giác tay Lăng Canh Tân dần dần ấm lại, tâm tình hơi buông lỏng.
“Họ Lăng?” Chung Dục Cẩn giống như nghĩ tới người nào đó, nhíu nhíu mày.
“Tiếu Nhan, dùng bữa thôi.” Bạch Tịnh Thiền tới kêu.
“Mọi người ăn đi, ta không đói bụng.” An Nhược Hảo lắc đầu.
“Này…” Bạch Tịnh Thiền nhìn sắc mặt nàng đã cả đêm không nghỉ ngơi, bây giờ rất mệt mỏi, nàng quay đầu nhìn Tề Phỉ Dương dieendal eequudony đang tựa cửa, ý bảo hắn khuyên nhủ.
“Tiếu Nhan, dùng bữa trước đi. Chung đại nhân nói không có việc gì sẽ không có việc gì.”
“Nhưng sao chàng còn chưa tỉnh lại?”
“Tiếu Nhan, uống chút cháo đi.” An Dật Nhiên bưng một bát cháo vò, thật ra thì nàng đã từng trông Chung Hàn Lương bị thương như vậy, cho nên nàng biết đau khổ đó. Cho dù biết không xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng vẫn không bỏ được.
An Nhược Hảo thấy nàng tự mình bưng cháo, vội vàng đứng dậy: “Đa tạ An đại nhân.” Mặc dù nàng không biết rốt cuộc An đại nhân là nhân vật phương nào, nhưng chuyện xưa trên bức họa, hơn nữa có thể để cho Tề đại thúc tôn kính đến vậy, cũng cho thấy nàng ấy không phải phụ nhân bình thường.
“Cho dù không đói bụng, nhưng cháo hạt ý dĩ này vô cùng vừa miệng, sẽ không ngán.”
“Vâng.” An Nhược Hảo thấy tất cả mọi người nhìn nàng, cũng không tiện từ chối nữa. Hơn nữa nàng nhớ ra, kể từ sau khi rời khỏi thôn Thuấn Thủy, đã khá lâu nàng không uống cháo ý dĩ rồi. Nàng múc thử một ngụm nhỏ, nhưng vừa mới uống một hớp, nước mắt đã chảy xuống, hương vị này rất quen thuộc. Không khác mùi vị Mễ lão đầu và Lăng Canh Tân làm, nhưng cảm giác hương vị ngon hơn, hơn nữa có hương vị của mẹ.
“Sao vậy, uống không ngon?” An Dật Nhiên nhìn nữ nhi rơi lệ, hoảng sợ nói.
An Nhược Hảo nín khóc lắc đầu.
“Rốt cuộc thế nào?” Chung Dục Cẩn thấy dáng vẻ muội muội muốn khóc mà lại không khóc, hơi nóng nảy.
“Không có gì, chẳng qua cảm thấy hương vị này rất quen thuộc.”
“Con nhớ?” An Dật Nhiên vừa bình tĩnh tâm tình lại kích động.
“Nhớ cái gì?” An Nhược Hảo kinh ngạc ngẩng đầu.
“Con thật sự không biết ta là ai sao?”
“An Dật Nhiên An đại nhân.” Lúc này An Nhược Hảo mới cẩn thận quan sát khuôn mặt nàng ấy, lông mi dài dày, khóe mắt hơi vểnh, sống mũi thanh tú, môi hơi vểnh đỏ thẫm. Tuổi nàng ấy chừng lqd ba mươi bảy ba mươi tám rồi, nhưng ánh mắt của nàng ấy và ánh mắt của Tiếu Nhan gần như cùng khắc ra, chẳng lẽ, nàng ấy là…
“Dật Nhiên, nàng đừng làm khó con bé, khi ấy con bé mới năm tuổi.”
“Nương?” An Nhược Hảo khẽ nghi ngờ nói, mang theo không xác định cực lớn.
“Rốt cuộc con nhớ ra rồi?” An Dật Nhiên vui mừng mà khóc, ôm nàng vào trong ngực.
An Nhược Hảo lại ngây người, bởi vì khi ở hiện đại, đến khi nàng hai mươi mấy mới được tìm về, nhưng phụ mẫu bên kia tìm nàng cũng chỉ để lợi dụng, cho nên thời gian dài cũng không thể nhớ được. Bây giờ, thân thể này của nàng lại đột nhiên xuất hiện phụ mẫu nên bất ngờ sinh ra chút mâu thuẫn.
“A Hảo bé bỏng của ta, con làm sao vậy?’ An Dật Nhiên nhìn thấy vẻ kháng cự thoáng chốc hiện lên trong mắt con bé, trong lòng khẽ run: con bé đang trách bọn họ sao?
“Người gọi ta là gì?” An Nhược Hảo đột nhiên nghe thấy xưng hô quen thuộc đến tận xương tủy, trí nhớ lắng đọng giống như dòng nước bị chặn đột ngột mở ra mạnh mẽ, đáy lòng nảy sinh đau buồn.
“A Hảo, tên của con là Chung Nhược Hảo, chứ không phải Tiếu Nhan.”
“Chung Nhược Hảo?” An Nhược Hảo nghe cái tên này, nó đại biểu cho một đoạn quá khứ không chịu nổi, nàng không thích.
“Con không thích sao?” An Dật Nhiên cầm tay khẽ run của nữ nhi, tay con bé lạnh lẽo, gần như lạnh vào lòng nàng, “Nếu con không thích, có thể đổi.”
“Tại sao người nói con là nữ nhi của người?” An Nhược Hảo phát hiện đầu óc nàng hỗn độn, nhu cầu cấp bách hiện nay của nàng phải bắt đầu sắp xếp logic lại một lần, tại sao bây giờ đột nhiên lại nhảy ra hai người nói là phụ mẫu của nàng, mặc dù trong lòng nàng đã tin.
“Trên cổ con có một bớt hoa điên, đóa hoa này độc nhất vô nhị, trên đời này không có người thứ hai. Đó là bởi vì khi có con ta đã bị người hãm hại, vì bảo vệ tính mạng, phụ thân con đã hái hoa điên. Mặc dù hoa điên bảo vệ tính mệnh của ta, nhưng bản thân nó có độc. Không ngờ, cuối cùng độc tính lại lên trên người con, mấy ngày nữa, còn phải để cho phụ thân con giải độc cho con.”
“Người nói bớt trên cổ con là bởi vì trúng độc?”
“Ừ, không cần khẩn trương, nhìn con bây giờ, chỉ thân thể yếu đuối, không có bệnh trạng gì khác. Chỉ có điều nếu để lâu dài, có thể sẽ ảnh hưởng đến sinh đẻ, bây giờ tìm con về giải độc thì không có việc gì rồi.”
An Nhược Hảo thật sự không ngờ đóa hoa trên cổ vốn được Lăng Canh Tân tán dương nhiều lần hương bay bốn phía lại là thủ phạm khiến nguyệt tín của nàng không đều, thân thể yếu đuối.
“Còn nữa khuyên tai ngọc trên người con, là lúc con đầy tháng ta tự mình đeo lên. Mặc dù nhìn tầm thường, nhưng do Hoàng thượng ban thưởng.”
An Nhược Hảo cúi thấp đầu nhìn khuyên tai ngọc hình giọt nước, không ngờ nó còn có lai lịch, khó trách khi đó Tề đại thúc diendanle*eequuydonn và Bạch tiên sinh nhận ra, cũng chỉ có thể trách nàng khi đó tập trung tinh thần chạy trốn không chú ý đến những chi tiết này.
“Vậy ta bị ôm đi như thế nào?”
“Mười năm trước, phụ thân con bị người hãm hãi, cuốn vào trong vụ án diệt môn. Chuyện lúc đó rất phức tapj, cho dù bây giờ cũng khó lòng nói rõ, con bị một tên trộm không biết tên trộm đi, sau khi con bị trộm đi chúng ta vẫn tìm kiếm, nhưng không ngờ con lại sống yên lặng ở một thôn nhỏ chúng ta vốn sẽ không chú ý.”
“Không biết tên trộm nào…” An Nhược Hảo định nói sẽ không phải là Hoắc Sở Ngọc chứ? Nhưng không phải nàng đã từng là Lăng Tiếu Nhan sao, những chuyện kia không còn quan trọng. Quan trọng chính là, bây giờ thân sinh phụ mẫu nàng ở trước mắt, nàng sẽ nhận sao?
“Con còn nhớ gì không?”
An Nhược Hảo lắc đầu, rồi lại nhớ tới lời Lăng Canh Tân tha thiết dặn dò: Nếu có người đến nhận thân, nàng tuyệt đối đừng đáp ứng.
Nhưng tình hình trước mắt đã rất rõ ràng, Tề đại thúc và Bạch tiên sinh, thậm chí Tịnh Thiền cô cô và An lão thái quân đã sớm biết rõ nàng là nữ nhi của Chung đại nhân và An đại nhân, lời An Dật Nhiên nói cũng chứng thực thân phận của nàng: nàng nên nhận tổ quy tông.
Chung Hàn Lương và An Dật Nhiên đều nhìn ra nữ nhi đang phiền muộn trong lòng từ chân mày rối rắm, liếc mắt nhìn nhau, Chung Hàn Lương nói: “Phụ thân biết con nhất thời khó có thể tiếp nhận, chúng ta đi ra ngoài, con yên lặng suy nghĩ một chút, chúng ta có thể đợi.” Nói xong, Chung Hàn Lương phân phó mọi người đi ra ngoài.
An Nhược Hảo nghe tiếng cửa khép lại, ngồi bên giường Lăng Canh Tân, hắn còn đang ngủ. Nàng gối đầu lên vai hắn, nhẹ nhàng nói phiền muộn của mình: nàng nên nhận bọn họ sao? Nhưng sao lúc trước hắn lại nói vậy? Hắn đang lo lắng cái gì?
Nàng tựa vào ngực hắn, bỗng nhiên cảm thấy dường như tim của hắn đập càng lúc càng yếu, nàng chợt ngẩng đầu, lại phát hiện cả khuôn mặt Lăng Canh Tân tím bầm.
Đầu nàng ầm một tiếng, gần như vừa chạy vừa ngã ra ngoài cửa: “Phụ thân, nương, chàng, chàng…”
Đám người Chung Hàn Lương nghe tiếng vội vàng vào nhìn Lăng Canh Tân, sau khi Chung Hàn Lương bắt mạch, dò xét hơi thở, lắc đầu với An Nhược Hảo.
Dường như trái tim An Nhược Hảo chợt ngừng lại, toàn thân cũng mất cảm giác.
“A Hảo, hắn không ở đây, chúng ta sẽ tìm cho con một phu quân tốt hơn.” An Dật Nhiên an ủi.
“Ai con cũng không cần, con chỉ muốn chàng!” An Nhược Hảo gào khóc, “Nhị ca, nhị ca!”
Nhưng mà, mặc cho nàng khóc lớn, thân thể Lăng Canh Tân vẫn ngày càng lạnh, cho đến khi không còn hơi thở.
“Nhị ca…” An Nhược Hảo chỉ cảm thấy cả trời đều sụp xuống, trước mắt hoàn toàn u ám.
“Nhan Nhan, Nhan Nhan.” Đột nhiên, giọng lo lắng của Lăng Canh Tân vang lên bên tai.
An Nhược Hảo hé mắt, phát hiện Lăng Canh Tân đang lo lắng gọi nàng. Nàng vươn tay muốn xác định xem có phải hắn không, nhưng khi nàng chạm đến hắn, hắn lại trở nên lạnh lẽo.
“Nhị ca!”
“Nhan Nhan, Nhan Nhan, tỉnh!” Lăng Canh Tân ra sức lắc An Nhược Hảo đang gặp ác mộng, sao nàng sờ mặt hắn rồi lại bắt đầu khóc thút thít trong mộng, không biết rốt cuộc là điều gì khiến cho nàng khóc đến đau lòng như vậy? Hắn gần như đau lòng muốn chết.
An Nhược Hảo chỉ cảm thấy trên môi chua sót, mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt không phải mơ hồ, vẻ mặt lo lắng lqd của Lăng Canh Tân lại một lần nữa đập vào mắt nàng: “Nhị ca, ta mơ thấy chàng chết!”
“Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân cứng nửa người dưới ôm chặt lấy nàng, thật ra thì trong mộng, cảm giác của hắn không phải không giống vậy. Hắn mơ thấy một kiếm không chút lưu tình của Viên Phú Cảnh đâm vào ngực Nhan Nhan, trong nháy mắt kia, hắn cảm giác mình muốn chết đi. Nhưng mà, trong mộng hắn chỉ có thể ôm lấy thân thể lạnh lẽo của nàng điên cuồng hét lên nhưng không làm gì được, vô dụng như vậy, cô độc như vậy. Nếu không phải hắn nghe thấy tiếng hút khí của Tiếu Nhan, hắn còn chưa tỉnh lại.
“Nhị ca, chàng không được chết…” An Nhược Hảo bắt đầu khóc đau lòng hơn trong mộng.
“Ta sẽ không chết, có nàng ở đây, sao ta cam lòng chết?” Lăng Canh Tân bật cười, cảm giác ôm nàng trong ngực thật tuyệt.
“Chàng nói cho ta biết, đây không phải nằm mơ.”
Lăng Canh Tân nhìn trong mắt nàng còn nén lệ, trên mặt toàn dấu vết ẩm ướt, kéo đầu nàng xuống, nhẹ nhàng hôn lên, cuối cùng lướt trên môi nàng, dằn lòng cắn một cái.
“Đau…” An Nhược Hảo uất ức ưm ra tiếng, nhưng cảm giác đau này hoàn toàn không thể so sánh được với cảm giác đau lòng vừa rồi.
“Đau rồi, cho nên không phải nằm mơ.” Lăng Canh Tân dịu dàng nói, trên bờ môi đỏ thẫm của nàng, cười mút lấy. Nỗi đau trong mộng đã đi xa, dư vị còn lại để cho đầu lưỡi hòa tan.
An Nhược Hảo cảm thấy tình cảm kịch liệt của hắn, cũng bắt đầu đáp lại hắn, lưỡi dài của hắn càn quyét trong miệng nàng, như quét thành trì, hôn nàng gần như không thở nổi, nhưng chỉ có cảm giác hít thở không thông mới có thể để cho nàng cảm nhận được tim đập của hắn, tình yêu của hắn.
“Tiểu muội, muội…” Vừa rồi nhóm người nghe thấy tiếng khóc điên cuồng của An Nhược Hảo trong phòng, gọi hồi lâu cũng không có phản ứng, chỉ có thể đẩy cửa đi vào. Chung Dục Cẩn là người đầu tiên xông vào, lại không nghĩ rằng hai người trên giường còn đang hôn cuồng nhiệt quên mình, không khỏi nuốt lời đã đến khóe miệng xuống, còn đỏ mặt xấu hổ.
Mấy vị trưởng bối sau lưng Chung Dật Cẩn cố làm ra vẻ trấn định lui ra ngoài. Chung Dục Cẩn lúng túng le lưỡi, khép cửa lại, đi ra ngoài.