Nương Tử Đừng Chạy

Chương 10



Lần này, Nhất Nhất bị thương cũng không quá nghiêm trọng, sau hai ngày thân thể đã gần như bình phục trở lại. Vậy nhưng Vệ Hạo Thiên cũng không có lấy một điểm vui mừng. Kỳ thực y từ sau khi được ‘nếm’ qua tư vị của nương tử liền nhớ mãi không quên. Nếu không chiếu cố đến thương thế trên người nương tử thì y đã không phải khổ sở nhẫn nhịn như thế này.

Sớm lừa tiểu Long nhi đi ngủ, Vệ Hạo Thiên vụng trộm mà chạy đến gian phòng Nhất Nhất.

Nhất Nhất ban đầu đương nhiên là ra sức vùng vẫy, nhưng không bao lâu hắn liền dễ dàng ngã vào lồng ngực Vệ Hạo Thiên, bị ‘ăn’ sạch sẽ. Hơn nữa, tối nào cũng đều là như vậy.

Không đúng, người này bản lĩnh thế nào mà làm được như vậy? Thậm chí lúc Vệ Hạo Thiên tiến nhập, hắn cũng không hề cảm thấy đau, thực sự là khiến Nhất Nhất phải hoài nghi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Nhất Nhất rốt cục nghi ngờ Tề Ngạo Dương. Vì vậy, một buổi sáng, hắn thừa dịp Vệ Hạo Thiên đi vắng, tìm tới Tề Ngạo Dương.

“Khế đệ, nói rõ cho lão tử, ngươi có đúng hay không đã dạy Vệ Hạo Thiên loại chuyện xấu xa bỉ ổi?” Nhất Nhất hai tay chống nạnh, bộ dạng không khác gì người đàn bà chanh chua.

“Chuyện xấu xa bỉ ổi? Đại tẩu không nói rõ, Ngạo Dương ta làm sao có thể biết?”

Nhất Nhất lời vừa nói, Tề Ngạo Dương liền hiểu rõ hắn là muốn ám chỉ chuyện gì. Y cười cười gian tà nói không biết, chẳng qua chỉ là muốn đùa giỡn Nhất Nhất mà thôi. Trải qua mấy ngày nay tiếp xúc, hắn đã chịu thừa nhận Nhất Nhất.

Nhất Nhất không chút nào thông thạo võ lược, xúc phạm đại ca cũng có chừng mực. Long nhi cũng rất yêu quý hắn, đem hắn đối xử như nương nương thật sự, hắn đối với Long nhi cũng không tồi. Quan trọng nhất chính là, đại ca đối với hắn vô cùng thâm tình. Bởi vì hắn mà đại ca trở nên thoải mái hơn rất nhiều, tươi cười cũng nhiều không còn như trước kia, luôn luôn như điên như dại. Đại ca cùng với hắn cứ như vậy hết cả một đời, chung quy so với cô đơn, điên khùng trọn đời thì tốt hơn vạn phần. Đây là Tề Ngạo Dương phán quyết sau nhiều lần suy xét.

Đại tẩu?! Con mẹ nó, người này biết rõ hắn không phải, lại vẫn còn gọi hắn như vậy. Rõ là đang đùa giỡn hắn! Nhất Nhất nộ khí bừng bừng.

“Không cần hỏi, ta khẳng định ngươi là người dạy hắn! Con mẹ nó, lão tử với người không thù không oán! Ngươi vì sao lại muốn hại lão tử?” Nhất Nhất tiến lên túm lấy y phục của Tề Ngạo Dương so với hắn còn cao hơn nửa cái đầu.

Tề Ngạo Dương cũng không muốn đùa giỡn thêm nữa, nhẹ nhàng gạt tay hắn ra “Không sai, là ta dạy. Ta và ngươi đúng là không thù không oán nhưng bất hạnh lớn nhất của ngươi là khiến đại ca ta thích thượng ngươi. Vì muốn đại ca hài lòng ta chỉ có thể ủy khuất ngươi.”

“Ngươi!” Siết chặt song quyền, Nhất Nhất bởi vì dùng sức quá mức nên móng tay đã găm vào da thịt “Con mẹ nó, lão tử liều mạng với ngươi!” Dứt lời liền một quyền phóng về phía trước.

Tề Ngạo Dương chỉ khẽ nghiêng người liền dễ dàng tránh được nắm đấm của hắn. Nhất Nhất không phục lại tung ra vài cước. Nhưng hắn ngay cả vạt áo đối phương cũng không chạm tới được.

“Đừng phí sức!” Thấy Nhất Nhất đánh tới nỗi thở hồng hộc, Tề Ngạo Dương cười châm chọc, ‘hảo tâm’ mà khuyên nhủ.

Vốn dĩ muốn nuốt giận vào trong, lại nghe Tề Ngạo Dương nói vậy, Nhất Nhất sắc mặt lại nổi lên gân xanh.

Thấy vậy, Tề Ngạo Dương lại muốn được đằng chân lân đằng đầu “Đại ca cùng ngươi nếu đã thực là phu thê, sau này ngươi hảo hảo mà đối đãi đại ca, hảo hảo mà làm nương tử của đại ca đi!”

“Ngươi đừng hòng!” Biết rõ đánh không lại hắn, nói thì càng không, Nhất Nhất bèn dứt khoát rời đi. Bước tới bậc cửa hắn chợt chuyển con ngươi hung hăng mà trừng mắt với Tề Ngạo Dương “Ngươi hãy chờ mà xem lão tử ta!”

Chờ cho đến khi Nhất Nhất biến mất khỏi tầm mắt, Tề Ngạo Dương thu hồi dáng tươi cười. Xem ra muốn giúp đại ca đem người này giữ lại, cũng không phải là việc dễ dàng!



Trên đường trở về phòng, Nhất Nhất vẫn là nổi giận đùng đùng, không cần biết đâu là đường đi.

“Bành!”

Tại chỗ rẽ, cái mũi hắn cực lực mà đụng phải bờ ngực Vệ Hạo Thiên.

Sau cú va chạm, Nhất Nhất đau đến nước mắt chảy ròng ròng. Che lấy cái mũi bị thương, hắn thấy rõ hung thủ là Vệ Hạo Thiên “Con mẹ nó, thân thể Vương bát đản ngươi làm sao lại cứng như vậy? Cái mũi của lão tử đều bị ngươi làm cho bẹp dí!”

Vệ Hạo Thiên cũng vô cùng oan ức.

Rõ ràng nương nử tự mình đâm vào ngực y. Thế nào lại có thể trách y cơ thể cứng chứ?

Vừa định thanh minh đã thấy nương tử mắt đang rơi lệ, y lập tức luống cuống, cũng không quan tâm mình đúng hay sai, liền vội vã ăn năn “Xin lỗi, xin lỗi, đúng là lỗi của vi phu, đúng là lỗi của vi phu, nương tử đừng khóc a!” Y một bên nhận lỗi còn một bên ôn nhu mà thay nương tử gạt nước mắt.

“Lão tử nào có khóc! Con mắt ngươi làm sao lại nhìn ra lão tử khóc!” Giương đôi mắt đen bóng ngấn lệ, Nhất Nhất bất mãn biện hộ.

“Đúng đúng, nương tử không khóc, nương tử không khóc, để vi phu ôm ngươi về phòng cấp cho cái mũi một ít dược được không?” Vệ Hạo Thiên đem nương tử của mình bộ dạng giống như hài tử mà lừa gạt.

Nương rõ ràng là đang khóc, nhưng lại một mực nói chính mình không khóc. Ai, xem ra nương tử tính tình vẫn còn rất trẻ con.

“Hảo. Lão tử nào đâu có khóc chứ! Lão tử chính là một nam tử hán đại trượng phu, đổ máu chứ không đổ lệ, có cái gì mà phải khóc!” Bệnh thích tự tâng bốc mình của ai kia lại được dịp phát tác. Làm ra vẻ hắn đã quên chuyện cái mũi, chân cũng không có bị thương, căn bản không cần Vệ Hạo Thiên ôm hắn về phòng.

“Nói cho ngươi hay, từ khi lên mười, lão tử đã không còn khóc…” Nhất Nhất cứ như vậy mà lẩm bẩm tự mình bước đi.

Nhẹ nhàng ôm lấy Nhất Nhất, Vệ Hạo Thiên mặc nương tử còn đang lẩm bẩm, cười tít mắt hướng về gian phòng.

“Theo Thập Ngũ tuế khởi thì lão tử biết chính mình là người có tiềm chất (tố chất tiềm tàng)…” 

Nhất Nhất tiếp tục luận về cái tiểu sử xán lạn của mình ở kiếp trước mà cười đắc ý, khuôn mặt giương giương tự đắc. Vệ Hạo Thiên càng nhìn càng thấy điệu bộ cao hứng này của nương tử thật thu hút, càng muốn yêu. Nhất là cái miệng nhỏ nhắn kia.

“Nương tử, vi phu muốn… muốn ngươi!”

“Hảo! Đúng vậy, lão tử khi mới hai mươi tuổi đã sở hữu xe hơi sành điệu…” Căn bản không nghe rõ Vệ Hạo Thiên nói gì Nhất Nhất liền đáp thành chữ ‘Hảo’, sau đó lại tiếp tục kể chuyện xưa.

Vệ Hạo Thiên quả thực rất cao hứng, một khắc cũng không chờ thêm được, hắn vận khởi khinh công thẳng tới gian phòng.

“Năm hai mươi tuổi, lão tử cuối cùng cũng trở thành lão đại ở phố Xương Đức…” Lúc này Vệ Hạo Thiên đã bắt đầu cởi y phục trên người Nhất Nhất.

Cho đến khi người đã gần như đã xích lõa, lúc này Nhất Nhất mới tổng kết một câu “Nói tóm lại, lão tử trời sinh chính là lão đại… Ngô!”

Chưa kịp dứt lời cái miệng của hắn đã bị một kẻ háo sắc chặn lại. Cật lực đẩy Vệ Hạo Thiên ra, Nhất Nhất lúc này mới phát hiện chính mình cùng với y đã không còn một mảnh vải che thân. Vội vàng kéo lấy tấm chăn mà quấn lấy thân mình rồi hét lên “Vệ Hạo Thiên! Ban ngày ban mặt ngươi cũng dám làm càn!”

“Nương tử không phải đã cho phép rồi sao? Thế nào lại là làm càn chứ?”

Tuy rằng ban ngày làm chuyện này cũng có chút không tốt, nhưng ai kêu nương tử lại hấp dẫn mê người đến vậy? Y thực sự là không nhịn được nữa rồi. Không tốn sức lôi ra tấm chăn trên người nương tử, Vệ Hạo Thiên liếm mép, bổ nhào về phía trước. Cái này là y đã phát điên rồi.

A, a, thiên sát! Hắn lúc nào đã cho phép việc này!



Lát sau, hắn rốt cuộc cũng bị Vệ Hạo Thiên gát gao ôm vào trong ngực, hối hận không kịp, đau đớn khôn cùng.

Không thể ở lại! Không thể ở lại! Hắn nhất định sẽ lại bỏ trốn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.