Nương Tử Đừng Chạy

Chương 12



Hai gã đại hán liền lập tức bủa vây xung quanh Nhất Nhất, tình thế hết sức cam go.

Đột nhiên Nhất Nhất đem y phục trước ngực mình mà kéo ra “Nhĩn kĩ, lão tử không phải nữ nhân, lão tử chính là nam nhân hàng thật giá thật!”

Hắn cho rằng tiểu bá vương kia chỉ thích nữ nhân. Thế nhưng, hắn lầm rồi. Mọi người đều biết, Trương Dương gã bất luận là nam hay nữ miễn là mỹ nhân thì gã đêu yêu thích.

Trước ngực đã không còn y phục cách trở, nước da trắng mịn kia cứ như vậy mà bại lộ trước mắt mọi người, hai khối tiểu đậu cũng theo hơi thở mà phập phồng lay động. Chỉ có thể gọi là cảnh xuân nho nhỏ, Trương Dương máu mũi đã sớm chảy ròng ròng, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Gã không ngờ một người dung mạo như thế lại có thể là một nam nhân.

Nhất Nhất nào ngờ hành động này của mình lại phản tác dụng như vậy. Thừa dịp hai ngã đại hán còn đang ngẩn người, hắn nhanh chóng đem tiểu Long nhi thoát khỏi vòng vây.

Bấy giờ Trương Dương mới hồi tỉnh. Mặt càng đỏ hơn, thở hổn hển, gã quát một tiếng “Còn không mau đuổi theo!”

Hai gã đại hán bị Trương Dương quát như vậy, nhất thời tỉnh ngộ, ngay sau đó liền đuổi theo.

Nhất Nhất không còn khí lực, vẫn cố ôm tiểu Long nhi chạy về phía trước, thêm vài bước liền bị gã đại hán phía sau bắt được bả vai. Giữa lúc nguy khốn hắn liền đem tiểu Long nhi thả xuống rồi thúc giục “Long nhi, nhanh đi tìm cha ngươi đến!”

Trái lại, tiểu Long nhi thấy nương tử sốt ruột lại không muốn đi mà giơ nắm tay nhỏ bé của mình gắng sức đấm vào cẳng chân của một gã đại hán. Vừa đánh vừa mắng chửi “Đại phôi đản, buông nương nương ra, buông nương nương ra!”

Đại hán kia không nhịn được, một cước đem tiểu Long nhi đạp ra. Tiểu Long nhi chẳng qua chỉ là một tiểu oa nhi hai tuổi sao có thể chống đỡ. Vì thế lãnh một cước liền lập tức ngã lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh.

“Cầm thú!” Khuỷu tay hất ngược trở lại phía sau trúng đầu gã đại hán, Nhất Nhất liền giãy dụa thoát ra khỏi gã, nhào tới tiểu Long nhi đang bất tỉnh mà ôm vào lòng.

“Con mẹ nó, ngươi dám động cước!” Bị Nhất Nhất đánh trúng chỗ hiểm, đau đến đỏ con mắt, gã hung tợn đem một cái tát giáng xuống mặt Nhất Nhất khiến hắn choáng váng, khóe miệng cũng tràn ra tơ máu, cả người ngã vật xuống đất. Thấy vẫn còn chưa hết giận, gã toan bồi thêm một cước.

Nhưng gã một cước đá cũng không thành còn khiến bản thân bị tàn phế – ngay lúc chân gã toan xuất cước liền bị Vệ Hạo Thiên chạy tới đá văng ra, xoẹt một tiếng chặt đứt lìa.

Nhất Nhất cả người đang nằm sấp dưới đất, thình lình bị nhấc bổng lên, vừa định đẩy ra thì liền phát ra bờ ngực quen thuộc liền không ngớt mà kêu lên “Mau, mau cứu Long nhi… Ô ô…”

“Nương tử! Long nhi!” Thấy rõ người trong lòng mình là nương nử cùng tiểu oa nhi đang được hắn ôm vào trong ngực, Vệ Hạo Thiên hận muốn cắn nứt răng.

Ngẩng đầu, Vệ Hạo Thiên hai mắt đã sung huyết nhìn chằm chằm gã đại hán một chân đã bị chặt đứt kia, gằn từng tiếng mà nói khiến người khác vừa nghe đã muốn sởn tóc gáy “Ngươi, chết, đi!”

Sau một khắc, gã đại hán kia lập tức bị Vệ Hạo Thiên một đao hạ vong hồn.

“Vệ… Vệ… Ngươi… Long… Long nhi… ”  Chứng kiến Vệ Hạo Thiên như vậy khiến Nhất Nhất sợ hãi đến nói năng cũng lộn xộn.

Quay đầu lại, Vệ Hạo Thiên phút chốc biến thành một người hoàn toàn khác, toàn thân một tia sát khí cũng không còn, có chăng chỉ còn là sự áy náy cùng cực “Nương tử, thứ lỗi, vi phu đến chậm…”

Sửng sốt trước một Vệ Hạo Thiên biến hóa trong chớp mắt, Nhất Nhất cứ như vậy hai mắt đẫm lệ mà ngây ngốc nhìn hắn.

Thấy nương tử không hé một tiếng, Vệ Hạo Thiên cũng chỉ cho rằng hắn bị kẻ xấu làm cho sợ hãi. Tùy tiện mà ôm lấy nương tử cùng tiểu oa nhi, thân ảnh chợt vụt đi, mất hút trên đường.

“Sát nhân nữa rồi, sát nhân nữa rồi…” Đám người vây xem lúc này mới hét rầm lên.



Bên trong Tề phủ

“Tề đệ, Long nhi thế nào?” Vệ Hạo Thiên ánh mắt lo âu nhìn về phía Tề Ngạo Dương.

Thận trọng kiểm tra cho tiểu Long nhi, Tề Ngạo Dương thở ra một hơi “Đại ca yên tâm, Long nhi chẳng qua chỉ là đau quá nên bất tỉnh mà thôi, nội phủ cũng không bị thụ thương.”

“Vậy là tốt rồi!” Vệ Hạo Thiên đôi lông mày dãn ra, bộ mặt cũng an tâm phần nào.

“Thật tốt quá, thiếu chút nữa hù chết lão tử.” Khóe miệng còn đọng lại một ít tơ máu, một bên mặt sưng vù, đầu tóc tán loạn, quần áo xộc xệch, Nhất Nhất thở phào vỗ vỗ ngực. Nếu Long nhi cứ như vậy mà không tỉnh lại, hắn đích thị là tội ác tày trời.

Tề Ngạo Dương lúc này mới có thời gian chú ý tới Nhất Nhất. Hai mắt u ám nhìn chằm chằm, y quát lên “Đại tẩu! Ngươi lần này hơi quá đáng!”

Thoáng cái co rúm, Nhất Nhất chậm rãi nép sát vào Vệ Hạo Thiên.

Ánh mắt thật đáng sợ a!

Vệ Hạo Thiên thấy nương tử sợ hãi như vậy, bộ dạng lúc này đúng là bị đánh cho thảm, y lại trìu mến đỡ lấy nương tử, thay nương tử biện hộ “Tề đệ, ngươi đừng giận, nương tử vốn cũng không muốn phát sinh sự tình như vậy, nương tử cũng rất thương Long nhi. Lúc đó thấy Long nhi bất tỉnh, nương tử lo lắng đến độ khóc lên.”

Dù sao, Long nhi bị thương, hắn trong lòng cũng chịu không nổi a!

Nép vào ngực Vệ Hạo Thiên, Nhất Nhất liếc trộm Tề Ngạo Dương, thuận tiện dùng ánh mắt khe khẽ lên án một chút.

Vệ Hạo Thiên thay Nhất Nhất biện hộ, Tề Ngạo Dương cũng không còn gì để nói. Đặt xuống một lọ thuốc mỡ, hắn liền bình thản ly khai.

Vệ Hạo Thiên thấy vậy, khẽ cười “Nương tử, ngươi cũng đừng trách Tề đệ. Tề đệ từ trước đến nay luôn rất thương Long nhi. Nhìn thấy Long nhi bị thương lòng khó chịu nên mới hướng ngươi trút giận. Ngươi cũng thấy đó, y vẫn cố ý để lại cho ngươi một ít dược, y rõ ràng là cũng không trách ngươi, thực sự!”

Không trách mới là lạ!

Hiểu rõ Vệ Hạo Thiên không muốn hắn cùng với khế đệ xích mích nên mới nói lời này, Nhất Nhất cũng chẳng muốn phản bác. Bất quá, suy cho cùng hắn đối với việc này cũng có một phần trách nhiệm. Nếu như hắn không mang theo tiểu Long nhi đi ra ngoài, tiểu Long nhi cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Sau này nếu như sẽ còn chạy trốn, hắn quyết không mang theo tiểu Long nhi!

“Nương tử, ngươi đang nghĩ cái gì?” Thấy Nương tử ở trong ngực mình không chút nhúc nhích, một tiếng cũng không nói, Vệ Hạo Thiên kỳ quái hỏi thăm.

“Không nghĩ cái gì.” Có nghĩ cũng không thể nói cho ngươi! Nhất Nhất trừng mắt.

Vệ Hạo Thiên đương nhiên không tin. Bất quá nương tử không muốn nói, y cũng không có biện pháp. Thấy nương tử khuôn mặt thảm như vậy, y thực đau lòng “Nương tử, vi phu giúp ngươi thoa dược được không?”

Nghe Vệ Hạo Thiên nói, Nhất Nhất chính là lúc này mới cảm thấy má phải rất đau nhức “A!” Nhẹ nhàng chạm một cái, hắn liền đau đớn mà kêu lên một tiếng, nước mắt cũng muốn trào ra.

Con mẹ nó, hạ thủ tàn nhẫn như vậy!

“Đừng chạm loạn!” Giữ lấy tay nương tử, Vệ Hạo Thiên mở lọ thuốc lấy ra một ít, nhẹ nhàng mà thoa lên má phải đã sưng tấy của nương tử.

Thuốc mỡ lành lạnh, làm dịu đau nhức, Nhất Nhất lúc này nước mắt mới thu trở lại. Thoa xong lại tỉ mỉ tắm rửa một phen, Nhất Nhất mới uể oải lê xác lên giường đi ngủ.

Nhất Nhất đã ngủ say nhưng Vệ Hạo Thiên lại không hề buồn ngủ. Nhìn chằm chằm khuôn mặt nương tử đang ngủ, hắn thở dài líu ríu một câu.

“Nương tử, vi phu phải làm sao mới có thể đem ngươi giữ ở bên người?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.