Nửa tháng sau, Tề Ngạo Dương, Vệ Hạo Thiên, và tiểu Long nhi ba người mã bất đình đề (ngựa không dừng vó, ý nói đi không ngừng nghỉ) cuối cùng cũng tới được Thẩm gia trang.
Nửa tháng này Vệ Hạo Thiên gần như không chợp mắt, y lúc này mặt đầy râu ria, hai mắt đỏ ngầu, vô cùng tiều tụy. Tề Ngạo Dương không tới mức đó nhưng cũng hết sức mệt mỏi, còn tiểu Long nhi kia tuy phần lớn thời gian đều ở trong lòng Vệ Hạo Thiên ngủ nhưng khuôn mặt mập mạp cũng đã hõm đi vài phần.
“Đại ca, đây chính là Thẩm gia trang đệ nhất thiên hạ trang.” Tề Ngạo Dương ngồi trên lưng ngựa chỉ về phía sơn trang trước mặt. Dừng một chút y lại đề nghị: “Đại ca, chi bằng trước tiên chúng ta tìm gian khách điếm nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ đến bái phỏng Thẩm Dật Quần.
“Nếu như ngươi mệt, thì cùng Long nhi nghỉ ngơi trước đi, hiện tại ta muốn đi gặp nương tử.” Vệ Hạo Thiên kiên trì không thấy nương tử sẽ không nghỉ ngơi.
“Long nhi hiện tại cũng muốn đi gặp nương nương.” Tiểu Long Nhi sợ Vệ Hạo Thiên bỏ lại hắn mà lén lút đi gặp nương nương, vội vàng ôm chặt lấy Vệ Hạo Thiên.
“Ai, quên đi, ta và các ngươi cùng đi.” Tề Ngạo Dương lần thứ ba mươi mốt khuyên hai cha con Vệ Hạo Thiên tìm nơi ngủ trọ thất bại.
Đi tới trước Thẩm gia trang, Vệ Hạo Thiên ba người bị môn vệ (người gác cổng)Thẩm gia trang chặn lại.
“Đứng lại! Ngươi là ai mà dám xông vào Thẩm gia trang?” Hai môn vệ dùng kiếm chỉ vào Vệ Hạo Thiên, quát to.
“Hai vị huynh đệ đừng hiểu lầm, chúng ta là tới bái phỏng Thẩm Dật Quần Thẩm đại đương gia, nếu có gì bất kính, xin hai vị bỏ quá cho!” Tề Ngạo Dương tiến lên ôm quyền nói.
“À, vậy đắc tội. Chẳng biết ba vị là người phương nào, vì chuyện gì mà tới đây bái phỏng trang chủ ta?” Hai môn vệ cũng ôm quyền đáp lại.
“Tại hạ Phạm Thiên cốc Tề Ngạo Dương, đây là nghĩa huynh của tại hạ cùng điệt nhi (cháu trai). Về phần việc cần tới đây, thứ cho tại hạ không tiện nói ra.” Tề Ngạo Dương nho nhã lễ độ đáp.
“Không sao. Ba vị xin chờ một chút, chờ ta đi bẩm báo với trang chủ.” Một môn vệ nói xong liền chạy đi trước.
…
“Lão gia, có một người đến từ Phạm Thiên cốc tên gọi Tề Ngạo Dương thiếu hiệp mang theo nghĩa huynh của hắn cùng điệt nhi tới bái phỏng người, người có muốn gặp hắn hay không?” Tên môn vệ cung kính hỏi.
“Phạm Thiên cốc? Môn phái thần bí trên giang hồ? Tề Ngạo Dương? Chẳng lẽ là Tề Ngạo Dương kẻ được xưng ‘Dược vương’? Thẩm gia trang cùng Phạm Thiên cốc vốn không qua lại, Tề Ngạo Dương rốt cuộc vì chuyện gì mà đến?” Thẩm Dật Quần đối với việc Tề Ngạo Dương tới thăm hỏi cảm thấy hết sức kỳ quái.
“A Phúc, bọn họ có nói tới tìm ta có chuyện gì không?” Thẩm Dật Quần hỏi.
“Hồi lão gia, bọn họ không nói.” Người tên A Phúc cung kính trả lời.
“Vậy trước mời bọn họ đến đại sảnh đi, nói ta một lát sẽ ra ngay.” Suy nghĩ một chút, Thẩm Dật Quần quyết định vẫn là nên ra gặp mặt Tề Ngạo Dương, muốn biết rõ mục đích y đến đây.
“Vâng, lão gia.” A Phúc nhận được mệnh lệnh, lập tức đi ra đón khách.
…
“Nhị vị, thỉnh uống trà, lão gia nhà ta rất nhanh sẽ tới, xin chờ một chút.” Trong đại sảnh A Phúc đang rót trà cho ba người.
“Không sao, khách khí.” Vệ Hạo Thiên vội nói.
“Cha, tại sao còn chưa thấy nương nương?” Tiểu Long Nhi yên lặng một lúc, rốt cục nhịn không được hỏi.
“Ngoan, chờ một chút, rất nhanh là có thể gặp nương nương ngươi.” Kỳ thực, Vệ Hạo Thiên trong lòng so với Tiểu Long Nhi còn sốt ruột hơn, nhưng y hiểu, dục tốc bất đạt cho nên mới có thể trấn an Tiểu Long Nhi như vậy.
“Hai vị, lão gia nhà ta đến.” A Phúc vừa đi ra khỏi đại sảnh đã nhìn thấy Thẩm Dật Quần từ phía trước đi đến nên vội quay người trở lại đại sảnh thông báo.
“Ha ha, vị Tề thiếu hiệp này xem ra đúng là ‘Dược Vương’ Phạm Thiên cốc Tề Ngạo Dương rồi, chẳng biết…. Vệ Hạo Thiên, là ngươi?! Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ nghĩa huynh của Tề thiếu hiệp chính là ngươi?” Thẩm Dật Quần bước vào đại sảnh xác nhận thân phận Tề Ngạo Dương vừa định lên tiếng hỏi ý đồ đối phương đến đây lại không nghĩ sẽ gặp Vệ Hạo Thiên, kẻ từng ngộ nhận tiểu nhi tử của mình làm nương tử.
“Thẩm Đại đương gia nói đùa, ‘Dược Vương’ danh xưng chỉ là bằng hữu trên giang hồ đặt cho Tề mỗ như vậy.” Tề Ngạo Dương cười đáp, chỉ vào Vệ Hạo Thiên, “Hắn chính là nghĩa huynh kiêm sư huynh của tại hạ, Vệ Hạo Thiên.”
“Nói như vậy, kẻ hạ độc Nhất Nhất nhà ta, uy hiếp hài nhi của ta không được rời khỏi Vệ Hạo Thiên chính là ngươi sao?” Thẩm Dật Quần vừa nghe, liền đối với Tề Ngạo Dương sinh ra hận ý. Nhất Nhất chính là nhi tử lão yêu thương nhất, Tề Ngạo Dương dám hạ độc Nhất Nhất còn uy hiếp Nhất Nhất, lão đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua Tề Ngạo Dương rồi.
“Hạo Thiên ra mắt nhạc phụ!” Vệ Hạo Thiên một tiếng nhạc phụ gọi Thẩm Dật Quần.
“Vệ thiếu hiệp, lão phu không có nữ nhi gả cho ngươi làm vợ, như thế nào lại là nhạc phụ của ngươi được? Đảm đương không nổi!” Thẩm Dật Quần vừa nghe Vệ Hạo Thiên kia chẳng những ngộ nhận Nhất Nhất làm nương tử lại còn thuận miệng đem lão coi là nhạc phụ khiến lão tức giận đến đen mặt.
“Nhạc phụ, Hạo Thiên lần này đến đây là muốn gặp nương tử và đón nương tử quay về.” Kỳ thực ý Thẩm Dật Quần là Vệ Hạo Thiên nhận lầm nương tử nhưng Vệ Hạo Thiên lại hiểu lầm Thẩm Dật Quần không tán thành y và Nhất Nhất nên cho rằng Thẩm Dật Quần không thừa nhận y cùng với Nhất Nhất là phu thê.
“Lão phu lặp lại lần nữa, nơi này không có nương tử ngươi muốn tìm, nương tử của ngươi không ở chỗ này!” Thẩm Dật Quần sắc mặt càng thêm đen.
“Mặc kệ người có thừa nhận hay không, Nhất Nhất vẫn là nương tử của Hạo Thiên. Hạo Thiên biết Nhất Nhất lúc này đang ở Thẩm gia trang, nhạc phụ cũng đừng ngăn cản nữa.” Vệ Hạo Thiên kiên trì xác định nương tử của y đang ở Thẩm gia trang.
“Ngươi lầm rồi, Nhất Nhất hài nhi của ta là nam tử không thể nào là nương tử của ngươi!” Thẩm Dật Quần vừa nghe Vệ Hạo Thiên đem nhi tử bảo bối của mình nói thành nương tử của y, còn dám dây dưa mơ hồ, tức thì thiếu chút nữa nổi điên.
“Nhạc phụ, người để Hạo Thiên gặp nương tử đi, Long nhi cũng không thể không có mẹ a!” Vệ Hạo Thiên ngay cả Tiểu Long Nhi cũng đem ra.
“Nhất Nhất hài nhi của ta chỉ là cứu nhi tử của ngưoi, chứ không phải phải nương tử của ngươi, lại càng không phải là mẹ của nhi tử ngươi! Nếu không có việc gì khác, các vị mời trở về đi, A Phức, tiễn khách!” Thẩm Dật Quần nghe Vệ Hạo Thiên trái một tiếng nương tử, phải một tiếng nương tử còn đem cả nhi tử của y ra, quả thực là sỉ nhục nhi tử bảo bối của lão, ngay lập tức hạ lệnh tiễn khách.
Tiểu Long Nhi thấy lão gia gia xa lạ muốn đuổi bọn họ đi trong khi chính mình còn chưa được thấy nương nương liền kêu gào: “Nương nương, ta muốn gặp nương nương, ô ô…”
Chính vào lúc này, Nhâm Thanh Hồng đi đến.
“Làm sao vậy? Tiểu hài tử khóc đến lợi hại như vậy cũng không dỗ lấy một câu? Đại nhân các ngươi nói thì nói nhưng đừng làm khổ tiểu hài tử chứ!” Nói xong, Nhâm Thanh Hồng liền đem Tiểu Long Nhi bế lên, nhẹ giọng dỗ dành.