“Tiểu bảo bối, ngươi tên là gì?” Nhâm Thanh Hồng vừa đến đại sảnh nhìn thấy Tiểu Long Nhi, nàng liền thích ngay, tiểu nam hài này khả ái phấn nộn rất giống Nhất Nhất khi còn nhỏ.
“Long nhi, di di xinh đẹp, cha, nương nương, Tề thúc thúc, Tam cữu cữu đều gọi ta là Long nhi.” Tiểu Long Nhi thấy a di xinh đẹp này vừa cười vừa hỏi tên hắn nên lập tức sinh ra hảo cảm, liền đem tên mình nói ra rất nhanh.
“Ha ha, cái miệng nhỏ thực ngọt!” Nhâm Thanh Hồng vừa nghe Tiểu Long Nhi gọi nàng là di di xinh đẹp, lập tức vui đến tâm nở như hoa, vừa cười vừa hỏi: “Đến, nói cho di di biết, Long nhi vì sao lại khóc?”
Lúc này Tiểu Long Nhi bị Nhâm Thanh Hồng thu hút sự chú ý, liền chậm rãi ngừng khóc, “Long nhi muốn gặp nương nương nhưng vị lão gia gia này lại muốn đuổi Long nhi đi.” Dùng ngón tay chỉ chỉ Thẩm Dật Quần, Tiểu Long Nhi sưng mặt lên, mở to hai mắt nhìn, đô đô nói.
“Tiểu quỷ ngươi lém lỉnh, thực sự rất giống Nhất Nhất lúc còn bé!” Nhìn thấy Tiểu Long Nhi đô đô dùng ngón tay nhỏ chỉ vào tướng công nhà mình, còn gọi chính xác là lão gia gia, xưng hô có trước có sau như vậy thật sự là khiến người ta khó mà tin được đây không phải cố ý, lúc trước nàng đã nghe nói qua việc Tiểu Long Nhi gọi Nhất Nhất là nương nương bởi vậy cũng biết nương nương trong miệng Tiểu Long Nhi chính là Nhất Nhất. Nàng thực rất thương hài tử nhỏ như vậy mà đã không còn mẹ, nhưng thương thì thương nàng cũng sẽ không để cho tiểu nhi tử mình thương yêu nhất cứ như vậy bị người ta đem về làm nương tử.
“Nương nương Long nhi là ai?” Mặc dù đã biết chân tướng nhưng Nhâm Thanh Hồng vẫn hỏi.
“Nương nương chính là nương nương!” Tiểu Long Nhi căn bản không biết nương nương tên gọi là gì.
“Di di là muốn hỏi nương nương Long nhi tên gọi là gì?” Nhâm Thanh Hồng lại hỏi.
“Nương nương Long nhi tên là Thẩm Nhất Nhất, là tiểu nhi tử của nhạc phụ, là Tứ thiếu gia Thẩm gia trang.” Vệ Hạo Thiên thay Tiểu Long Nhi trả lời, hơn nữa câu trả lời so với câu hỏi còn chi tiết, rõ ràng hơn.
“Hoang đường!” Thẩm Dật Quần vừa nghe lại nhịn không được quát to.
“Tướng công, đừng nóng vội, để ta nói.” Kỳ thực nàng rất ngưỡng mộ Vệ Hạo Thiên này si tình, nàng cho rằng Vệ Hạo Thiên là một người không tồi, nếu Nhất Nhất là thân nữ nhi nàng khẳng định sẽ bằng lòng đem Nhất Nhất gả làm nương tử của y.
“Vệ thiếu hiệp, thỉnh ngươi thông cảm một chút, chúng ta làm cha làm mẹ, Nhất Nhất nhà ta tuy rằng bộ dạng có chút nữ khí nhưng xác thực là một nam tử. Thử hỏi, ai có thể để nhi tử của mình gả làm nương tử một nam nhân khác? Vệ thiếu hiệp mời trở về đi, không nên làm khó dễ chúng ta.” Nhâm Thanh Hồng mềm giọng khuyên giải.
“Nhạc mẫu, ta hiểu… nhưng ta sẽ hảo hảo chiếu cố nương tử, sẽ không để cho hắn…” Vệ Hạo Thiên vừa định nói sẽ không để cho Nhất Nhất chịu khổ nhưng còn chưa nói hết đã bị Thẩm Dật Quần cắt ngang.
“Câm miệng! Phu nhân không cần khuyên. Người đâu, đuổi bọn hắn đi!” Thẩm Dật Quần nghe Vệ Hạo Thiên hết lần này lần khác kể lể, lập tức ra lệnh đuổi đi.
“Khoan đã, cho phép tại hạ nói xong mấy câu đối với Thẩm Đại đương gia và Thẩm phu nhân. Nếu như tại hạ nói xong hai vị vẫn khăng khăng đuổi chúng ta đi, chúng ta cũng không thể nói gì hơn.” Trầm mặc đã lâu Tề Ngạo Dương rốt cục lên tiếng.
“Hảo, nói xong các ngươi phải đi!” Thẩm Dật Quần cũng không phải là người nhỏ mọn, vẫn là nên độ lượng để cho y nói xong mấy câu.
“Tứ thiếu gia quý trang Thẩm Nhất Nhất cùng với đại ca của ta đã có phu thê chi thực (sinh hoạt vợ chồng), hai vị tại sao còn không thành toàn cho bọn họ?” Tề Ngạo Dương hướng Thẩm Mặc hai người ném ra một trái tạc đạn (bom/trái phá) nặng cân, khiến hai người gần như đứng không vững.
“Việc này là thật sự?” Thẩm Dật Quần kích động đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
“Là thật hay là giả, ngài hỏi tiểu nhi tử một chút sẽ biết.” Tề Ngạo Dương không nhanh không chậm trả lời.
“Người đâu, gọi tứ…” Thẩm Dật Quần vừa định gọi người tới hỏi cho rõ ràng lại bị Nhâm Thanh Hồng ngăn cản.
“Tướng công, không nên, Nhất Nhất là nhi tử chúng ta thương yêu nhất, là bảo bối của Thẩm gia trang a!” Bị kích động đến nỗi sắc mặt như tro nguội, Nhâm Thanh Hồng gào lên ngăn cản. Bất luận hai người có phu thê chi thực hay không, nàng cũng sẽ không bởi vậy mà để Vệ Hạo Thiên mang nhi tử mình yêu thương nhất đi.
“Ai!” Thẩm Dật Quần vừa nghe trong lòng cũng đau xót thiếu chút nữa rơi lệ. Đúng rồi, Nhất Nhất là nhi tử mình thương yêu nhất, là bảo bối của Thẩm gia trang, cho dù bảo bối này đã có vết nhơ nhưng cũng không thể vì vậy mà hủy nó a!
“Nói đã nói xong, các vị có thể đi rồi.” Thẩm Dật Quần lắc đầu nói.
“Nhạc phụ…” Vệ Hạo Thiên vẫn là không muốn buông tha.
“Thẩm Đại đương gia, chẳng lẽ ngài thực sự không quan tâm đến thanh danh Thẩm gia trang, không sợ Phạm Thiên cốc?!” Tề Ngạo Dương vì Vệ Hạo Thiên mà đem cả thanh danh Thẩm gia trang lẫn Phạm Thiên cốc ra.
Nghe được mà nói rõ ràng là uy hiếp, Thẩm Dật Quần giận đến xanh mặt, ngay cả Nhâm Thanh Hồng cũng tức giận nắm chặt tay.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Thẩm Dật Quần nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Tại hạ cũng không phải là làm khó Thẩm Đại đương gia, để đại ca của ta gặp Nhất Nhất một lần hỏi cho rõ ràng hắn rốt cuộc có thích đại ca của ta hay không, nếu hắn nói không thích tại hạ ngay lập tức sẽ cùng đại ca của ta và điệt nhi ly khai Thẩm gia trang!” Tề Ngạo Dương đưa ra yêu cầu.
“Hảo! Bất quá, lão phu cũng có một điều kiện.” Thẩm Dật Quần đương nhiên sẽ không dễ dang đáp ứng như vậy.
“Hảo!” Tề Ngạo Dương cũng là một người thẳng thắn.
“Chỉ cần Vệ Hạo Thiên không dùng nội lực hộ thể, có thể tiếp được ba chưởng của lão phu, lão phu sẽ để hắn gặp Nhất Nhất, hơn nữa, nếu như Nhất Nhất thừa nhận yêu thích hắn còn muốn cùng hắn rời đi, lão phu cũng sẽ tuyệt đối không ngăn cản!” Thẩm Dật Quần đưa ra điều kiện, đồng thời cũng hứa hẹn.
“Tướng công…” Nhâm Thanh Hồng muốn ngăn cản nhưng không được.
“Ta đáp ứng!” Vệ Hạo Thiên không chút do dự đáp ứng điều kiện của Thẩm Dật Quần. Vì gặp được Nhất Nhất, vì có thể có cơ hội mang Nhất Nhất về nhà, y không tiếc hy sinh tính mạng của mình.
“Đại ca!” Tề Ngạo Dương không ngờ điều kiện hà khắc như vậy mà Vệ Hạo Thiên vẫn đáp ứng, y mặc dù cấp bách nhưng lại không có biện pháp.
“Hảo, đủ thẳng thắn!” Ngay từ đầu đối với Vệ Hạo Thiên bất mãn, Thẩm Dật Quần rốt cục đối với sự can đảm của y lúc này có tán thưởng.
“Tề đệ, nếu như ta không chịu được đến lúc thấy mặt nương tử, thỉnh giúp vi huynh chiếu cố tốt Long nhi, vi huynh vô cùng cảm kích!” Vệ Hạo Thiên cũng biết Thẩm Dật Quần võ công rất lợi hại, có thể tiếp được ba chưởng hay không y không dám chắc.
“Đại ca, huynh yên tâm, có ta ở đây, huynh sẽ không việc gì!” Hiểu rõ khuyên nhủ không được, Tề Ngạo Dương đành phải toàn lực ủng hộ Vệ Hạo Thiên. Y dù sao cũng là ‘Dược Vương’, y thuật của y cũng không phải là khoác lác, khoa trương một chút mà nói chỉ cần còn có một hơi thở y cũng có thể cứu sống. Bởi vậy y chắc chắn sẽ không để Vệ Hạo Thiên dễ dàng chết như vậy.