Nương Tử Đừng Chạy

Chương 4



Thẩm Nhất Nhất vốn là chỉ bị thương ở ngực cộng thêm nhiễm phong hàn, bất quá chân cũng không bị té ngã nhưng hắn chính là vẫn nằm trên giường hai ngày liền không chịu xuống. Hắn nghĩ Vệ Hạo Thiên cũng muốn hắn nằm trên giường nghỉ ngơi nên cũng không dám trái.

Ngày thứ ba, khí trời đặc biệt hảo, ngoài cửa sổ ánh mặt trời rực rỡ, thực sự là một ngày tốt lành. Đó là lí do mà Nhất Nhất nhịn không được.

“Cái kia… Cái kia… Vệ Hạo Thiên, lão tử không thể đi ra ngoài sao?” Uống xong chén dược đắng nghét, Nhất Nhất dè dặt đề xuất ý kiến.

Vệ Hạo Thiên quan sát một chút khí sắc nương tử, phát hiện ra cũng không tệ lắm liền mỉm cười nói “Ân, thời tiết hôm nay không tệ, nương tử cũng là nên đi ra ngoài. Được rồi, để vi phu ôm nương tử ra ngoài sưởi nắng.”

“Ôm, ôm ra ngoài?” Cái này, hình như hắn chân cũng không có bệnh, còn có thể tự đi nha!

“Không được sao?” Vệ Hạo Thiên thu hồi nụ cười, lông mày nhíu lại. Nương tử lẽ nào lại không muốn ra ngoài nữa?

“Được, được mà!” Thẩm Nhất Nhất vội vàng nói.

Cứ như vậy, Vệ Hạo Thiên đem hắn ôm lên, đi ra khỏi phòng.

Cẩn thận ôm lấy nương tử, Vệ Hạo Thiên vừa đi vừa nói “Nương tử, ngươi thật nhẹ a, xem ra vi phu phải săn con lộc (con hươu) cho ngươi bồi bổ thân thể.” Cuối cung còn bồi thêm một câu “Nương tử có chịu không?”. Lạc thành có một ngọn núi, trên núi có đủ các loại dã cầm (thú hoang dã), y vài năm trước đã từng cùng sư đệ tới đó sắn bắn.

“Được!” Nghe đến ăn, Nhất Nhất ngay cả sợ sệt cũng vứt lên tận chín tầng mây.

“Lộc? Được a, lão tử cũng chưa từng ăn qua, nhất là thịt lộc hoang dã lại không hề bị ô nhiễm. Nghĩ đến thật là khiến người ta chảy nước miếng a!”

“Ha ha, xem ra nương tử đích thị rất muốn ăn thịt lộc nha!” Vệ Hạo Thiên thấy nương tử vừa nghe đến tự bản thân y sẽ chuẩn bị thịt lộc cho mình thì nước miềng đã chảy ròng ròng, một bên vừa cười vừa dùng khăn thay nương tử lau đi khóe miệng đầy nước, một bên trong bụng tính toán làm sao làm ra được món thịt lộc mùi vị thật tốt cho nương tử thưởng thức.

Trong viện có một tấm thạch đắng (ghế đá), Vệ Hạo Thiên ôm Nhất Nhất trong lòng, ngồi trên đó để sưởi nắng. Ánh nắng qua kẻ hở của mấy cành cây đại thụ xuyên xuống viện chiếu vào Nhất Nhất. Trên mặt, trên người thực sự ấm áp khôn cùng khiến hắn dễ chịu mà khép mắt lại, muốn ngủ.

Mắt khép hờ khiến cho khuôn mặt Nhất Nhất lộ ra một điểm quyến rũ, nước da cũng vì ánh dương quang chiếu rọi mà trở nên sáng lạn, trắng như tuyết. Mọi thứ hết thảy khiến Vệ Hạo Thiên nhìn chằm chằm, muốn hướng tới đó hôn nhẹ.

Tùy ý di chuyển thân thể, Vệ Hạo Thiên chậm rãi cúi đầu từ từ hướng về phía khuôn mặt Nhất Nhất, tiếp cận khóe miệng của hắn, sau cùng là dán chặt lên đó.

Nương tử, môi thật mềm mại…

Đây là câu nói duy nhất hiện ra trong đầu Vệ Hạo Thiên khi hôn nương tử của y.

Nhất Nhất dù sao cũng chỉ là đang mơ màng muốn ngủ, cũng chưa ngủ hắn. Khoảnh khắc bị Vệ Hạo Thiên hôn lên môi, hắn lập tức mở to hai mắt.

Thiên a! Hắn bị, bị một người nam nhân hôn trộm!

“Không… đừng!” Nhất Nhất theo bản năng mà ngay lập tức mở miệng muốn hô hoán nhưng lại khiến Vệ Hạo Thiên nhân cơ hội mà đem đầu lưỡi đẩy vào trong. Nhất Nhất cả kinh, hết thảy con mắt đều trợn trừng.

Ô ô, hắn muốn cái miệng của hắn là dùng để hôn mỹ nhân a… Không được, hắn phải kháng cự! Nghĩ là làm, Nhất Nhất liền ngồi bật dậy nhưng sau một khắc hắn liền không động đậy được.

Thiên sát, hắn dĩ nhiên bị điểm huyệt!

Trong viện của một tề phủ nào đó, một kẻ khí thế thanh xuân đang cùng một mỹ thiếu niên thỏa sức ôm hôn. Oh, no! Đúng ra là kẻ khí thế thanh xuân kia chính là đang  ôm lấy mỹ thiếu niên mà mặc sức hôn. Mặc dù vậy nhưng mỹ thiếu thiên cũng không (thể) nhúc nhích, chỉ biết trừng mắt căm phẫn nhìn chằm chằm đối phương.

Ách, cảnh này như thế nào lại kỳ lạ như vậy!



Có lần đầu tiên ắt sé lần thứ hai, thứ ba… Vệ Hạo Thiên vừa bị tát vào miệng lại ngay lập tức tiếp cận cái miệng nhỏ nhắn kia.

“Nương nương!”

Ngay khi Vệ Hạo Thiên chỉ còn cách cái miệng nhỏ nhắn kia 0.0000…1s thì thanh âm của một tiểu oa nhi từ đâu truyền vào. Nhất thời, y nhanh chóng đem lang chủy (miệng sói) mà dời đi.

Cuối cùng cũng tránh được cái hôn của lang chủy, Nhất Nhất lấy làm vui mừng, cảm động a! Hắn tưởng chừng như phát khóc rồi chứ. Người nào, là người nào cứu hắn? Hắn nhất định phải hảo hảo báo đáp!

“Nương nương…” Cứu Nhất Nhất hắn là kẻ đã từng làm hắn bất tỉnh, đích thị là tiểu khả ái – tiểu Long nhi.

Bất quá, Nhất Nhất là sớm đã quên chuyện đó, lúc này hắn chỉ biết miễn là trước mặt tiểu hài tử xấu xa, Vệ Hạo Thiên nhất định không cưỡng hôn hắn. Thừa dịp Vệ Hạo Thiên không chú ý, hắn vùng vẫy thoát ra, cấp tốc hướng về phía Long nhi, đem Long ôm vào trong ngực sau đó cạ cạ vào khuôn mặt béo đô đô của tiểu Long nhi mà hứng phấn hét lên “Lão tử thực sự yêu ngươi chết đi được, yêu chết đi được…”

“Ha ha… Nương nương… ngứa… ha ha…” Được nương nương gần gũi ôm hôn khiến tiểu Long nhi thấy ngứa ngáy. Bất quá, hắn rất thích nương nương ôm hôn hắn như thế này.

Bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này, Vệ Hạo Thiên trong lòng quả thực là buồn bực đến chết – nương nương làm sao không chịu gần gũi y như vậy, khiến y phải ganh tỵ.

“Long nhi, xuống!”

Chuyển con ngươi liếc nhìn Vệ Hạo Thiên một cái, tiểu Long nhi vươn tay gát gao ôm lấy cái cổ của Nhất Nhất “Long nhi không muốn!”

Cha hư hỏng, người ngày đó hôn bất tỉnh nương nương khiến Long nhi không thể gặp nương nương. Hiện tại Long nhi thật vất vả mới có thể gặp, khiến nương nương ôm hắn một cái, có chết hắn cũng không chịu xuống!

Biết rõ nhi tử từ trước đến nay luôn cùng nương nương rất thân thiết cũng biết nhi tử này rất thương nương nương. Vì vậy, Vệ Hạo Thiên phiến gạt tiểu Long nhi mà nói “Long nhi ngoan sao lại không xuống chứ, nương nương cơ thể không được hảo, ôm Long nhi sẽ phải rất cực nhọc!” –  chiêu này thật hết sức gian xảo!

“Như vậy a, vậy Long nhi xuống là được rồi, chờ nương nương cơ thể hảo sẽ lại ôm một cái a!”

Tiểu Long nhi buông cánh tay nhỏ bé ra khỏi cái ôm của nương nương nhưng nương nương lại không chịu thả tay. Vì vậy tiểu oa nhi vẻ mặt hoang mang không biết phải làm thế nào, đôi mắt đen láy hương về phía nương nương mà nói “Nương nương?”.

Ôm Long nhi, Nhất Nhất thực có phần mệt mỏi nhưng có đánh chết hắn cũng sẽ không đem Long nhi buông xuống. Nói không chừng, Nhất Nhất nếu buông Long nhi xuống thì Vương bát đản kia sẽ lại lao tới mà cưỡng hôn hắn, như vậy sao được!

Nhất Nhất cười, lại hôn Long nhi một cái “Nương nương không hề khó chịu, bảo bối để cho nương nương ôm một cái nữa.”, nói xong vẫn còn liếc trộm Vệ Hạo Thiên.

Vệ Hạo Thiên cũng không còn biện pháp. Bất quá hắn cũng không có mất hứng, trái lại y vẻ mặt vui mừng khôn xiết. Bởi vì nương tử rốt cục đã thừa nhận chính mình là nương nương của Long nhi. Nói cách khác, nương tử cuối cùng đã chấp thuận chính mình là nương tử của y! (anh ngộ nhận hở?).

Ô ô, cuối cùng ngày hắn trông mong cũng đã đến!

Mà Nhất Nhất lại không biết Vệ Hạo Thiên trong lòng đang nghĩ cái gì. Thấy Vệ Hạo Thiên bộ dạng ngoài dự liệu của hắn, Nhất Nhất thấy có phần kì quái “Người này choáng váng rồi hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.