Nương Tử, Hậu Cung Mãn

Chương 9: Gặp chuyện



“Mỗi cái ghế trúc đều được làm từ kim tương bích khảm trúc, bàn thạch sử dụng đá cẩm thạch có hoa văn phi phượng, giá trị rất sa xỉ.” Lãnh Duy dùng một câu nói toạt cả ra.

Long Ngọc nghe thấy thế thì sửng sốt.

Hắn thân là nhiếp chính vương nên cũng không quá lạ lẫm gì với kì trân dị bảo, cũng có chút hiểu biết nhất định.

Kim tương bích khảm trúc, có tên khác là kim tương ngọc trúc, là cực phẩm trong các loại trúc, bình thường thấy được đã là quý lắm rồi, vậy mà nguyên cái tiểu viện kia lại tràn ngập, hơn nữa còn làm thành ghế ngồi, quá xa xỉ!

Bàn đá cẩm thạch tuy không phải là rất quý nhưng có hoa văn tinh xảo như thế thì đúng là trăm năm khó gặp, cái bàn nhìn có vẻ bình thường kia lại quý tới vô giá.

Đồ ở bên ngoài đã thế rồi, vậy bên trong...

”Hừ, thiên hạ đệ nhất trang quả là rất nhiều tiền.” Long Ngọc cười châm chọc một tiếng.

Bạch Hưng Thiên cũng chỉ là một đại tướng quân của Cao Trung quốc, tiền bạc tất nhiên không thiếu nhưng cũng không đạt tới cảnh giới có thể mua mấy thứ đồ quý như thế chưng lung tung.

Vậy thì chỉ còn vị trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang kia thôi.

”Thiên hạ đệ nhất trang?” trên khuôn mặt băng sơn của Lãnh Duy cuối cùng cũng có chút biểu cảm, khó hiểu nhìn Long Ngọc.

”Hừ!” Long Ngọc cực kì bực mình, bộ mặt núi băng ngàn năm nay hiện lên hiểu cảm không hứng thú, hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý.

”Duy, chắc ngươi còn chưa biết, nghĩa muội kia của ngươi chính là đệ tử của trang chủ tiền nhiệm của thiên hạ đệ nhất trang Thiên Huyền Tử.” hơn nữa còn có thể là nữ nhân của trang chủ đương nhiệm.

Đương nhiên là câu cuối cùng Long Cẩn sẽ không nói ra.

Sau một ngày ở Trúc Uyển, hắn không thể không khẳng định Bạch Phượng Ca có quan hệ với Hoàng Ca.

”Không giống.” Lãnh Duy đã khôi phục lại bộ mặt ngàn năm bất biến, “Võ công của Thiên Huyền Tử từng độc bộ thiên hạ, còn Bạch Phượng Ca lại không giống người có võ công.”

”Ha ha, không phải cứ không giống là không liên quan đâu!” Long Cẩn cười nói.

“...” Lãnh Duy cũng hạ mi không nói nữa.

...................................

Trên đường về vương phủ.

Bạch Phượng Ca ngồi yên trong kiệu.

Hiếm có dịp nàng không ngủ.

Miễn cưỡng ngồi đó, tầm mắt của Bạch Phượng Ca dừng trong hư không.

Long Cẩn là một người rất khó đối phó!

Lãnh Duy là một nhân tố khó xác định! Nếu hắn đứng về phía lão nhân thì còn có thể dùng một chút, nhưng nếu hắn đứng về phía huynh đệ Long Cẩn thì...

Ngay khi Bạch Phượng Ca hết sức nhập thần thì nhuyễn kiệu đột nhiên dừng lại.

”Ngươi... các ngươi là ai?” Bên ngoài, giọng nói của Tiểu Chanh có chút run rẩy.

Tiểu Chanh nhìn mười mấy tên áo đen giáng từ trên trời xuống trong lòng không ngừng run rẩy.

Mười mấy tên áo đen đều cha mặt, chỉ lộ ra ngoài một đôi con ngươi sắc lạnh.

Không có ai để ý tới Tiểu Chanh đang sợ hại, mười mấy người lập tức vung vũ khí lên.

”Bảo... bảo hộ vương phi!” Tiểu Chanh kêu to, sau đó run rẩy che chắn trước nhuyễn kiệu.

Tuy rằng rất sợ nhưng chỉ cần nàng còn sống thì sẽ không để bất cứ ai làm tiểu thư tổn thương.

Đội hộ vệ cũng giương vũ khí, đứng chắn trước nhuyễn kiệu.

Đám dân chúng đang đi lại trên đường thấy đám người áo đen giơ cao binh khí thì đều co giò bỏ chạy.

Trên dường cái vắng tanh, chỉ có mười mấy tên áo đen mắt lóe hàn quang giằng co với đám hô vệ.

Tiếng binh khí va chạm nháy mắt vang vọng cả một con phố, thế công của đám người áo đen rất dũng mãnh,người người võ công cao cường, đội hô vệ cơ bản không phải đối thủ.

Bạch Phượng Ca giở màn lên xem, nhìn bạn nha hoàn nào đó tuy sợ hãi cực độ nhưng vẫn liều mạng đứng che ở trước kiệu, “Đứng đó làm gì thế!? Mau chạy!” nói xong lập tức kéo Tiểu Chanh nhanh chóng chạy về một góc vắng.

Một tên áo đen thấy hai người chạy trốn thì phi thân về phía hai bạn nữ đang chạy thục mạng kia, nhưng lại bị một hộ vệ kịp thời ngăn cản.

..................

Hành lang lầu ba Tụ Phong lâu, ba vị mĩ nam phong hoa tuyệt đại tựa lưng vào lan can quan sát tình hình bên dưới.

Long Cẩn nhìn hai bạn nữ đang bị vây khốn đến góc chết bên dưới thì quay đầu hỏi Long Ngọc, “Sao ngươi chưa ra tay?” cho tới lúc thế này, trên mặt hắn vẫn luôn là nụ cười.

Vốn hắn tính ra tay cứu, nhưng Long Ngọc lại nói muốn nhìn xem Bạch Phượng Ca có võ công hay không nên cứ đứng chờ thêm một lát.

Nhưng bây giờ người ta đã sắp bị chém rồi, thế mà Long Ngọc vẫn chưa chịu ra tay.

Thê tử gặp nạn, tướng công còn chưa gấp thì người làm anh rể như hắn gấp gì chứ?

Suy tư một lúc, đột nhiên Long Cẩn thấy hành động của Long ngọc thật xứng với câu 'quan báo tư thù.'

Rốt cục ngay khi Bạch Phượng Ca không kịp né, tay trái đã bị chém một đao thì Long Ngọc mới chịu ra tay, biến mất trên hành lang.

Long Cẩn và Lãnh Duy thấy thế cũng đi theo sau.

Loan đao lạnh như băng nồng nặc sát khí chuẩn bị chém xuống đỉnh đầu của Bạch Phượng Ca.

Sắc mặt của nàng có chút tái đi nhưng trên mặt vẫn không có bao nhiêu kinh hoảng, chỉ lẳng lặng nhắm hai mắt lại.

Đợi một lúc lâu vẫn không thấy đau đớn truyền tới, Bạch Phượng Ca lại bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào trong khuôn ngực rắn chắc.

Nàng trợn mắt ngẩng đầu, thấy sườn mặt lạnh lùng của Long Ngọc thì nhịn không được nói ra miệng, “Là ngươi?”

Long Ngọc hoàn toàn giả lơ, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt Phượng Ca trong lòng, một tay chém về phí tên áo đen.

Long Cẩn và Lãnh Duy cũng tiến lên, đồng thời động thủ.

Chỉ trong giây lát toàn bộ phe áo đen đã ngã xuống.

”Giữ một người lại!” Long Cẩn thấy Lãnh Duy tính đâm chết tên cuối cùng thì lập tức ngăn lại.

Kiếm của Lãnh Duy chuyển hướng, đánh ngã tên áo đen.

Nhưng tên kia vừa ngã xuống đất liền run rẩy hai cái, sau đó không động đậy nữa.

Con ngươi của Lãnh Duy đen lại, lật người tên áo đen lại kiểm tra, thấy trong miệng hắn không ngừng tràn ra chất lỏng màu đen, “Uống thuốc độc tự sát.”

Đôi mắt của Long Cẩn và Long Ngạc đồng thời tối lại.

Tử sĩ.

Hơn nữa còn là tử sĩ chuyên nghiệp.

Nguy hiểm đã qua đi, Long Ngọc không chút do dự buông Bạch Phượng Ca ra, không thèm liếc nàng thêm cái nào nhấc chân tiến về phía Lãnh Duy.

Bạch Phượng Ca mất đi điểm tựa, vô lực lảo đảo vài bước, lập tức được Tiểu Chanh đỡ lấy.

”Tiểu thư...ô ô....tiểu thư người thấy thế nào rồi?”

”Ta không sao.” Bạch Phượng Ca suy yếu nói một câu, sau đó thấy trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.

”Tiểu thư!” Tiểu Chanh hoang mang hô to một tiếng.

Long Cẩn, Long Ngọc, Lãnh Duy lập tức quay đầu lại thì thấy bọ dạng suy yếu ngã vào Tiểu Chanh của nàng, sắc mặt trắng bệt dọa người.

Long Ngọc đột nhiên đứng dậy, ba bước thành hai bước chạy về phía Tiểu Chanh, kéo Bạch Phượng Ca vào trong lòng mình, tay hướng về phía cổ của nàng dò mạch.

Thở ra một hơi, Long Ngọc nói với Lãnh Duy và Long Cẩn, “Không chết!”

Long Cẩn và Lãnh Duy nghe thế cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng họ đều biết rõ, nếu Bạch Phượng Ca chết thì quan hệ của họ và Bạch Hưng Thiên sẽ lâm vào bế tắc.

”Ta đưa nàng ta về vương phủ trước.” nói xong Long Ngọc ôm lấy Bạch Phượng Ca bay về phía vương phủ.

Mặc dù hắn rất không muốn nhưng cũng phải cứu nàng ta.

Bởi vì Bạch Phượng Ca không thể chết được!

Ít nhất nàng ta không thể mang thân phận nhiếp chính vương phi mà chết đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.