Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 101



"Tử Yên, tỷ xem bọn họ đồn đãi cái gì kia? Thật sự là quá đáng hết sức!" Vẻ mặt Tử Oanh đầy tức giận, hiển nhiên là đang rất bực bội, nhìn dáng vẻ đó, dường như một khắc sau là muốn tìm người đánh một trận.

Lông mày Tử Yên cũng nhẹ chau lại, từ sau đêm hôm đó, dư luận khó khăn lắm mới lắng xuống của thành An Dương bùng phát một lần nữa ---- Người người đều đang bàn tán.... Phu nhân nhà Phó đô ngự sử đúng là một nữ nhân đanh đá, còn không phải nữa sao? Chân trước Triệu đại nhân vừa tặng cho Lý đại nhân hai vị tiểu thiếp xinh đẹp, chân sau liền bị đuổi trở về, ngay cả ngủ lại một đêm cũng không được.

Đoán cũng chẳng cần đoán, có thể làm ra loại chuyện tuyệt tình này ngoài Lý phu nhân có thói quen dùng roi kia ra thì còn ai nữa. Lý đại nhân là người lan chi ngọc thụ như thế, năm trước lại vừa đỗ trạng nguyên, hiện tại là quan tam phẩm, con đường làm quan như mặt trời ban trưa, tại sao lại lấy một nữ nhân chanh chua như vậy nhỉ!

Trong khoảng thời gian ngắn, hơn hơn phân nửa thành An Dương, bất kể là chế giễu hay là thật lòng thì đều là bất bình thay Lý Dụ, thanh danh phu nhân nhà nàng hoàn toàn bị phá hủy. Đừng nói là Tử Oanh tính tình nóng nảy, ngay cả người điềm đạm như Tử Yên, hiện tại cũng hận không thể xé nát miệng bọn tiểu nhân nói xấu sau lưng Tô Nhược Tuyết.

"Không được, chuyện này ta phải đi nói với phu nhân, không thể để người ta vô cớ ức hiếp phu nhân chúng ta được." Càng nghĩ Tử Oanh càng giận, tiểu cô nương lập tức muốn đi tìm Tô Nhược Tuyết.

Tử Yên vội vàng níu Tử Oanhlại, "Tử Oanh, muội điên rồi hả? Tình trạng bây giờ của phu nhân thế nào chẳng những muội còn không rõ sao? Đừng khiến phu nhân thêm phiền." Tuy nàng cũng bất bình thay Tô Nhược Tuyết, nhưng trong lòng nàng hiểu rất rõ, hiện tại đứa nhỏ trong bụng Tô Nhược Tuyết mới là quan trọng nhất, không thể để một chút sơ xuất dù nhỏ nhất xảy ra.

Hốc mắt Tử Oanh đỏ lên, nàng ấm ức nói: "Vậy thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để mặc cho người ta nói về phu nhân chúng ta như vậy sao?"

Tử Yên mấp máy môi, sắc mặt âm trầm như nước, "Dù cho có nói thì cũng không phải là lúc này." Tử Yên hít sâu một hơi kiên định nhìn Tử Oanh, "Chuyện này, trước tiên chúng ta tìm người nào đó hỏi rõ ràng đã..."

Hôm nay, Lý Dụ vừa trở về từ bên ngoài, hắn còn chưa kịp bước vào Trữ Ngọc Uyển thì đã nhìn thấy hai người đang chờ mình ở Thùy Hoa môn. Lông mày Lý Dụ chau lại, cả người lạnh lùng hơi hòa hoãn lại, làm như không nhìn thấy vẻ ấm ức trên mặt Tử Yên và Tử Oanh, hắn thản nhiên đi lướt qua.

Khỏi cần phải nói, mắt nhìn người xưa nay của nương tử nhà mình rất tốt, ít nhất hai tiểu nha hoàn trước mắt này cực kỳ trung thành, đương nhiên, trong chuyện này, hắn là minh chứng tốt nhất.

Tử Yên và Tử Oanh hành lễ với Lý Dụ theo phép tắc, sau đó mới lên tiếng, "Nhị gia, nô tỳ có việc bẩm báo, có thể nói chuyện với ngài một lúc không ạ?"

Lý Dụ ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó hắn nhấc chân đi đến chiếc ghế đá phía dưới gốc cây dong.

"Nói đi, cuối cùng là có chuyện gì?" Vừa mới ngồi xuống Lý Dụ đã lên tiếng hỏi ngay, vất vả lắm hắn mới về đến nhà, cho nên hắn hoàn toàn không muốn lãng phí quỹ thời gian được ở bên cạnh Tô Nhược Tuyết mà vốn thuộc về hắn bất cứ một giây phút nào.

Tử Oanh vô cùng gấp gáp, thế nhưng lúc này nàng phải cố gắng kiềm chế để không lên tiếng phàn nàn và sốt ruột nhìn về phía Tử Yên. Tử Yên hít mạnh một hơi, hiện tại chính là thời điểm quan tâm quá hóa loạn, để nói rõ ràng việc này, Tử Yên đành cố gắng kiềm chế lại tâm trạng đang kích động của mình.

Đến khi nghe Tử Yên kể rõ đầu đuôi mọi chuyện, cuối cùng Tử Oanh mới lên tiếng phụ họa, " Những người kia hoàn toàn chẳng biết cái gì cả, mở miệng ngậm miệng đều chửi bới phu nhân, quả là đáng hận..."

Sắc mặt Lý Dụ biến đổi, chờ hai người nói xong, lần đầu tiên hắn lên tiếng, "Chỉ những chuyện này?"

Trong nháy mắt, Tử Yên và Tử Oanh giống như bị người ta chặn họng, không biết đáp lại thế nào cho phải.

Lý Dụ cũng không nói nhiều nữa, hắn đứng dậy nhấc chân tiếp tục bước vào Trữ Ngọc Uyển.

Xa xa đã nhìn thấy bóng dáng màu tím nhạt đứng dưới gốc cây ngô đồng, khóe môi lạnh nhạt của Lý Dụ rốt cuộc có thêm mấy phần mềm mại.

"Hôm nay cục cưng có quậy nàng không?" Lý Dụ bước nhanh đến trước mặt Tô Nhược Tuyết, hai tay giống như tự có ý thức, hết sức tự nhiên vòng quanh eo Tô Nhược Tuyết.

Tô Nhược Tuyết khẽ lắc đầu. Từ hai ngày trước, lần đầu tiên nàng máy thai, sau đó mỗi ngày hắn đều hỏi vấn đề này, chẳng qua là Tô Nhược Tuyết không hề mất kiên nhẫn, nàng mỉm cười, dịu dàng trả lời hắn, "Cục cưng rất ngoan, chẳng quậy gì ta cả, đúng không cục cưng?"

Làm như đáp lại câu hỏi của mẫu thân, bàn tay Tô Nhược Tuyết đặt trên bụng lập tức cảm nhận được bào thai trong bụng hơi nhúc nhích, đôi mắt như mặt nước hồ thu sáng lên, nàng vội vàng kéo tay Lý Dụ thay thế vào vị trí bàn tay của mình, giọng nói chậm rãi mang theo ý dụ dỗ, "Cục cưng, chào phụ thân một tiếng nào."

Mặc dù không phải đối mặt với tình trạng này lần đầu, nhưng Lý Dụ vẫn quen nín thở chờ đợi như cũ.

Cũng may, hôm nay cục cưng vô cùng nể mặt, Lý Dụ chỉ cảm thấy lòng bàn tay bị đụng mạnh, giống như bị người đá một cước vậy, có điều động tĩnh kia ở trước mặt hắn chẳng tính là gì cả, tuy nhiên dù chỉ là một lực đạo hết sức yếu ớt như thế, nhưng vẫn khiến tâm trạng hắn kích động không thôi.

Trong lòng tựa như có dòng nước ấm chảy qua, một khắc này, cảm động, mềm mại khó nói thành lời, song lại cực kỳ hạnh phúc.

Một trận gió thổi qua, từng chiếc lá úa trên cây ngô đồng theo đó mà rơi xuống, bất tri bất giác, bọn họ đến đây đã hơn một tháng, tháng 11 ở thành An Dương không lạnh lẽo khô ráo như ở Kinh thành, mà là có gió thổi nhè nhẹ mang theo hơi ẩm, dù có hơi lạnh thổi tới nhưng vẫn chịu được.

Chẳng qua, đối với người phương nam mà nói, thời tiết lạnh không lạnh, nóng không nóng thế này, ngược lại càng bức bối hơn.

Lý Dụ buộc lại dây áo choàng màu xanh nhạt thêu trúc xanh cho Tô Nhược Tuyết, vẻ mặt đầy lo lắng, nhất định là vội ra ngoài nên nàng mới không buộc kỹ dây áo choàng, cố tình sờ sờ mặt nàng đo nhiệt độ một chút, nhưng hắn vẫn còn băn khoăn không biết mình vừa cưỡi ngựa bên ngoài về, bàn tay có bị lạnh hay không.

"Chúng ta về phòng đi."

Tô Nhược Tuyết nhẹ gật đầu, vừa rồi đúng là nàng đi ra hơi vội, lại vừa đúng lúc Tử Yên và Tử Oanh không có bên cạnh, cho nên không ai chuẩn bị chu đáo cho nàng, từ khi mang thai cục cưng, đối với sức khỏe của mình, nàng rất quan tâm, đứa bé là món quà và sự ngạc nhiên lớn nhất nàng có được trong kiếp này, nàng không cho phép nửa phần sai sót xảy ra.

Không giống với Kinh thành, ở thành An Dương không có giường sưởi, nhưng người có tiền sẽ xây tường kép để đặt chậu than, như thế trong phòng sẽ không bị hun khói mà bầu không khí lúc nào cũng ấm áp, có điều vậy thì hơi phí than, nhà bình thường vốn không dùng nổi.

Xốc tấm màng cửa chắn gió dày nặng lên, hai người tiến vào nhà chính, trong phòng ấm áp như mùa xuân, Tô Nhược Tuyết xoay người cởi áo choàng màu xám tro xuống cho Lý Dụ, tuy là đang mang thai, nhưng những chuyện này, nàng vẫn có thể làm cho hắn mà chẳng thấy mệt.

Đến khi Lý Dụ thay một bộ y phục ở nhà may bằng vải bông nhẹ nhàng, Tô Nhược Tuyết mới vắt khăn ấm đưa tới, Lý Dụ lau mặt xong thì kéo cả đôi bàn tay mảnh khảnh trắng noãn kia cùng bỏ vào trong chậu nước ấm, đến khi cảm nhận được hai bàn tay kia nóng lên, hắn mới cầm khăn cẩn thận lau sạch sẽ.

Hoàn toàn khác hẳn bàn tay hắn, tuy bàn tay nàng cũng rất thon dài, nhưng lại mang theo sự mềm mại của nữ tử, khiến cho hắn yêu thích không muốn buông tay, yêu thương kéo lên môi đặt một nụ hôn xong, Lý Dụ lôi kéo tiểu nương tử vẫn mang vẻ mặt ngây thơ ngượng ngùng như trước của mình ngồi xuống sập.

Đêm đông, mặt trời lặn sớm, bữa tối cũng chuẩn bị sớm hơn, vừa ngồi xuống chưa đầy một lát, Ngô ma ma đã tiến vào hỏi khi nào thì dọn cơm được.

Mấy ngày nay trời lạnh, Tô Nhược Tuyết cực kỳ thích ăn lẩu, thành An Dương nằm ở phía nam, mùa đông cũng không giống như ở Kinh thành, ngoại trừ bắp cải và khoai tây thì hiếm khi được ăn rau củ khác, hơn nữa hệ thống sông ngòi bên trong thành An Dương rất phong phú, cá tôm tươi mới có thể thưởng thức bất cứ lúc nào, nguyên liệu nấu ăn hết sức phong phú.

Lúc này trên mặt bàn bày một cái nồi đặt trên một bếp lò nhỏ đặc chế, rau củ, tôm cá tươi thịt dê thịt bò thịt heo đủ mọi thứ bày xung quanh, Tô Nhược Tuyết cầm đôi đủ đặc chế hơi dài hơn bình thường, ăn rất sung sướng.

Một bữa cơm mà dùng hơn nửa canh giờ, đến khi bọn nha hoàn dọn đồ thừa xuống, Tô Nhược Tuyết sờ lên cái bụng nhỏ nhô ra của mình, tâm trạng vừa thả lỏng vừa u sầu --- Hình như nàng ăn quá no rồi.

Nếu cứ tiếp tục như thế, người hiểu biết còn nói nàng nuôi đứa nhỏ, người không biết còn nghĩ rằng nàng ăn cho mập đấy...

Trước đây bởi vì luyện võ cho nên Tô Nhược Tuyết chưa từng lo lắng cho tình trạng thân thể mình, song nữ hài tử nào mà chẳng yêu cái đẹp? Huống chi hiện tại nàng còn có người yêu thương, trong lúc vô tình nàng để ý đến mấy thứ này từ lúc nào không hay.

Nàng không muốn sau khi sinh con xong trên người mình chỉ còn lại toàn là mỡ, giả sử nàng như vậy mà đứng chung một chỗ với hắn, Tô Nhược Tuyết thử tưởng tượng một chút, ngay sau đó nàng không cách nào chấp nhận nổi hình ảnh kia.

Sau khi rút kinh nghiệm xương máu, Tô Nhược Tuyết ôm bụng tỏ vẻ, nàng phải kiềm chế chính mình!

Mặc dù biết rất khó, nhưng nàng tin rằng mình có thể hóa giải được khó khăn này, không phải chỉ là ăn ít một chút thôi sao, trước đây nàng cũng đâu có ăn nhiều đến thế, chẳng phải cũng rất tốt sao. Âm thầm khuyến khích mình thêm lần nữa, Tô Nhược Tuyết quyết định, suy nghĩ không bằng hành động, vì để khắc chế bản thân mình thật tốt, nàng muốn kiên trì đi đi lại lại.

Chẳng phải người ta đã nói, quản được cái miệng thì chân không cần hoạt động. Hiện tại nàng không quản được miệng mình, chân nhất định phải đi rồi.

"Chúng ta ra ngoài đi dạo một lát được không?"

Ngô ma ma đã nói qua từ lâu, vì để cho thời khắc cuối cùng Tô Nhược Tuyết ít chịu khổ một chút, thường ngày nàng nên đi dạo nhiều hơn, lúc này Tô Nhược Tuyết đề nghị như thế, Lý Dụ không suy nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý, tuy rằng ánh mắt quá mức sáng trong của nàng cứ làm cho hắn có cảm giác khó tả thế nào ấy.

Sai người mang áo choàng màu vàng nhạt thêu hoa mẫu đơn đỏ tươi xinh đẹp cùng cổ áo lông trắng như tuyết tới, Lý Dụ cẩn thận mặc vào cho nàng, lúc muốn kéo mũ trùm đầu, lại bị Tô Nhược Tuyết ngăn lại. Nàng chỉ đi dạo trong sân nhà mình một lát, không cần phải bọc kín như thế.

Đầu tháng, ánh trăng lưỡi liềm cong cong, ngân quang trên mặt đất trắng xóa một mảnh.

Mới ra tới sân, Lý Dụ liền nhận lấy đèn lồng từ tay nha hoàn phía sau, sau đó, đám nha hoàn đều thức thời lui xuống.

Trái phải không có người, một tay Lý Dụ cầm đèn lồng, một tay dắt tay Tô Nhược Tuyết, trong bóng đêm yên tĩnh, dù không có nói chuyện, song giữa hai người vẫn tồn tại sự dịu dàng khó tả.

"Tuyết Nhi, gần đây nàng có nghe mấy lời đồn đãi người ta truyền bên ngoài không?" Làm như vô ý, Lý Dụ lên tiếng hỏi.

Tô Nhược Tuyết kiềm lòng không đặng quay sang nhìn hắn, có thể vì đang đi đường, tay cầm đèn lồng của hắn hạ rất thấp, cho nên nàng không nhìn rõ nét mặt hắn lắm, "Sao thế?"

Lý Dụ nắm tay nàng thật chặt, dừng lại một lát, hắn quyết định nói lại mấy lời đồn đãi bên ngoài cho nàng nghe.

Thật lâu sau, Tô Nhược Tuyết vẫn không trả lời. Bề ngoài Lý Dụ trông có vẻ rất bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại hồi hộp rất nhiều, "Xin lỗi nàng, đều tại ta..."

Thế nhưng không đợi hắn nói hết câu, Tô Nhược Tuyết đã bị Tô Nhược Tuyết dừng bước cắt ngang.

"Chàng không cần giải thích gì với ta cả, chàng là phu quân của ta, ta tin chàng..."

Không nói được cảm nhận lúc này trong lòng mình như thế nào, Lý Dụ chỉ cảm thấy lòng mình từ từ nóng lên, ánh mắt cũng như thế. Từ nhỏ hắn đã thông minh, làm việc hoàn toàn dựa vào tâm ý của mình, vì đạt được mục đích thì càng không từ thủ đoạn, bằng không lúc trước sẽ không vì không muốn thành thân mà bôi nhọ thanh danh mình đến mức ấy.

Đúng, hắn làm như thế một phần đúng là vì muốn bảo vệ an toàn cho Tô Nhược Tuyết, song hắn lại không thể phủ nhận, hắn làm như thế thật ra cũng là vì muốn che giấu bản thân, tự yếu hóa bản thân, để đạt được mục đích cuối cùng tốt nhất.

Nói cho cùng, hắn vẫn là một tên tiểu nhân không từ thủ đoạn.

Một nữ tử coi trọng thanh danh thế nào, thế nhân đều biết. Khi Tô Nhược Tuyết nói mấy lời này, không chỉ làm hắn cảm động, mà còn hết sức xấu hổ.

Lời xin lỗi lại không thể nói ra khỏi miệng, bởi vì nàng không cần, kế tiếp chuyện hắn có thể làm, chỉ có bảo vệ nàng chu toàn cả đời.

Đêm đông vừa rét lại vừa dài đằng đẵng, ở bên cạnh có một người đủ để khiến nàng cảm thấy ấm áp, Tô Nhược Tuyết vùi thân thể mềm mại vào lòng Lý Dụ, cả người ấm áp, trái tim cũng ấm áp, sống lại một đời, mớ hư danh kia nàng đã chẳng quan tâm từ lâu, chỉ cần hắn và nàng, còn có con của bọn họ, tất cả đều mạnh khỏe, những chuyện khác có đáng là gì đâu!

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Nhược Tuyết vẫn chưa tỉnh ngủ thì đã bị đánh thức.

Đến khi nghe xong mấy lời bẩm báo từ miệng Tử Yên, ánh mắt buồn ngủ của Tô Nhược Tuyết sáng hẳn lên, thoáng cái tỉnh ngay, nàng hưng phấn reo lên: "Mau, mau thay y phục cho ta!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tô phụ: Nghe nói có người bắt nạt nữ nhi của ta?

Nhị thiếu gia: Ai dám? Con sẽ cắt chân của hắn!

Tô phụ nhìn cặp chân thon dài trước mắt: Xin mời!

Nhị thiếu gia: Ôi ôi ôi! Nhạc phụ đại nhân đáng sợ quá ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.