Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 103



Cuối cùng Tô phụ vẫn không ở lại Lý phủ, nhưng mà cũng may ông ở lại thành An Dương hơn nửa tháng, trước khi chuẩn bị rời đi, Tô Nhược Tuyết vẫn không nỡ như cũ, tuy nhiên khi ông đồng ý thỏa hiệp, tinh thần nàng cũng tốt hơn rất nhiều.

Chớp mắt đã đến tháng chạp, sau khi mấy trận tuyết lớn đổ xuống thành An Dương thì thời tiết càng trở nên lạnh hơn, đường thủy trong nội thành đóng băng, dân chúng bận rộn cả một năm cuối cùng cũng ngừng công việc, an ổn làm mèo ngủ đông trong nhà.

Một ngày này, vừa qua khỏi giờ thân, mắt thấy bầu trời đen kịt nặng nề, cộng thêm nha môn không có việc gì, Lý Dụ bèn cho mọi người muối 

của Lỗ ký, hắn đang nghĩ ngợi đợi lát nữa trên đường về đi qua Lỗ ký sẽ mua về cho nàng thì người gác cổng đến báo tin, nói là có người đưa thiếp mời cho hắn.

Trong đầu Lý Dụ đang tràn ngập hình ảnh thỏa mãn của tiểu nương tử nhà mình khi ăn vịt muối, bất thình lình bị người quấy rầy, sắc mặt hắn liền mang theo mấy phần khí lạnh, "Là quý phủ nào?"

Thấy sắc mặt đại nhân nhà mình không tốt lắm, người tới run lên cầm cập, lập tức càng cẩn thận từng li từng tí, "Hồi bẩm đại nhân, là Triệu phủ Tri Châu ạ."

Từ lần chúc thọ Triệu lão phu nhân đó, tuy Lý Dụ cũng có mấy lần bí mật ăn uống với những quan viên khác trong thành An Dương, có điều mấy lần đó đều không có mặt Triệu Trường Thủ, lúc ấy Triệu Trường Thủ tỏ vẻ lạnh nhạt với hắn thực chất là đang âm thầm dò xét, thử thách kiên nhẫn, Lý Dụ cũng không rụt rè.

Song thời điểm này, người Triệu phủ lại tới...

Ánh mắt Lý Dụ âm trầm, "Gọi người tới đây."

Sau thời gian một chén trà, trong tay Lý Dụ cầm một tấm thiếp mời đỏ thẫm, sắc mặt khó đoán.

"Nhị gia, có cần để cho bên kia đi điều tra trước không ạ?" Triệu Vô Minh ở bên cạnh Lý Dụ dè dặt lên tiếng.

Ánh mắt Lý Dụ đảo tròn rồi đọc lại thiếp mời một lần nữa, cảm giác quái dị vẫn tản ra như cũ.

Không nghĩ ra thì dứt khoát không nghĩ nữa, Lý Dụ đột nhiên đứng dậy, "Sai người đi Lỗ ký mua hai con vịt muối về trước cho phu nhân, nói với nàng buổi tối ta có hẹn, nếu muộn quá thì bảo nàng không cần chờ ta."

Sau nửa canh giờ, trước mặt Tô Nhược Tuyết là hai con vịt muối tỏa hương thơm ngào ngạt, lòng nàng vừa ngọt vừa thẹn, chẳng qua hôm qua nàng chỉ vô ý nói một câu, vậy mà hắn cũng ghi nhớ trong lòng...

"Phu nhân của chúng ta thật may mắn, nhìn Nhị gia là biết yêu người như thế nào." Ánh mắt Ngô ma ma nhìn hai con vịt muối cũng ẩn chứa ý cười, bà đi theo hầu hạ Nhị phu nhân, đương nhiên là hi vọng Nhị phu nhân tốt. Huống chi tình cảm của Nhị gia đối với Nhị phu nhân là hiếm có trong nhân gian, hiển nhiên bà phải vui mừng cho tình cảm của đôi phu thê này rồi.

Bình thường Nhị gia rất bận rộn, vì an toàn, một hai tháng nay Nhị phu nhân đã không xuất phủ nữa, trong tòa viện lớn thế này chỉ có mình nhị phu nhân là chủ tử, trông có vẻ tự do tự tại, song trên thực tế những người bên cạnh nhị phu nhân là các bà đều biết không phải như thế. Là người thì đều có tâm trạng, Ngô ma ma lo sợ Nhị phu nhân nóng nảy dẫn đến hai người sinh ra mâu thuẫn, vì thế trước mặt Tô Nhược Tuyết bà sẽ nói mấy lời Lý Dụ tốt với nàng nhiều một chút, mấy lời dễ nghe không mất tiền, nếu như nói không ngừng, giả sử Lý Dụ biết được thì nhất định còn thưởng thêm ghi nhận công lao của bà đấy.

"Còn không phải sao," Tử Yên ở bên cạnh nói thêm vài, "Chỉ cần nhị phu nhân chúng ta nói một câu mà nhị gia đã để trong lòng rồi, hôm nay lại sai người mang vịt muối về, nô tỳ nghe nói vịt muối của Lỗ ký ngon nhất ở thành An Dương này đấy ạ, Nhị gia mới đến đây, nếu không phải cố tình thì làm sao trùng hợp mua ở Lỗ ký đem về được?"

Mặt Tô Nhược Tuyết vốn trắng nõn nà, lúc này lại đỏ như ráng chiều, thẹn thùng không thôi, "Được rồi, nếu các người cũng muốn ăn, vậy thì mang đến phòn bếp chia ra để cùng ăn thử đi."

"Nửa con là được rồi ạ," Tử Oanh bên cạnh mỉm cười tiếp lời, "Đây là nhị gia cố ý mua cho phu nhân, nếu nhị gia trở về biết vịt muối bị chúng nô tỳ cướp một nữa thì sẽ giáng tội mất, chúng nô tỳ không dám."

Lông mày Tô Nhược Tuyết nhướng lên, "Đã như vậy thì, một nửa con kia cũng miễn đi." Dáng vẻ này trong mắt mấy người Tử Yên cũng thực không có vài phần thần tình như trong mắt Lý Dụ, cho nên đám người Tử Yên nhanh chóng cầu xin tha thứ, mong nhị phu nhân ban nửa con vịt muối cho các nàng xem như là phần thưởng, các nàng muốn nếm thử nha.

Tục ngữ nói rất đúng, không phải người một nhà không bước vào cùng một cửa, dưới sự ảnh hưởng của nhị gia, nhị phu nhân của các nàng đã "hư hỏng" rồi.

Đã có sẵn vịt muối, phòng bếp cũng không cần tỉ mỉ chuẩn bị thức ăn gì, Ngô ma ma chỉ sai người nấu cơm và một ít canh rong biển cuộn trứng thanh đạm để giảm ngấy, cộng thêm một thố cháo đậu đỏ gạo đen là có thể ăn cơm rồi.

Bởi vì biết Lý Dụ có xã giao nên Tô Nhược Tuyết không có ý định chờ hắn, thế nhưng nàng còn chưa phân phó dám nha hoàn dọn đồ ăn xong thì bỗng nghe nha hoàn trong viện liên tục nói mấy câu "thỉnh anh nhị gia", một lát sau, màn cửa khẽ động, một thân ảnh màu xanh đậm bước vào.

"Sao chàng lại trở về sớm thế? Không phải nói có hẹn với ai à?" Tô Nhược Tuyết giật mình nhìn người tới, nàng vừa hỏi vừa đứng dậy. Lúc nãy nghĩ đến việc chỉ có mình nàng dùng bữa nên nàng sai người dọn một bàn nhỏ để trên giường, lúc này thấy hắn về, Tô Nhược Tuyết đứng dậy đón theo bản năng.

Tránh khỏi bàn tay đưa sang của nàng, Lý Dụ cầm lò sưởi nhỏ nàng đặt ở bên giường, đến khi cảm thấy tay mình không còn lạnh nữa, hắn mới nắm tay nàng cũng ngồi xuống.

Nhìn thức ăn trên bàn, khóe môi Lý Dụ cong lên, "Ăn vịt muối à? Mùi vị có thích không?"

Nghe hắn nhắc đến vịt muối, đôi mắt lấp lánh của Tô Nhược Tuyết không kiềm chế được vui vẻ, nàng nhìn chằm chằm người trước mặt, nhỏ giọng nói cảm ơn, "Cảm ơn phu quân, lúc nãy ta đã nếm thử một miếng, rất thơm, ăn rất ngon."

Lý Dụ cúi người đặt lên đôi mắt sáng trong của nàng một nụ hôn, nàng vui vẻ như vậy, dù cho mỗi ngày đều phải mua cho nàng ăn, hắn cũng nguyện lòng.

Tô Nhược Tuyết ngoan ngoãn để mặc hắn hôn, thấy trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, hai tay nàng đặt trên vai Lý Dụ rồi hôn lên môi hắn một cái, tiếp đó không dám nhìn vào mắt hắn, nàng trốn nhanh như thỏ vùi đầu vào lòng Lý Dụ, nhỏ giọng nỉ non: "Tạ lễ..."

Lý Dụ nhìn bóng dáng nhỏ trong lòng, ngày hôm nay nàng mặc váy áo màu tím nhạt thêu hoa mộc lan, phía dưới là váy dài màu trắng, vốn là màu sắc cực nhạt, nhưng hết lần này đến lần khác lại quyến rũ nổi bật như hoa mẫu đơn, làm cho trái tim hắn rung động.

Lại cúi đầu, nụ hôn này liền thay đổi độ nóng...

Mãi cho đến khi tiếng ưm truyền ra từ đôi môi mềm mại của Tô Nhược Tuyết, tinh thần hỗn độn của nàng mới khôi phục vài phần, nàng mắc cỡ đỏ mặt vội vàng tránh né, "Phải... dùng bữa rồi."

Cánh tay Lý Dụ xiết chặt, chỉ cảm thấy vật đẫy đà trắng nõn dưới tay đều lớn đến nỗi một tay sắp nắm không hết, ánh sáng trong mắt hắn không khỏi đậm thêm mấy phần.

"Ôi..." Tô Nhược Tuyết không kiềm chế được tiếng ngâm nhẹ, âm thanh kia tựa như tức giận nhưng lại mang theo mấy phần quyến rũ khó tả, nghe xong Tô Nhược Tuyết tự cảm thấy xấu hổ không ra hình dạng gì, hai tay vòng quanh cổ Lý Dụ xiết chặt, đầu vùi vào lòng Lý Dụ trốn tránh.

Lý Dụ cười khẽ, động tác trong tay vẫn liên tục, phần cảm giác này thật sự quá mức tốt đẹp, rõ ràng mềm như vậy, đẹp như vậy, non như vậy, hết lần này đến lần khác quyến rũ hắn, làm cho hắn hận không thể trắng trợn chà đạp một phen.

"Đau..." Hắn bóp mạnh, Tô Nhược Tuyết nghiêng đầu, mềm mại lên tiếng.

Lúc này, đôi mắt tĩnh mịch của Lý Dụ mới khôi phục vài thần thanh tỉnh, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên môi, lên má nàng, lực đạo trong tay cũng từ từ thả lỏng, nhưng lại thủy chung không muốn buông ra.

Qua thời gian nửa chén trà, đến khi Tô Nhược Tuyết cảm nhận được Ác Long càng ngày càng dữ tợn dưới mông mình, nàng mới chịu đựng cơn xấu hổ mà run run rẩy rẩy kéo bàn tay to đang tùy ý vuốt ve hai bầu ngực nàng ra, "Phu quân, ta.... Đói bụng, chúng ta dùng bữa đi."

Quả nhiên, một khi liên quan đến thân thể nàng, dù trong người hắn bị lửa nóng thiêu đốt cỡ nào, thì Lý Dụ vẫn nhịn xuống.

Hắn chẳng nói chẳng rằng, Tô Nhược Tuyết cũng không dám lên tiếng, e sợ lại trêu chọc hắn, nàng ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn, nghe tiếng tim đập dồn dập truyền ra từ lồng ngực hắn, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng bình an.

Mãi cho đến lúc cảm nhận được Ác Long đang ngẩng đầu dưới mông ngủ say một lần nữa, Tô Nhược Tuyết mới nhẹ nhàng nhúc nhích cơ thể, nàng cẩn thận từng li từng tý lên tiếng, "Phu quân, chàng thả ta xuống đi, ta tự ngồi được mà..."

Thế nhưng, không đợi nàng nói hết câu thì đã bị người ôm lên giường, "Không cần phiền phức, cứ ngồi vầy ăn đi."

Tư thế này, ăn thế nào đây... Dù Tô Nhược Tuyết chưa mở miệng, nhưng trong đầu nàng suy nghĩ gì thì tất cả đã hiện hết lên mặt, Lý Dụ chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay.

Tay trái Lý Dụ ôm chặt eo nàng, tay phải cầm đũa gắp một miếng thịt vịt muối đưa đến bên môi Tô Nhược Tuyết, ý nghĩa không cần nói cũng biết.

"Ta có thể tự ăn..." Nàng đâu phải con nít mà cần người đút ăn, còn ra thể thống gì nữa....

Lý Dụ liếc giai nhân không chịu phối hợp trong lòng, giọng nói hơi lạnh lùng: "Há miệng."

Tô Nhược Tuyết mím mím môi, cuối cùng không thể chống lại sự bá đạo của hắn, một bữa cơm này, hai người dùng vỏn vẹn nửa canh giờ, Tô Nhược Tuyết sờ sờ bụng dưới nhô lên của mình âm thầm thở dài, trong nhà có một phu quân hết lòng nuôi nấng, con đường giảm béo của nàng quả thật là gánh nặng đường xa.

"Sao thế?" Lực chú ý của Lý Dụ đều đặt trên người người trong lòng, thông qua vẻ mặt nàng, hắn có thể biết tâm trạng nàng thay đổi thế nào.

Tô Nhược Tuyết trách móc nhìn hắn, "Chàng không cảm thấy ta rất béo à?"

Sức ăn của nàng so với các cô nương khác đã không nhỏ, sau khi mang thai khẩu vị càng tốt hơn, hơn nữa cứ cách một khắc hắn lại cho nàng ăn, nàng không béo cũng uổng.

Lý Dụ hơi tách người ra, ánh mắt như có như không lướt qua toàn bộ cơ thể Tô Nhược Tuyết, đến khi thân thể người trong lòng càng ngày càng trở nên cứng ngắc, cuối cùng ánh mắt lưu lại ở nơi cao ngất kia, khóe môi cong lên, ánh mắt thâm trầm, "Ta cảm thấy thế này... Rất tốt..."

Tô Nhược Tuyết xấu hổ đến nổi cả người bắt đầu phiếm hồng, ánh mắt của hắn quá mức nóng bỏng, từng chút từng chút rơi lên người của nàng, rõ ràng không làm bất cứ gì, nhưng lại giống như đang vuốt ve từng tấc da thịt nàng, nàng chỉ có thể càng thêm ngượng ngùng trốn vào lòng hắn, tránh né ánh mắt như có lửa kia.

"Hôm nay chàng đi gặp ai thế? Tại sao lại về sớm như vậy?" Biết rõ tiếp tục vấn đề kia nhất định không hay, Tô Nhược Tuyết cực thẹn bối rối mở miệng, ý đồ đánh lạc hướng lực chú ý của hắn.

Quả thật, nghe xong mấy lời này, lửa tình trong mắt Lý Dụ bỗng chốc mất đi không ít.

Dù thế nào hắn cũng không ngờ được, người đưa thiếp mời cho hắn lại là đích tiểu thư Triệu phủ Triệu Thanh Thanh.

Một nữ tử chưa gả lại dám giả mạo danh tính phụ thân mình, trắng trợn hẹn nam nhân tại trà lâu, nếu không phải ngay từ đầu hắn đã phát hiện có chuyện không ổn, đúng lúc nơi ước hẹn lại là Thấm Tâm Viên, chứ nếu không chuyến đi này của hắn chẳng phải đã rơi vào bẫy của nàng ta rồi sao?

Bất luận nàng ta có âm mưu gì, Lý Dụ không muốn biết, cũng khinh thường biết rõ.

"Sao thế?" Thấy sắc mặt hắn không tốt, thái độ Tô Nhược Tuyết cũng nghiêm túc.

Đương nhiên, những chuyện này Lý Dụ không muốn nói ra để nàng thêm phiền lòng, nàng mang thai đã đủ vất vả rồi, không cần phải phân tâm suy nghĩ đến mấy chuyện cỏn con làm gì, "Không có gì, tự ta giải quyết được rồi."

Tô Nhược Tuyết lại quan sát sắc mặt hắn một lát, trực giác nói cho nàng biết có gì đó không đúng, hiếm khi nàng kiên trì hỏi tiếp, "Vậy hôm nay người hẹn chàng là ai?"

Đuôi lông mày Lý Dụ nhướng lên, bỗng nhiên khóe môi cong lên thành một nụ cười cực kỳ sáng lạn vui mừng, hình như nếu để nàng biết chuyện này thì cũng chẳng có gì không tốt nhỉ?

Những ngày này, tâm tư bọn họ đều đặt hết lên người cục cưng trong bụng nàng, nhất là nàng càng đặt nhiều hơn. Trong lòng hắn không phải không có cảm giác mất mát, chỉ là nói ra thì mất mặt quá, hiện tại nói cho nàng biết bên ngoài có người nhớ thương phu quân nàng, vậy thì khiến cho nàng tỉnh táo quan tâm hắn một chút không phải rất tốt ư?

"Tuyết Nhi, nàng muốn biết thiệt hả?"

Tô Nhược Tuyết chẳng hề nghi ngờ, nàng kiên định gật đầu.

Lý Dụ kéo người vào lòng một lần nữa, giọng nói êm tai truyền ra, nói xong lời cuối cùng còn bồi thêm một câu cầu khen ngợi, "Tuyết Nhi, có phải ta rất biết điều, rất cảnh giác hay không? Vừa phát hiện có chuyện không ổn, ta đã lập tức dẹp đường hồi phủ, một chút lợi ích cũng không cho nàng ta chiếm!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.