Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 107



Cách biệt mấy tháng, vừa về đến nhà, tâm trạng Lý Dụ cũng khó giấu kích động, "Đại ca, A An, A Thái, A Hiên, A Hàm, A Nhiên." Lý Dụ chào hỏi từng người bọn họ, ngoại trừ người nào đó, đương nhiên bỏ qua rồi.

Lúc này Tô Nhược Tuyết cũng bước ra khỏi xe ngựa, từ trước đến nay huynh đệ trong Vĩnh Định Hầu phủ yêu thương lẫn nhau, loại tình cảnh này Tô Nhược Tuyết đã thấy nhiều, hiện tại nàng cũng có thể tương đối bình tĩnh đón nhận lời chào hỏi của bọn họ.

Lý Nhiên sôi nổi đi thẳng đến chỗ Lý Dụ, sau đó giữa đường nhìn thấy Nhị tẩu tẩu Tô Nhược Tuyết thì cậu lập tức chuyển hướng, vui vẻ reo lên, "Nhị tẩu tẩu, bụng của tẩu lớn quá đi!"

Lại nói tiếp, đại tẩu tẩu Chu Tử San trong nhà mang thai lớn tháng hơn Nhị tẩu tẩu, nên đương nhiên bụng sẽ lớn, có điều thời điểm ra đi bụng Tô Nhược Tuyết nửa điểm cũng không hiện ra, lúc trở về lại nâng bụng phình to, Lý Nhiên cảm thấy rất ngạc nhiên.

Tô Nhược Tuyết yêu thương vuốt vuốt tóc tiểu thiếu niên muốn đến gần mình nhưng vẫn còn băn khoăn, nàng dịu dàng nói: "Đúng thế, A Nhiên sắp trở thành tiểu thúc thúc rồi."

Mình không phải nhỏ nhất đâu, Lý Nhiên đang ngóng trông tiểu hài nhi trong bụng đại tẩu tẩu sinh ra đời, lúc này thì tốt rồi, trong bụng nhị tẩu tẩu cũng có một đứa, như vậy sau này ánh mắt người lớn trong nhà sẽ không nhìn chằm chằm vào mình nữa rồi, suy nghĩ đủ điểm, nụ cười trên mặt Lý Nhiên càng sáng lạn, "Nhị tẩu tẩu, tẩu yên tâm đi, đệ sẽ yêu thương cháu nhỏ..."

Vĩnh Định Hầu phủ nhiều nam nhân, không biết có phải do bị Tổ phụ nhà mình ảnh hưởng hay không, mấy huynh đệ Lý Nguyên bọn họ sẽ càng vui hơn khi thấy mấy nữ oa ngoan ngoãn chào đời thay vì mấy tiểu tử nghịch ngợm, Lý Nhiên còn nhỏ tuổi, mới đầu Lý Nhiên cũng không có cố kỵ gì, cậu hay đi theo Lý lão hầu gia nên cũng gọi đứa trẻ trong bụng đại tẩu tẩu Chu Tử San là cháu gái nhỏ, về sau bị Tam phu nhân Tôn thị dạy dỗ một phen, cho nên sau đó cậu mới thành thành thật thật sửa lại là cháu nhỏ.

Mẫu thân nói thế nhân đều thích nhi tử, đối với nữ tử trong hậu viện mà nói, chuyện này càng quan trọng hơn, Nhị tẩu tẩu vừa trở về, suýt chút nữa Lý Nhiên đã lỡ miệng, cậu yêu thích Nhị ca, cũng yêu thích nhị tẩu tẩu, cậu không hi vọng vì chuyện này mà hai người giận mình, tuy rằng trong tận đáy lòng cậu cảm thấy Nhị ca và Nhị tẩu tẩu sẽ không để ý chuyện này.

"Nói bậy," Lý Dụ vờ như không nghe ra sự ngập ngừng trong lời nói Lý Nhiên, hắn vung tay ra ký lên trán Lý Nhiên một cái, "Cái gì mà cháu nhỏ? Đó là nhi nữ của ta."

Bị đánh, ngược lại trong lòng Lý Nhiên càng sảng khoái, tựa hồ như phần thân thiết nhiệt tình tùy hứng trước kia đã cùng nhau trở về, cậu ngây ngô nhe răng trợn mắt với Lý Dụ, sau đó Lý Nhiên bước về phía đại ca Lý Nguyên cáo trạng, "Đại ca, huynh xem, Nhị ca vừa trở về đã bắt nạt đệ!"

Lý Nguyên cười ha ha, cực kỳ cởi mở, "Đi, đi mét tổ phụ để người báo thù cho đệ."

Quả nhiên, Lý Nguyên vừa nói xong mấy lời này, vẻ mặt vui mừng của mọi người ở đây bỗng có thêm vài phần ý vị khó nói, sự hưng phấn trong ánh mắt không thể nào che giấu.

Lý Dụ chẳng mảy may nhúc nhích, bàn tay to duỗi ra véo véo gương mặt béo ục ịch của Lý Nhiên, miệng nói lời ghét bỏ, "A Nhiên, Nhị ca mới rời nhà 3 4 tháng, vậy mà đệ có thêm từng này thịt, nói Nhị ca nghe, đệ ăn cái gì vậy hả?"

Nói đến chuyện này Lý Nhiên tức muốn xù lông, mặc dù thiếu niên còn nhỏ tuổi nhưng cậu không phải là bé con 4 5 tuổi, cậu cũng biết thẹn và có tôn nghiêm đấy biết chưa! Trong các huynh đệ nhà mình, Nhị ca Lý Dụ có ngoại hình tuấn lãng nhất, mấy ca ca còn lại của cậu hoặc là văn nhã hoặc thô kệch, mặc dù khí chất không giống nhau nhưng dáng người ai cũng cao ngất, như tùng như bách, nhớ ngày đó cậu cũng là một tiểu thiếu niên môi hồng răng trắng nhẹ nhàng, chẳng có cách nào, trong khoảng thời gian này ngoại trừ việc sai người giám sát việc học tập của cậu, mẫu thân còn chuẩn bị cơm ngày 3 bữa cộng thêm bữa khuya cho cậu tẩm bổ, bà nói là học tập rất hao tổn đầu óc, phí thể lực, hiện tại dù cho cậu có ngã thì cũng không đau một tý nào.

Ở tuổi của Lý Nhiên lại đúng thời điểm tham ăn, cho nên nói, sơ sảy một tý mà mập ra một vòng.

"Nhị ca, huynh xấu xa như thế, để xem lúc tổ phụ dạy dỗ huynh, đệ ở bên cạnh sẽ lén đưa ra một cây roi."

Tiểu thiếu niên trắng trẻo mập mạp, tựa như tống phúc đồng tử vẽ trong tranh, mặc dù tức giận nhưng vẫn mang theo vài phần khờ khạo ngốc nghếch, Lý Dụ thấy được, máu đùa nổi lên càng ngày càng lớn, "A Nhiên muốn làm thì làm nha, dù sao nam tử hán đại trượng phu sẽ không làm ra mấy hành vi của tiểu nhân như thế."

Bị Nhị ca bắt nạt một lần nữa, Lý Nhiên có "Kinh nghiệm sa trường" rất bình tĩnh tỏ vẻ: "Đệ vốn chính là "Tiểu nhân" mà!"

Một đoàn người cười cười nói nói, nghĩ đến Lý Dụ và Tô Nhược Tuyết đi đường xa mệt nhọc, chào hỏi xong mọi người đều tạm biệt hai người để cho hai người trở về Ngọc Sênh cư rửa mặt nghỉ ngơi một lát, nhưng mà Tô Nhược Tuyết nghĩ đến trưởng bối đang đợi mình nên nàng quyết định đi đến An Hi Cư ngay.

"Sức khỏe của nàng..." Lý Dụ nhỏ giọng quan tâm nàng, cũng không vì có huynh đệ nhà mình ở bên cạnh mà cố kỵ.

Tô Nhược Tuyết mỉm cười lắc đầu với hắn, "Không sao."

Mặc dù động tác của hai người bọn họ không lớn, song lúc này tâm tư mọi người đều đặt trên người bọn họ, hiện này mọi người đều âm thầm lặng lẽ nhìn qua mấy lượt, ánh mắt mọi người chạm nhau đều nhìn thấy vẻ tán thưởng trong mắt đối phương. Trưởng bối trong nhà đang ngóng trông bọn họ đến 

từ sớm, Tô Nhược Tuyết lại đang mang thai, chuyện nàng về nghỉ ngơi một chút cũng là bình thường, trưởng bối cũng sẽ không làm khó, nhưng nếu bọn họ biết săn sóc, trong lòng mọi người ngoại trừ quan tâm ra thì còn có thêm mấy phần thoải mái.

Một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi đến An Hi Cư, do cố kỵ thân thể Tô Nhược Tuyết có nhiều bất tiện, mọi người đều phối hợp với bước chân của nàng. Song ai ngờ rằng, mặc dù nàng đang mang thai nhưng vẫn không cần để người cẩn thận dìu như mấy phu nhân khác, bước đi của nàng nhẹ nhàng vững vàng, chẳng khác với ngày xưa là mấy.

Lý Nhiên còn nhỏ, hoàn toàn không nghĩ nhiều mà thốt ra khỏi miệng, "Nhị tẩu tẩu, tẩu đi nhanh quá."

Tô Nhược Tuyết hơi ngừng bước chân, vẻ mặt mang theo mấy phần mờ mịt.

Lý Hiên ở bên cạnh thấy vậy, y nhanh chóng kéo tiểu đệ nhà mình rời đi trước, cu cậu nói chuyện không thèm suy nghĩ gì cả, cũng may tình cảm giữa huynh đệ nhà bọn họ rất tốt, đại ca và nhị ca sẽ không suy nghĩ nhiều, bằng không thì tiểu tử này vừa mới mở miệng đã đắc tội hai nhà rồi.

"Ca, huynh làm cái gì vậy? Đệ không muốn đi với huynh, đệ muốn đi cùng nhị tẩu tẩu!" Lý Nhiên hồn nhiên không biết lời nói của mình có gì không đúng, bị huynh trưởng kéo đi, cậu có chút không vui.

Ngược lại, Tô Nhược Tuyết không hề suy nghĩ nhiều, nhìn thấy huynh đệ trong Vĩnh Định Hầu phủ cãi nhau ầm ĩ nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tình thân, không giống với cách ba tỷ muội các nàng ở chung, thẳng thắn, nhiệt tình, trực tiếp, Tô Nhược Tuyết không có huynh đệ, nhưng nàng thấy như vậy tốt hơn rất nhiều so với có huynh trưởng đệ đệ.

Đám ma ma đi nhanh hơn bọn họ nên đã sớm đến An Hi Cư thông báo rồi.

Nha hoàn vén lên màng cửa dày nặng, vừa bước một chân vào, Tô Nhược Tuyết đã nghe giọng nói truyền đến bên tai, "Tại sao không đi về viện nghỉ ngơi một chút? Đường xá xa xôi mệt nhọc, chắc là các con chịu khổ không ít rồi..."

Lòng Tô Nhược Tuyết nóng lên, nàng bước nhanh tới bên giường ấm, cùng với Lý Dụ lần lượt thỉnh an trưởng bối trong phòng theo thứ tự.

"Mau mau, đến đây ngồi xuống bên cạnh tổ mẫu." Chu Tử San đang ngồi bên trái Chiêu Nghi đại trưởng công chúa, lúc này Chiêu Nghi đại trưởng công chúa vẫy tay một cái, Tô Nhược Tuyết bèn thuận thế ngồi xuống bên phía tay phải bà cụ, còn mẫu thân Triệu thị cùng với Nhị thẩm Ngô thị, tam thẩm Tôn thị thì ngồi trên ghế phủ đệm thêu hoa hồng đỏ thẳm bên cạnh.

Hôm nay Tô Nhược Tuyết mặc một bộ váy áo màu hồng tường vân thêu hoa mai, bởi vì trong khoảng thời gian này Lý Dụ tìm mọi cách để nàng ăn ngon, thân hình vốn dĩ thon gầy cao ngất bỗng có thêm mấy phần mềm mại đáng yêu của nữ nhi quyền quý, thoạt nhìn chính là được phu quân chiều chuộng, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa lôi kéo tay Tô Nhược Tuyết, không ngừng đánh giá nàng, cuối cùng ánh mắt lưu lại ở phần bụng lộ ra của nàng, "Bôn ba suốt dọc đường, Tuyết Nhi có thấy không khỏe chỗ nào không?"

Tô Nhược Tuyết điềm tĩnh cười cười, "Tổ mẫu, người cứ yên tâm, phu quân chăm sóc con vô cùng tốt, cục cưng cũng ngoan lắm, không làm con khó chịu tý nào ạ."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Bên này bà cháu hai người cười cười nói nói một hồi, Lý lão hầu gia ngồi đằng kia, lòng tràn ngập cảm giác mũi không phải mũi, mắt không phải mắt trừng cháu trai thứ hai bảo bối của mình, "Tiểu tử kia dám không chăm sóc tốt cho con, lão tử sẽ cắt ngang chân của nó!"

Lý lão hầu gia đột nhiên tức giận, mọi người đều biết lửa giận này từ người nào mà ra, mọi người lập tức vui vẻ ngồi vây xem, chẳng một ai lên tiếng giải vây giúp Lý Dụ, ngay cả Tô Nhược Tuyết cũng cười cười nghiêng đầu cùng Chiêu Nghi đại trưởng công chúa nhìn sang.

Lý Dụ bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra hắn thật sự rời nhà quá lâu rồi...

"Tổ phụ, người quyết định dạy dỗ con trước chứ không phải chào hỏi chắt gái của người trước à?" Lý Dụ trưng khuôn mặt tươi cười, rất chân thành đề nghị.

"Chắt gái?" Quả nhiên nghe đến chắt gái đáng yêu, vẻ mặt Lý lão Hầu gia mang theo vài phần do dự, "Con xác định là một nữ oa nhi rồi hả?"

Càng nghĩ càng thấy đúng, chắt trai vừa thối vừa cứng đầu đương nhiên kém xa chắt gái mềm mại đáng yêu rồi, dù sao chỉ là tính sổ mà thôi, người đã ở trong nhà ông, ông muốn ra tay lúc nào thì ra tay, chắt gái thì phải nhanh chóng xác định mới được.

"Đương nhiên ạ!" Lý Dụ mở miệng xác nhận, "Con của con mà sao con nói sai được."

Lý lão hầu gia không nhìn nổi dáng vẻ đắc ý của hắn, ông trực tiếp mắng tới, "Nếu thật sự muốn cái gì thì có thứ đó, vậy lão tử sao lại có mấy đứa vô dụng như các ngươi?!"

Mắt thấy ông cụ mắng hơn phân nửa số người ngồi ở đây, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa liếc mắt nhìn người khởi xướng mọi chuyện Lý Dụ, bà lên tiếng hỏi Tô Nhược Tuyết, "Tuyết Nhi, lời A Dụ nói có thật không?"

Tô Nhược Tuyết biết rõ, tổ phụ một lòng muốn có chắt gái đáng yêu, ông cụ vốn đặt hết hi vọng lên người đại tẩu, ai ngờ mấy ngày trước đại tẩu gửi thư nói trong bụng nàng ấy mang thai nhi tử, đương nhiên tổ phụ cũng thật cao hứng, nhưng nói không thất vọng là nói dối. Thật ra mà nói, đại tẩu mang thai nhi tử, nàng cảm thấy vui mừng thay cho đại tẩu, tính tình đại tẩu yếu đuối, tuy có đại ca yêu thương, nhưng thân là con dâu trưởng, áp lực và trách nhiệm đại tẩu phải gánh chịu đương nhiên càng ngày càng nặng, thai đầu sinh nhi tử, thời gian sau này có thể thoải mái hơn rất nhiều.

Về phần mình, đôi mắt ngập nước dịu dàng ngày càng sâu, bất luận là nam hay nữ thì đều là ông trời ban cho nàng, nàng rất cảm kích.

"Ngô ma ma nói, chắc là nhi nữ ạ."

Ở Tri Châu, không thể để lộ tin tức, trong khoảng thời gian này, tất cả công việc Tô Nhược Tuyết đều giao hết cho Ngô ma ma tự mình chăm sóc, cũng may trong thời gian mang thai sức khỏe nàng tốt, chưa từng nhiễm phong hàn, mà Ngô ma ma là một lão ma ma do Chiêu Nghi đại trưởng công chúa ban cho nàng sau khi thành thân với Lý Dụ, bản lĩnh của bà người trong phủ đều biết rõ, bây giờ Tô Nhược Tuyết nói như vậy, mọi người ở đây đều cảm thấy kết quả chắc mười mươi rồi.

"Thật tốt quá!" Chu Tử San lên tiếng vui mừng reo lên trước tiên, "Chúc mừng Tuyết Nhi và Nhị đệ nhé."

Gần đây, Chu Tử San từ từ mở rộng lòng mình với tổ phụ, nàng không còn sợ hãi ông cụ mạnh mẽ thân thể cường tráng, tiếng nói vang như tiếng chuông lớn kia nữa, nàng thật lòng hi vọng có thể thực hiện được tâm nguyện của lão nhân gia, nhưng trời không chiều lòng người, ngự ý nói nàng mang thai tiểu thiếu gia, ngay cả ma ma bên cạnh nàng cũng nói như thế, Chu Tử San có cảm giác mình đã phụ lòng sự kỳ vọng của tổ phụ. nàng cực kỳ áy náy. Nàng vốn quyết định lần mang thai tiếp theo nhất định phải là một nữ oa, hiện tại tốt rồi, trong bụng Tuyết Nhi là chắt gái mà tổ phụ chờ mong đã lâu, làm sao nàng không phấn khích cho được!

Mọi người cũng kịp phản ứng, ai cũng nhao nhao chúc mừng Tô Nhược Tuyết, ngược lại người nên cao hứng nhất là Lý lão hầu gia lại im lặng thật lâu.

Tô Nhược Tuyết nghi ngờ nhìn sang, chỉ thấy ông cụ luôn khỏe mạnh có tinh thần ngẩn ngơ tại chỗ, hồn phách bay đến tận nơi nào rồi, song nếu nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện cả người ông cụ run nhè nhẹ, có thể thấy tinh thần ông kích động thành cái dạng gì rồi!

"Hay lắm!" Lý lão Hầu gia bình phục lại đột nhiên đập bàn một cái rồi rống lên, "Rốt cuộc lão tử đã có chắt gái rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.