Hôm sau, bởi vì tâm trạng Lý Dụ không tốt mà bầu không khí trong Ngọc Sênh Cư luôn ở trong trạng thái vô cùng căng thẳng.
Gã sai vặt Lý Hải hết sức bất an nhìn Triệu Vô Minh, "Triệu ca, huynh nói ta nghe đi, thiếu gia chúng ta bị làm sao thế?"
Triệu Vô Minh thở dài một hơi, không phải y không muốn nói, nhưng tình hình bây giờ, nói ra sẽ bị diệt khẩu mất...
Vỗ vỗ vai Lý Hải y sâu xa nói: "Tiểu Hải Tử, nếu đệ tin Triệu ca thì đừng hỏi gì cả, đệ chỉ cần làm tốt chuyện hầu hạ của mình là được rồi, Thiếu gia người sẽ không làm gì đệ đâu."
Lý Hải càng luống cuống, "Triệu ca, đệ rất nhát gan, huynh đừng làm đệ sợ..."
Triệu Vô Minh còn muốn nói gì nữa nhưng khi vô tình nhìn thấy một chú chim bồ câu đang vỗ cánh đậu trên bệ cửa sổ, sắc mặt y vẫn như thường lướt qua Lý Hải đi đến cửa sổ.
Đây là chim bồ câu chuyên dùng để Thiên cơ đường đưa tin cho thiếu gia, chỉ có những lúc khẩn cấp, hoặc khi Lý Dụ phái người đặc biệt theo dõi mới dùng.
Triệu Vô Minh thành thạo gỡ mảnh vải nhỏ trên đùi chim bồ câu ra, sau đó y đọc sơ qua một lượt rồi vội vã tiến đến thư phòng.
Lý Dụ ngồi phía sau thư án, lúc đọc xong nội dung trên mảnh vải thì hắn cúi đầu cười cười, đúng lúc tâm trạng không tốt thì có người không sợ chết tìm tới...
Triệu Vô Minh nhìn sắc mặt hắn thì thầm than không xong. Tuy bọn họ đã xóa sạch dấu vết đêm hôm đó, nhưng cũng không thể giết người diệt khẩu hết đám người biết kế hoạch của Trương Thịnh được, hiện tại Trương Thịnh mất tích lâu như vậy, Tuyên Quốc Công phủ đã thăm dò ra chuyện đêm hôm đó Trương Thịnh mai phục Tô nhị tiểu thư Tô Nhược Tuyết.
Sau chuyện đêm đó, Tô nhị tiểu thư vẫn bình an vô sự ở yên trong Tô gia, còn Trương Thịnh thì không thấy bóng dáng. Dù chuyện này cuối cùng có phải do Tô Nhược Tuyết gây ra hay không thì Tuyên Quốc Công phủ thà giết lầm chứ nhất định không bỏ qua cho nàng.
Mà lúc này đây, Tam công tử Tuyên Quốc Công phủ vẫn không rõ sống chết, thiếu gia nhà mình lại muốn ra tay, như vậy khó đảm bảo sẽ không liên lụy đến hắn, thậm chí kéo cả Vĩnh Định hầu phủ dính vào, huống chi Triệu Vô Minh hiểu rõ tính tình Lý Dụ, chỉ cần nhìn thái độ của hắn đối với Tô Nhị tiểu thư, chuyện này, không có lý nào Lý Dụ không để ý được.
Tuy bây giờ hai người chưa có gì nhưng trong lòng Triệu Vô Minh rất chắc chắn, sau này Tô Nhị nhất định sẽ trở thành Nhị thiếu phu nhân của Vĩnh Định Hầu phủ, vì thế y khuyên thiếu gia nhà mình thu tay lại cũng không tiện lắm, có điều vẫn phải khuyên hắn nên tìm một cách có thể xử lý ổn thỏa.
"Thiếu gia..." Triệu Vô Minh lấy hết can đảm, kiên quyết mở miệng, "Chuyện này không những liên quan đến an nguy của Tô Nhị tiểu thư mà còn liên quan đến toàn bộ Tô gia, hiện tại trong một thời ngắn chúng ta không thể nào lật đổ được nền móng của Tuyên Quốc Công phủ, cho nên..."
Lý Dụ lơ đãng nhìn qua ý bảo Triệu Vô Minh nói tiếp.
Lúc này Triệu Vô Minh mới có thêm một chút sức mạnh, "Cho nên, theo thuộc hạ thấy, hay là chúng ta hợp tác với Hạo gia và vị kia cùng đối phó Tuyên Quốc Công phủ, bảo vệ mọi người Tô gia an toàn.”
Tâm trạng Lý Dụ chỉ không tốt thôi chứ đầu óc không bị hỏng. Thế lực sau lưng Tuyên Quốc Công phủ vô cùng phức tạp rắc rối, giả sử bọn họ quyết tâm muốn trả thù một Tô gia nho nhỏ, nếu chỉ có mình hắn che chở thì không thực tế chút nào, hơn nữa với tư cách là "Đầu sỏ gây chuyện" Tô Nhược Tuyết càng trở thành đối tượng tấn công hàng đầu của bọn họ.
Hắn không thể cho phép nàng xảy ra bất kỳ không may nào.
Lần đầu tiên bởi vì lo lắng mà Lý Dụ khoanh tay bó gối bực bội, song từ đầu đến cuối hắn vẫn không bỏ được.
"Chuẩn bị giấy bút."
Sắc mặt Lý Dụ rất thối, có điều hắn có thể thốt ra lời này, Triệu Vô Minh âm thầm nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đến lúc đó ba nhà đồng thời tạo áp lực, Tuyên Quốc Công phủ muốn xằng bậy cũng không được, còn về Tam công tử cách cái chết không còn xa kia, nếu Tuyên Quốc Công phủ muốn thì trả lại cho bọn họ là được.
Mặc dù trên đời này, người chết là người kín miệng nhất, song bọn hắn có rất nhiều biện pháp để gã không nói ra được.
Một người đần độn, còn sống ngược lại càng khó chịu hơn chết, kết quả này chắc không khó để thiếu gia nhà mình chấp nhận đâu nhỉ.
Cảm nhận sâu sắc kế hoạch tự mình nghĩ ra rất chu đáo, có điều khi ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt thiếu gia mình vẫn ủ dột như cũ, Triệu Vô Minh giật mình, lát nữa y phải tìm Hạo gia thương lượng một chút mới được, dù sao "Ác nhân" phải do "Ác nhân" ác hơn trị, loại người phàm tục như y, thật lòng không thể khống chế nổi.
*****
Gần đến buổi trưa, mặt trời ngày đông treo cao, ánh nắng chiếu vào người thật ấm áp, lúc này trong Hải Đường Các của Tam Nguyên Lâu, trên chiếc bàn ăn hình tròn đen bóng, tám món mặn một món canh vẫn còn bốc hơi nóng bày ngay ngắn trước mặt ba người, một trắng, một tối sẫm, một xanh, chính là ba người Phụ chính vương gia Mẫn Hoành Duệ, Bùi Hạo và Lý Dụ.
Không cần nói, đây là địa bàn của Lý Dụ, lần gặp mặt này là do hắn đề nghị, về tình về lý hắn là ông chủ, nhưng khi chống lại gương mặt lạnh của Mẫn Hoành Duệ, hắn lại hơi chột dạ...
Cũng may từ trước đến giờ ngoài mặt Lý Dụ luôn tươi cười, vừa mở miệng đã nhiệt tình mời mọc, "Thất biểu cữu, mời người dùng bữa..."
Về phần Bùi Hạo, đều là huynh đệ nhà mình, hoàn toàn không cần khách sáo.
Quả nhiên, khi thấy Mẫn Hoành Duệ động đũa y cũng tự nhiên gắp rau vào chén mình. Còn vấn đề Lý Dụ chột dạ, Bùi Hạo chẳng những không chột dạ mà còn oán giận thêm, dù sao hôn sự với nương tử nhà mình đã được định ra, tuy nói Phụ chính vương gia có ơn tri ngộ* với y, vì người này mà suýt chút nữa y đã đánh mất xưng hô hơn mười năm là "Gia Gia nuôi" với Lý Lão Hầu gia. ---- Đương nhiên, đánh mất mối quan hệ này chỉ là bề ngoài, sau lưng y vẫn âm thầm gọi như thường, nói thế nào đi nữa người này cũng lỗ vốn hơn y hết!
*Ơn tri ngộ: ơn nhận ra người tài rồi trọng dụng.
Vì vậy hiện tại cùng dùng cơm với Mẫn Hoành Duệ, một chút áp lực y cũng không có, dù sao y cũng là anh cột chèo của người này, chuyện y là con rể của Tô gia đã là ván đóng thuyền rồi.
Trong lòng không có gánh nặng, Bùi Hạo ăn cơm rất thoải mái, từ lúc y đánh bại võ sĩ Man Quốc trong đêm cung tiệc Trung thu, mở ra thành tựu xuất sắc, giơ cao quốc uy, tiếp theo được bổ nhiệm chức vụ trong Kiêu Kỵ Doanh, thế nên thời gian nhàn rỗi ngày xưa của y xem như mất hết, dù trời lạnh thế nào đi nữa cũng phải vào quân doanh trực, nếu không phải hôm nay được nghỉ Hưu mộc thì y cũng chẳng có thời gian tới đây.
"Bình Như*, con nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lần này Mẫn Hoành Duệ không duy trì quy tắc ăn không nói ngủ không nói nữa, hiện tại y đang vô cùng thoải mái vừa gấp một cọng ngó sen giòn tan vừa hỏi như nói chuyện phiếm.
*Bình Như: tên hiệu của Lý Dụ.
Vấn đề này liên lụy đến an nguy của Tô gia, bởi vì chuyện bắt cóc lần trước Mẫn Hoành Duệ cũng tra ra người điều khiển phía sau là Tuyên Quốc Công phủ và Nghiễm thân vương, có điều bọn họ đã thất bại, không có lý nào sau đó lại phái sát thủ đến hại Tô gia.
Lần này Lý Dụ mời hai người tới là vì cùng một mục tiêu --- Bảo vệ người mình yêu, cho nên hắn cũng không quanh co mà lập tức kể sơ lược từ đầu đến cuối cho hai người nghe.
Đối với chuyện Tô nhị tiểu thư biết võ công, rồi lần lượt giết ba quản gia Trần gia, Đỗ gia và Tần gia, Mẫn Hoành Duệ và Bùi Hạo từ chối cho ý kiến, song về phần Trương Thịnh bày mưu tính kế không thành ngược lại bị người ám toán...
Mẫn Hoành Duệ trầm ngâm một lát, "Chuyện này là do con làm?"
Bùi Hạo nhíu mày bày ra vẻ mặt bình tĩnh liếc Mẫn Hoành Duệ, y và Lý Dụ luyện võ cùng nhau từ nhỏ nên đương nhiên biết võ công hắn cao cường, nhưng Mẫn Hoành Duệ thì... Phải biết rằng, thế nhân đều nghĩ Lý Dụ nhiều mưu ma chước quỷ nhưng không hề biết hắn có võ công đâu. Bùi Hạo rất tò mò, tại sao Mẫn Hoành Duệ đưa ra kết luận như vậy.
Mặt Lý Dụ đầy ý cười, "Thất biểu cữu, sao người lại cho rằng là ta làm?"
Mẫn Hoành Duệ tiếp tục gắp một khối đậu hủ vàng óng ánh, lông mi không hề nhúc nhích, lạnh nhạt lên tiếng, "Trực giác."
Lý Dụ cười ha ha, "Thật là không có gì qua mắt được Thất biểu cữu, là do ta phái người làm đấy. Hôm đó hắn ta mai phục Tuyết Nhi bị ta tình cờ gặp nên ta sai người bắt hắn ta lại...
Tuyết Nhi...
Bởi vì hắn xưng hô như thế nên tay cầm đũa của Mẫn Hoành Duệ và Bùi Hạo đều dừng lại, tiếp tục dò xét nhìn gương mặt tươi cười của Lý Dụ, trong ánh mắt, có khác biệt.
Lý Dụ thẳng thắn vô tư để mặc hai người tìm tòi. Dù sao hắn đã xác định là Tô nhị tiểu thư, không có gì phải giấu giếm cả.
Bùi Hạo vỗ vai Lý Dụ tươi cươi vui vẻ hứng thú, "Đệ được đấy."
Lý Dụ chấp tay, "Đa tạ đa tạ."
Sự bất đắc dĩ trong mắt Mẫn Hoành Duệ càng ngày càng sâu, vốn làm huynh đệ cột chèo với Bùi Hạo thôi đã hạ thấp vai vế rồi, vất vả lắm y mới cầu xin được Chiêu Nghi trưởng công chúa giải trừ quan hệ ngoài mặt giữa Vĩnh Định Hầu phủ và Bùi Hạo, rốt cuộc không ngờ tên Nhị tiểu tử này lại chọn trúng Tô nhị tiểu thư.
Mẫn Hoành Duệ âm thầm suy tính khả năng Lý Dụ từ bỏ ý định, thế nhưng vừa nghĩ đến Lý Lão Hầu gia thích bao che khuyết điểm, trước đó vì chuyện của Bùi Hạo mà ông đã suýt nổi điên, bây giờ lại muốn hi sinh hôn sự của Nhị tiểu tử, đoán chừng sẽ càng dữ dội hơn nữa, đầu Mẫn Hoành Duệ đau không dứt, xem ra y phải nhanh chóng xác định ngày mới được...
"Trương Thịnh đang ở đâu? Còn sống chứ?" Không nghĩ tới mấy chuyện phiền lòng này nữa, Mẫn Hoành Duệ tiếp tục tập trung hỏi chuyện trước mắt.
Lý Dụ cúi đầu nhìn chén canh củ cải trắng hầm xương sườn trước mặt, trong mắt đều là tối tâm phiền muộn, "Chưa chết, làm sao ta có thể để hắn ta chết dễ dàng thế được? Như vậy lợi cho hắn ta quá."
Chuyện Tô Nhược Tuyết bị thương, Lý Dụ cũng không gạt hai người, dáng vẻ ngày hôm nay của hắn cũng không là Mẫn Hoành Duệ nghi ngờ, dù sao đổi lại là y, nếu Tô Nhược Nhị suýt nữa thì mất mạng, y cũng sẽ không buông tha.
Tuy nhiên, "Chắc hẳn sau khi bị con bắt cóc, Trương Thịnh bị kích thích quá độ, chỉ sợ lúc này thần trí hắn ta không bình thường...."
Lý Dụ nhướng mày, "Ý Thất biểu cữu là..."
Mẫn Hoành Duệ từ chối cho ý kiến tiếp tục ăn cơm, có những chuyện dừng đúng lúc là được.
Lúc này Bùi Hạo cũng nhớ đến lời nhắc nhở tha thiết của Triệu Vô Minh, "A Dụ, chúng ta cứ bảo vệ người cho tốt trước đã, mọi chuyện tính sau."
Nói xong Bùi Hạo còn hiếu kỳ liếc Mẫn Hoành Duệ một cái, dù sao Tuyên Quốc Công phủ cũng là nhà ngoại của của người này.
Mẫn Hoành Duệ vẫn bình tĩnh như cũ không nhìn ra một chút gợn sóng. Có một số chuyện, một số người, y đã sớm hết hi vọng, hiện tại y phải âm thầm bảo vệ thật tốt người y muốn bảo vệ.
Lý Dụ cũng không rối rắm nữa, chỉ là đầu óc không tỉnh táo thôi mà, Trương Thịnh kia chỉ có gan chuột, bây giờ thần trí đã không rõ rồi, nếu Tuyên Quốc Công phủ muốn người, vậy hắn sẽ tốt bụng trả người lại cho bọn họ.
Một người đần độn, sống còn khổ hơn chết, điều này làm hắn rất vui vẻ.
Dùng cơm xong, ba người lặng lẽ rời đi. Đợi đến lúc Lý Dụ sắp xếp ổn thỏa hết mọi chuyện thì trời đã tối rồi.
"Thiếu gia, bày thiện được chưa ạ?” Lý Hải nhỏ giọng hỏi.
Lý Dụ đứng bật dậy, khóe môi cong lên thành một nụ cười rực rỡ, "Triệu Vô Minh, chúng ta đi một chuyến."
Bỏ lại sau lưng ánh mắt vừa hâm mộ vừa thương xót của Tiểu Hải Tử, Triệu Vô Minh vội vàng chạy theo, trong lòng âm thầm cầu nguyện, đêm nay thiếu gia nhà mình đừng giận dỗi với Tô nhị tiểu thư nữa, thật là đáng sợ...