Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 33



Tô Nhược Tuyết cảm thấy hôm nay Lý Dụ có chút không được bình thường, tuy nhiên lúc trước hắn cũng không bình thường cho lắm. Dù sao bị người ta từ chối tuyệt tình như thế mà vẫnmặt dày mày dạn tìm đến khuê phòng cô nương người ta hằng đêm, loại chuyện này người bình thường không làm được. Chỉ là mấy lần hắn tới sau này, nếu không nói gì thì cũng nhìn nàng chằm chằm, dường như muốn tìm tòi suy nghĩ trong lòng nàng, quả thật Tô Nhược Tuyết không biết làm sao cho phải.

Người này lại muốn quậy cái gì nữa đây không biết.

Nàng đề phòng quan sát hắn, chỉ thấy hai mắt hắn càng ngày càng sáng, Tô Nhược Tuyết quyết định mặc kệ, hắn thích làm gì thì làm đó đi, dù sao nàng cũng không thuận theo ý hắn.

"Tuyết Nhi, nàng vẫn không chịu để ý đến ta hả?" Lý Dụ quan sát cả buổi, ngày hôm nay lượng kiến thức mà hắn tiếp thu quá nhiều, nhất thời hắn không biết bắt đầu thực hiện từ đâu, nhất là lúc nào nàng cũng hờ hững lạnh nhạt, càng khiến hắn cảm thấy thất bại.

Tô Nhược Tuyết không hiểu liếc hắn một cái, nhưng vẫn không có ý định mở miệng như cũ.

"Tuyết Nhi, ta thật lòng thích nàng, muốn thành thân với nàng cũng là thật lòng. Hôm nay, Tổ phụ và Tổ mẫu tìm ta, Tổ phụ hung hăng mắng ta một trận, nàng đừng thấy Tổ phụ ta rất hung dữ, từ nhỏ ông cụ đã che chở ta, cũng rất yêu thương ta, đây là lần đầu tiên ông cụ mắng ta thảm đến vậy, Tuyết Nhi nàng có biết vì sao không?"

Không biết do hắn thổ lộ quá mức đột ngột hay là giọng điệu quá chân thành nên hiếm khi Tô Nhược Tuyết ngồi yên nghe hắn nói.

Đương nhiên Lý Dụ cũng nhìn thấy, lập tức hắn nói càng nhiệt tình hơn, "Tổ phụ mắng vì ta quá vô dụng, ngay cả cô nương mình thích cũng không theo đuổi được..."

Tô Nhược Tuyết mấp máy môi, sắc mặt khó dò.

Lý Dụ không ngừng cố gắng, "Tuyết Nhi, nàng xem Đại tỷ và Hạo ca, hai người bọn họ đã định thân từ lâu, hiện giờ tiểu muội và Thất biểu thúc... Khụ, khụ, Vương gia cũng đã định thân, với tư cách là Nhị tỷ, nàng không thể thụt lại phía sau được, ta biết lúc trước ta đã làm một số chuyện khiến nàng không thích, song Tổ mẫu đã phê bình ta, có điều ta không có kinh nghiệm, sau này ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt..."

Trước kia Đại tỷ Tô Nhược U và tiểu muội Tô Nhược Tuyết đều âm thầm lo lắng cho Nhị muội (Nhị tỷ) nhà mình bị người ta bắt nạt, chuyện bắt nạt này đương nhiên không phải là động tay động chân, dù sao Tô Nhược Tuyết võ công cao cường, bốn năm trai tráng cũng không phải đối thủ của nàng, mà là bắt nạt trên mặt tình cảm. Đừng thấy ngoài mặt Tô Nhược Tuyết lạnh nhạt, kỳ thật trong lòng nàng rất yếu đuối, nếu ngươi lấy cứng đối cứng với nàng, dù cho có phải đầu rơi máu chảy nàng cũng sẽ không chút sợ hãi, nhưng nếu ngươi xin nàng, chiều chuộng nàng, yêu thương nàng, nàng sẽ xiêu lòng mặc người cầu xin.

Lúc trước Lý Dụ lấy tính mạng Tử Yên uy hiếp khiến Tô Nhược Tuyết vô cùng tức giận, còn bây giờ hắn nhỏ nhẹ giải thích, kể ra cũng thật tâm muốn lấy lòng nàng, cho nên Tô Nhược Tuyết mới không biết làm thế nào cho phải....

Lần đầu tiên, Tô Nhược Tuyết ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát nam tử trước mặt, làn da hắn trắng nõn, dáng người cao lớn, dung nhan tuấn tú khiến người ta nhìn có cảm tình, nhất là đôi mắt phượng kia, lúc vui vẻ như vầng trăng khuyết, giống như thu hết cả bầu trời sao vào đó, lúc không vui thì hơi nheo lại, tối đen sâu không thấy đáy, làm người ta không biết tại sao hốt hoảng.

Tô Nhược Tuyết đã gặp qua không ít mỹ nam, Tô phụ, cữu cữu, huynh đệ Từ gia, biểu ca và biểu đệ Khương phủ, họ đều rất nổi bật trong đám người, chỉ cần một người bất kỳ đi ra đường thì đã thu hút ánh mắt của không biết bao nhiêu người, còn nam nhân trước mắt này, chỉ tính dung mạo thì hắn đã hơn hẳn bọn họ một bậc. Tô Nhược Tuyết không coi nhẹ bản thân nhưng nàng cũng không tự cao tự đại, nàng không nghĩ ra tại sao hắn lại thích mình nữa? Nàng biết nhan sắc mình không tệ, có điều nữ nhân Đại Hạ trước giờ ưa chuộng dịu dàng mềm mại khiến người ta yêu thương, mà rõ ràng toàn thân cao thấp của nàng không hề có những điểm đó.

Song hết lần này đến lần khác sự thật chính là trong mắt của hắn có nàng, chỉ có một mình nàng.

Lần đầu tiên Tô Nhược Tuyết cảm nhận được từ tận đáy lòng, hắn... Hắn thật lòng yêu thích mình, tối thiểu nhất bây giờ là yêu thích.

Đáng tiếc, cuối cùng nàng đành phải phụ tấm chân tình của hắn, đời này của nàng, thật sự vô tình như thế...

"Nhị công tử, tuy Nhược Tuyết hiểu người thật sự thích Nhược Tuyết, nhưng mà chuyện không thể trên thế gian này có rất nhiều, có một số chuyện thật sự không có nguyên nhân hoặc câu trả lời chính xác."

Dứt lời, dường như nhớ ra gì đó, khóe môi Tô Nhược Tuyết cong lên thành một nụ cười, cực nhẹ, cực nhạt, có điều một màn này Lý Dụ vẫn kịp nhìn thấy. Tự nhiên, khi Lý Dụ nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, trong lòng hắn mơ hồ đau đớn, Tô nhị tiểu thư của hắn cuối cùng đã trải qua những gì? Mà người nào khiến nàng trở nên như thế...

Từ lần đầu tiên chú ý đến nàng, nghĩ lại cũng hơn năm tháng rồi, nhưng đối với họ mà nói, thành thật với nhau như vậy, tâm bình khí hòa nói chuyện thế này thì là lần đầu tiên. Từ nhỏ tính tình Lý Dụ đã kín đáo, ngay cả đối với phụ mẫu hắn cũng ít khi thổ lộ tấm lòng của mình, trước giờ những thứ hắn thích hắn nhất định phải có được, dù là làm nũng, chơi xấu, hãm hại, lừa gạt, chiêu gì hắn cũng không từ. Lý Dụ cảm thấy mình làm như vậy không có gì sai cả, thế nhưng trải qua lần dạy dỗ của Tổ mẫu lần này, cộng thêm bây giờ đối với nàng như vậy, Lý Dụ bỗng hiểu ra những lời Tổ mẫu đã nói.

Nàng quá mức tinh khiết, giống như băng sơn tuyết liên, mặc dù cánh hoa lạnh đến tận xương nhưng nhụy hoa lại vừa mềm vừa ấm. Nếu như nói lúc trước hắn bị sự "Lạnh" của nàng hấp dẫn, còn bây giờ hắn lại vì sự "Ấm" của nàng mà sinh lòng quyến luyến.

Tô Nhược Tuyết đang đắm chìm trong nỗi phiền muộn tìm cách từ chối người thật lòng thích nàng trước mặt, rầu rĩ tìm từ thích hợp, rầu rĩ phải nói thế nào cho rõ ràng, rầu rĩ tìm cách để hắn buông tha mình, bởi thế lúc này nàng không có tâm trạng lạnh nhạt kiêng dè người trước mắt, nàng tiếp tục nói: "Nhị công tử, Nhược Tuyết tin người thật lòng thích, cũng rất biết ơn sự chăm sóc của người trong suốt thời gian qua, thế nhưng đời này Nhược Tuyết vô tình, không thể khiến người chậm trễ được."

Bị từ chối một lần nữa, lần này Lý Dụ vô cùng xấu hổ, càng thêm bất đắc dĩ, cộng thêm khó hiểu, chịu đựng lửa giận, hắn âm thầm nhắc nhở mình không được gấp gáp, Lý Dụ cố gắng hết sức dùng giọng điệu hòa nhã hỏi nàng, "Nàng từ chối ta là vì Khương Khánh Trạch phải không?"

Khương Khánh Trạch...

Vừa nghe thấy cái tên này, nháy mắt Tô Nhược Tuyết hơi giật mình, đã bao lâu nàng chưa nghe thấy cái tên này rồi nhỉ? Còn có đã bao lâu nàng không nhớ đến người này rồi?

Nàng cho rằng cả đời mình không thể nào quên được người này, không liên quan đến tình yêu thì y cũng có rất nhiều liên hệ, không ngừng để ý, cắt đứt sẽ rất đau, song không ngờ rằng mình có thể quên nhanh như thế. Quả nhân trong kiếp trước nữ nhân kia nói không sai, trời sinh trái tim nàng đã lạnh lùng...

Tô Nhược Tuyết nhếch môi nở một nụ cười thật tươi, bởi vì trút bỏ được gánh nặng nên càng sáng lạn hấp dẫn, nhất là đôi mắt hoa đào trong suốt kia giống như chứa muôn ngàn ánh sao, khiến người ta hận không thể say luôn trong đấy, "Nhị công tử hiểu lầm rồi, không phải thế."

Lý Dụ hít một hơi thật sâu, bây giờ hắn mới phát hiện vừa rồi vì hồi hộp mà hắn đã quên không hít thở, hắn không hề sợ trong lòng nàng có người khác, bởi vì cuối cùng chỗ đó chỉ có thể chứa một mình hắn, tất cả đều là hắn! Tuy nhiên giả sử nàng vì một nam nhân khác mà thẹn thùng, vì nam nhân khác mà xấu hổ, Lý Dụ sợ rằng mình sẽ chịu không nổi mà giết người. Hắn đã hứa với Tổ mẫu là sẽ quan tâm đến tâm tình của nàng, mọi chuyện đều lấy ước muốn của nàng làm trọng, hắn không muốn nuốt lời nhanh như thế.

Cũng may, nàng không làm hắn thất vọng. Tên biểu ca thanh mai trúc mã vứt đi kia, hoàn toàn không ở trong lòng Tô nhị tiểu thư!

Bởi vì phát hiện này mà Lý Dụ rất vui vẻ, miệng cười vô cùng sáng lạn, "Vậy là tốt rồi."

Tô Nhược Tuyết nhìn hắn, nàng thật sự không hiểu, không phải nàng đã từ chối hắn sao? Bây giờ hắn bày ra vẻ mặt này là có ý gì đây?

Hiện giờ Lý Dụ đã khôi phục tâm trạng bình thường, sau đó tràn đầy năng lượng nghiên cứu thảo luận chuyện Tô nhị tiểu thư từ chối hắn lần nữa...

Bởi lẽ nàng mới nói sáu chữ "Đời nàng vô tình như thế" 

Vừa mới lĩnh ngộ xong, chớp mắt tâm tình vừa thả lỏng của Lý Dụ lại khẩn trương, "Đời nàng", "vô tình", "Như thế" là có ý gì?

Tô nhị tiểu thư nói cho hắn biết, cuộc đời nàng không muốn xuất giá ư?

"Vì sao? Vì sao không muốn xuất giá?"

Lý Dụ nghĩ mãi không ra, nàng đang độ tuổi dậy thì, tuy tính cách hơi lạnh lùng một chút nhưng nàng rất xinh đẹp, khí chất trong veo, thiếu nữ tư xuân, làm sao nàng có thể nói ra loại chuyện kinh hãi thế tục thế này?

Tô Nhược Tuyết im lặng rất lâu, nàng phải nói nàng đã chết tâm cho hắn hiểu như thế nào đây, nàng không muốn trải qua chuyện kinh khủng đó một lần nữa mà chỉ muốn an an ổn ổn, yên lặng sống hết phần đời còn lại. Suy cho cùng, đúng là do nàng quá mức nhu nhược...

"Nhị công tử đã quên vừa rồi Nhược Tuyết nói gì sao? Trên đời này ở đâu ra nhiều lý do như thế? Nhược Tuyết chỉ không muốn gả cho người ta, không thể coi là chuyện kinh thiên động địa gì."

"Nếu là người khác đương nhiên ta chẳng thèm hỏi." Lý Dụ tiếp tục nói, "Có điều là nàng, ta muốn lấy nàng cho nên làm sao ta không muốn biết lý do cho được?"

Tô Nhược Tuyết im lặng một lần nữa, giả sử đổi lại là nàng, nàng cũng không cam lòng...

Lý Dụ quan sát sắc mặt nàng, hắn vừa giận vừa vui, "Chỉ là, dù cho lý do của nàng là gì đều không thay đổi được quyết tâm muốn lấy nàng của ta." Cho nên, Tô nhị tiểu thư ngốc nghếch, nàng tốt nhất nên tỉnh ngộ đồng ý gả đến Vĩnh định hầu phủ đi.

Vừa dứt lời, không thèm để ý đến vẻ mặt "Không biết làm sao, cũng không thể làm gì" của Tô Nhược Tuyết, Lý Dụ vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn buồn rầu của Tô Nhược Tuyết rồi mỉm cười bước nhanh ra ngoài, "Đêm dài trời lạnh, nàng mau đi nghỉ ngơi đi, lần này nói tới đây thôi, ngày mai lúc nói chuyện nàng nhớ kỹ phải gọi ta là Dụ ca ca đấy, Nhị công tử gì đó chói tai muốn chết."

Tô Nhược Tuyết nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, thật lâu sau nàng vẫn chưa bình tĩnh nổi, trong đầu người này chứa gì vậy? Không nghe nàng từ chối à? Thế mà còn rối rắm "Dụ ca ca" gì đó...

Vì vậy, những lời đêm nay đều là đàn gảy tai trâu, một mình tự biên tự diễn, chẳng lẽ uổng công nàng nói nãy giờ hay sao?

Trời đất! Lần đầu tiên trong đời Tô Nhược Tuyết phát hiện, từ chối một người lại khó đến thế...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.