Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 45



Nhưng mà sự thật không đợi Tô Nhược Tuyết suy nghĩ vấn đề này thì đã bận rộn, tháng sáu đã đến, hôn sự của Đại tỷ Tô Nhược U cũng gần kề, dù sao tiểu muội đã gả cho người ta, đại tỷ thì đang chờ gả nên không lý nào phải ra mặt chuẩn bị, thế là Tô Nhược Tuyết bèn chủ động nhận trọng trách này về phần mình.

Vì thế sau khi mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, Tô Nhược Tuyết mới chân thật có cảm giác đại tỷ mình rốt cuộc cũng gả đi.

"Tiểu thư, người và Nhị công tử...."

Tử Yên và Tử Oanh là hai tiểu nha hoàn cùng lớn lên với Tô Nhược Tuyết, trong khoảng thời gian này hai tiểu cô nương không hề thoải mái, thế nhưng nhìn hai vị tiểu thư lần lượt gả cho người, tâm sự cất giấu trong lòng Tử Yên càng không chịu nổi.

Đêm nào cũng như đêm nấy, Lý nhị công tử đến rất đều đặn, nhưng vẫn chậm chạp không chịu ngỏ ý, đừng tưởng rằng tiểu thư các nàng đơn thuần thì có thể chiếm lợi ích, tuy tiểu thư nhà các nàng không nghĩ gì, nhưng nha hoàn các nàng không nhịn nổi nữa, chuyện quái gì thế này.

Vả lại, đây là lần đầu tiền Tô Nhược Tuyết nghe người ngoài đề cập đến hắn, trong lòng nàng không khỏi dâng lên mùi vị không nói nên lời, thời gian nay bởi vì trong nhà có chuyện bận rộn, nàng không cho hắn tới nữa, cẩn thận nghĩ lại, hai người bọn họ đã không gặp hơn nửa tháng rồi, theo tính người kia, nhất định hắn sẽ giận dỗi, lúc này không biết hắn tức giận thành dạng gì rồi nữa...

Thế nhưng lúc này đây, nàng không còn không biết làm sao như trước kia, lâu như vậy không gặp, nàng cũng hơi nhớ hắn rồi...

Tiểu thư nhà mình ngây người, mặt mày thẹn thùng rõ ràng, thấy thế Tử Yên càng lo lắng, tiểu cô nương không cần câu nệ nữa mà thốt lên, "Tiểu thư, đại tiểu thư và tam tiểu thư đều xuất giá rồi, Nhị công tử có nói sau này sẽ tính thế nào chưa ạ?"

Tiểu cô nương nói trắng ra như vậy, Tô Nhược Tuyết muốn giả ngu cũng không được, chẳng qua là, hình như tiểu nha hoàn của nàng vẫn hiểu lầm, không phải hắn không muốn cầu hôn mà là nàng không cho hắn cầu hôn đấy chứ.

Các tiểu nha hoàn vì mình mà giận chó đánh mèo lên hắn, mặc dù trong lòng Tô Nhược Tuyết rất xấu hổ nhưng nàng không thể cứ để như thế được, Tô Nhược Tuyết cúi đầu mấp máy môi, nhẹ giọng đáp: "Là ta, ta không muốn gả sớm như vậy..."

"Tiểu thư..." Trong khoảng thời gian gần đây, Tử Yên luôn sầu khổ vì chuyện này, có điều bất luận thế nào tiểu cô nương cũng không ngờ đến lý do này, nàng lập tức đứng hình không nói được một lời, sau đó khi bình tĩnh lại một chút nàng mới hiểu được suy nghĩ của tiểu thư.

Thế nhưng mà, không thể bởi vì không nỡ rời xa lão gia mà không chịu xuất giá được....

Trong đầu Tử Yên không tự chủ hiện lên một đôi mắt phượng lạnh lùng nghiêm nghị, tính nết người nọ, chắc sẽ không đồng ý đâu!

Song lúc Tử Yên ngước mắt nhìn về phía tiểu thư nhà mình, nàng lại không thể xác định được.

Không thể nào, sao người nọ có thể dung túng tiểu thư nhà mình như thế?

Đáp án quá mức đả kích, nháy mắt Tử Yên không biết nói gì cho phải, thậm chí tiểu cô nương còn âm thầm đồng tình với Lý nhị công tử, dù sao ba vị tiểu thư Tô gia không có thiếu sót gì, giả sử tiểu thư nhà mình vẫn không chịu thay đổi suy nghĩ, vậy thì chẳng phải đồng nghĩa với chuyện Lý nhị công tử ở bên cạnh tiểu thư nhà mình mà không danh không phận ư?

"Chát..." một tiếng vang lên, Tử Yên giơ tay hung hăng đánh mạnh vào gáy mình một cái, hoàn toàn phá tan suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.

Thanh danh gì đó so với Hoa danh bên ngoài của Lý nhị công tử mà nói, thật sự chẳng là cái đinh gì cả.

"Tử Yên..."

Từng phản ứng nhỏ của tiểu nha hoàn bên cạnh đều lọt vào mắt Tô Nhược Tuyết, giờ khắc này lòng nàng cũng không rõ có cảm giác gì, chẳng lẽ nàng quá đáng thật...

Hoàng hôn vừa buông xuống, ngay tại lúc lòng Tô Nhược Tuyết rối như tơ vò, rốt cuộc Lý Dụ cũng xuất hiện.

"Sao thế? Đã lâu không gặp, Tô nhị tiểu thư còn nhớ tại hạ tên họ là gì không?"

Nữ nhân này nhẫn tâm không chịu gặp mình nhiều ngày như thế, nếu hôm nay không phải hắn đợi không được thì hắn có tới hay không đối với nàng cũng chẳng quan trọng!

Hắn vẫn thích mỉa mai như vậy, đôi mắt phượng kia... Bất luận là nói lời ngon ngọt hay vô tình thì đều nhìn nàng thâm tình như cũ.

Bỗng nhiên, Tô Nhược Tuyết nở nụ cười tươi rói, giống như hoa đào tháng ba, rực rỡ xinh đẹp.

"Dụ ca ca, chàng đến rồi."

Dáng vẻ nàng như thế, không thể nghi ngờ chính là lấy lòng trắng trợn!

Lý Dụ cố làm ra vẻ mạnh mẽ kiên quyết, kiên quyết rồi lại kiên quyết, cuối cùng hắn dứt khoát không thèm làm ra vẻ nữa, Tô nhị tiểu thư cười dụ dỗ hắn như thế, kẻ ngu mới tiếp tục giận dỗi!

Chân dài vừa nhấc, Lý Dụ bước nhanh lên phía trước, giơ một tay kéo người ôm vào lòng, nâng cằm nàng lên rồi hung hăng gặm xuống, tựa như ác lang đói bụng lâu ngày.

Có thể do bị phớt lờ trong một khoảng thời gian dài, trong lòng Lý Dụ lại kiềm nén bực bội, thế nên hương vị trong miệng càng thơm ngon, hắn càng thô bạo, giống như trừng phạt quấn lấy đầu lưỡi đinh hương trong miệng.

Hắn còn chưa dùng hết sức thì bên tai bỗng truyền tới âm thanh nàng hút khí vì đau, thấy nàng muốn trốn, làm sao Lý Dụ buông tha? Hắn vội vàng đuổi tới, thè lưỡi ra liếm, vừa liếm vừa mút, đâu còn nửa phần nhẫn tâm như vừa rồi?

Tô Nhược Tuyết hơi hé mắt ra, nhìn thấy Lý Dụ gần trong gan tấc, đáy mắt hiện ra vẻ vui mừng tinh nghịch, ừm, khó trách đôi khi nàng hốt hoảng khi gặp hắn, tính tình người này quả thật khiến người ta đau đầu....

Đêm nay bởi vì Tô Nhược Tuyết thuận theo, nháy mắt lửa giận trong lòng Lý Dụ bị dập tắt không còn một mảnh vụn, quá hấp dẫn rồi, giống như xuân thủy tháng ba, chỉ còn thiếu một sợi dây khua sóng nữa thôi là sùng sục nổi bong bóng rồi.

Thời gian dần trôi qua, Lý Dụ bỗng phát hiện một chuyện rất kỳ lạ ---- Hai tiểu nha hoàn bên cạnh Tô nhị tiểu thư nhà hắn.... Ánh mắt khi nhìn hắn là có ý gì đây?

"Thiếu gia, người không nên hoài nghi phán đoán của mình, ý của các nàng ấy chính là như thế." Triệu Vô Minh bên cạnh cố gắng giữ vững tinh thần nói ra sự thật.

Không chỉ là thiếu gia, ngay cả y khi đi theo thiếu gia đến Lãnh Mai Các đều phải chống lại ánh mắt kia của hai tiểu nha hoàn, mất tự nhiên không nói sao cho hết. Y tình nguyện cứ tiếp tục bị căm thù, như vậy càng dễ chịu hơn cảm giác được người ta đồng tình.

Vả lại, y cũng không phải thiếu gia mà, hai tiểu nha hoàn kia không nhìn thấy thiếu gia thì thôi đi, cần gì phải "đánh đồng" lên y chứ? Bản thân y, tuyệt đối không đáng được đồng tình đâu, biết chưa?!

Với tính tình nóng nảy của Lý Dụ, chắc chắn hắn sẽ phát điên, hai tiểu nha hoàn cứ nhìn hắn như thế, nếu muốn đầu thai thì cứ nói thẳng, hắn sẽ giúp các nàng toại nguyện!

Thế nhưng, ngay tại lúc Lý Dụ sắp bước vào Lãnh Mai Các, hắn mới giác ngộ...

"Nhị công tử."

Nhìn thấy Lý Dụ, Tử Yên và Tử Oanh nhún người hành lễ, trong mắt ngoài sự sợ sệt thì tất cả đều biến thành e ngại tránh hắn không kịp.

Môi hơi mím lại, mắt Lý Dụ từ từ lạnh xuống, thoáng gật đầu, Lý Dụ bước nhanh vào trong, bỏ lại Tử Yên và Tử Oanh bên ngoài không biết phải làm sao.

Nhị công tử dùng thái độ lạnh lùng này đáp lại các nàng là có ý gì? Hơn nữa, sắc mặt còn thối như thế, tức giận à? Giận tiểu thư nhà mình hay giận ai? Giả sử là vế trước thì các nàng rất lo lắng, nhưng nếu là vế sau.... Vì chuyện bên ngoài tức giận lên người nhà mình, nam nhân như vậy thật là rác rưởi!

Không bàn đến chuyện hai người bên ngoài trăm mối ngổn ngang như thế nào, bầu không khí giữa hai người trong phòng vẫn tính là hài hòa, tối thiểu trong lòng Tô Nhược Tuyết cho là như vậy đấy, dù sao, ở trước mặt nàng, người này rất thích giận dỗi, nàng nhìn mãi thành quen rồi.

"Đây là thế nào?" Khóe môi ẩn chứa ý cười, Tô Nhược Tuyết chủ động đi tới nắm tay của hắn, cực kỳ dịu dàng.

Lý Dụ không trả lời, ánh mắt né tránh không muốn đối mặt với nàng, rõ ràng là đang hờn mát.

Hắn có biết là hắn bày ra gương mặt này, thần thái này, thật sự rất đáng yêu không? giống như chú mèo kiêu ngạo hờn dỗi, chỉ thiếu khắc mấy chữ "Mau đến dỗ dành ta" lên trên mặt nữa thôi.

Nghĩ thế, ánh mắt Tô Nhược Tuyết nhìn Lý Dụ ngày càng dịu dàng hơn, nếu không phải bây giờ hai người đang đứng sóng vai, nàng nhất định sẽ đưa tay vuốt lông hắn, để hắn được như ý luôn.

Hơi nhón chân lên, Tô Nhược Tuyết nhanh chóng ấn lên môi hắn một cái, "Đừng giận nữa nhé."

Lý Dụ cố hết sức kiềm chế bản thân không được cong khóe môi, quả thực hắn rất thích được dỗ dành thế này!

Có điều hiển nhiên là hắn kiềm chế không được, mà xưa nay hắn vốn là Lý nhị thiếu trung thành với suy nghĩ của mình, đưa tay vòng quanh eo nàng, Lý Dụ kéo người ôm vào lòng, ánh mắt sáng rực long lanh như nước, giọng điệu cũng hết sức kiêu ngạo, "Hôn lại lần nữa."

Tô Nhược Tuyết chịu không nổi "Phụt" một tiếng bật cười lên, thế nhưng hành động lại không như hắn mong muốn, Tô Nhược Tuyết ngoắc ngón tay giữ vững vẻ mặt không biểu tình, "Chàng cúi đầu xuống đi."

"Không." Lý Dụ từ chối không chút khách sáo, lúc Tô nhị tiểu thư của hắn nhón chân lên đáng yêu biết bao nhiêu, hắn bị ngốc mới phối hợp với nàng.

Tô Nhược Tuyết trừng to hai mắt, "Vậy thì quên đi..."

Thế nhưng lời còn chưa dứt thì đôi tay trắng mịn đã vòng lên cổ hắn rồi dùng sức kéo xuống, bỗng "Chụt" một tiếng thật vang, ngay sau đó Tô Nhược Tuyết lùi về, thế nhưng nàng phát hiện hai cánh to vững chắc đã khóa chặt eo nàng rồi.

"Tuyết Nhi, có qua có lại mới toại lòng nhau."

Hơi thở của hắn nóng bỏng như nước sôi, Tô Nhược Tuyết chịu không nổi muốn tránh đi, có điều nàng đã không còn đường lui nữa.

Cái hôn này vừa kích tình, vừa lâu dài hơn cái vừa rồi rất nhiều, thậm chí Tô Nhược Tuyết còn nghe được âm thanh rên rỉ phát ra từ cổ họng của mình, càng làm cho sự oi bức của mùa hè càng thêm phần tươi đẹp khó tả, khiến nàng mắc cỡ không dám đối mặt với chính mình.

Nàng muốn dừng lại, thế nhưng mỗi lần nàng cố kiềm chế không phát ra tiếng ngâm nga đã nằm ngay cửa miệng, thì hắn liền không cho phép.

Nàng càng khắc chế, Lý Dụ hôn càng sâu, hắn thích xem nàng mất khống chế, mê muội hận không thể hòa tan vào nụ hôn này của hắn.

Vừa hôn xong, y phục hai người đều ướt đẫm, Tô Nhược Tuyết không dám nhìn hắn, tóm lại là do thời tiết quá nóng thôi...

"Tuyết Nhi, khi nào nàng mới đồng ý gả cho ta..." Lý Dụ ôm người ngồi trên giường lạnh, dường như quyến luyến, dường như quen hơi, môi của hắn không ngừng tỉ mỉ mổ hôn lên đôi gò má đỏ như son của Tô Nhược Tuyết.

Hồn Tô Nhược Tuyết còn chưa quay về vị trí cũ, bất thình lình nghe hắn hỏi vấn đề này, nàng không biết phải trả lời thế nào.

Đột nhiên vành tai truyền đến đau đớn, Tô Nhược Tuyết giơ tay muốn bảo vệ nhưng lại bị người kia bắt được cổ tay.

"Nàng không phát hiện hai tiểu nha hoàn ngoài kia nhìn ta bằng ánh mắt gì sao? Tô nhị tiểu thư, nàng định ăn xong chùi mép hửm?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.