Bởi vì tập võ nên ngũ giác của Tô Nhược Tuyết nhạy cảm hơn người thường rất nhiều, lúc này nàng phát hiện ánh mắt Tô Nhược U khi nhìn mình chứa đầy chần chờ và né tránh.
Tô Nhược U mấp máy môi, nàng liên tục do dự, lời nói không thoát ra khỏi miệng được, nếu không phải là đối tượng thích hợp, nói ra chỉ khiến sau này quan hệ giữa Nhị muội và Vĩnh Định hầu phủ lúng túng hơn, chuyện này cứ kết thúc ở chỗ nàng là được rồi.
Dịu dàng cười cười, Tô Nhược U nhẹ giọng giải thích, "Không có gì, chỉ là ta và Nhị nhi đều gả cho người, hiện giờ trong nhà chỉ còn mình muội với phụ thân thôi..."
Lời vừa ra khỏi miệng, Tô Nhược U bỗng hơi hối hận, ý của nàng vốn không phải như thế, không hiểu sao lại vòng lên vấn đề phía trên. Tô phụ là người ba tỷ muội Tô gia lo lắng nhất, trước khi nàng và tiểu muội chưa gả đi cũng phân vân, nhưng may mắn là các nàng không phải người gả cuối cùng, vậy còn còn đỡ.
Mà bởi vì chuyện của Khương Khánh Trạch, các nàng cũng rất lo nhị muội muội sẽ nản lòng thoái chí, không muốn nhắc đến chuyện hôn nhân đại sự của bản thân mình, hôm nay trong nhà chỉ còn lại nhị muội muội chưa gả, lần này nàng nói ra sợ là muội ấy sẽ không muốn nhắc đến chuyện tình cảm.
Đang lúc Tô Nhược U sốt ruột vì lỡ lời, bên cạnh truyền tới một giọng nói hết sức vui vẻ, nháy mắt giải vây cho nàng.
"Đại tỷ, tỷ nói không đúng rồi, bây giờ chẳng phải trong bụng tỷ đang mang cục cưng sao? Tỷ không thấy hôm nay phụ thân vui vẻ không khép miệng lại được à? Sau này có một đống tiểu ngoại tôn, tiểu ngoại tôn nữ lớn nhỏ vây quanh ông, mỗi ngày đều líu ríu gọi ông "Ngoại tổ phụ, ngoại tổ phụ" có lẽ ông sẽ sớm quăng chúng ta ra sau ót thôi."
Khóe môi Tô Nhược Tuyết ẩn chứa ý cười, tựa hồ không hề bị ảnh hưởng bởi mấy lời kia của đại tỷ, nàng nhéo mũi tiểu muội một cái vui vẻ nói: "Không biết xấu hổ, mới xuất giá chưa được bao lâu thế mà đã mở mồm nói "một đống tiểu ngoại tôn, tiểu ngoại tôn nữ" coi chừng người ta cười chê Phụ chính vương phu muội đấy."
Tô Nhược Nhị chun chun mũi về phía Tô Nhược Tuyết không cho là đúng, "Ai thích chê cười thì cứ để họ chê cười, dù sao xuất giá rồi sinh con chính là đạo lý hiển nhiên, những ai không sinh được mới phải sốt ruột mới đúng."
Đều là tỷ muội nhà mình, đương nhiên nói chuyện không kiêng dè, Tô Nhược Tuyết thẳng thắn đáp trả: "Vậy thì cả gan hỏi vị Vương phi này, người xuất giá còn sớm hơn đại tỷ, bây giờ đại tỷ mang thai rồi, người thì sao?"
Nếu là chuyện khác, Tô Nhược Nhị nhất định sẽ không cần nghĩ ngợi đáp trả ngay, có điều khi nhớ đến tình cảm sâu nặng cưng chiều của phu quân đối với mình, hai má Tô Nhược Nhị hiếm khi đỏ lên, nàng bĩu môi mạnh mẽ chống chế, "Muội còn nhỏ, không vội không vội." Sau đó, ánh mắt đảo quanh một vòng trên người Tô Nhược Tuyết, lời nói xoay chuyển, lanh lợi nói: "Ngược lại là tỷ, thân là nhị tỷ, tiểu muội như muội đã xuất giá rồi mà tỷ vẫn chưa định thân với ai cả, có phải tỷ nên cố gắng nhiều hơn không?"
Lần này quả thật làm khó Tô Nhược Tuyết rồi, nếu như là trước kia chắc chắn nàng sẽ trả lời như mây trôi nước chảy, có điều hiện tại bởi vì người nọ, chớp mắt Tô Nhược Tuyết xấu hổ mặt đỏ bừng, miệng há ra sửng sốt không thốt được lời nào.
Tô Nhược Nhị thấy thế thì đắc ý, "Sao nào? Tỷ không còn gì để nói hả?"
"Không thể nói nữa, thật sự không có ai mặt dày như muội." Tô Nhược Tuyết bật cười.
"Được rồi, được rồi, càng nói càng chẳng ra sao cả." Tô Nhược U ngồi bên cạnh nghe hai muội muội người một câu ta một lời trêu đùa nhau, mặt mày nàng tràn ngập vui vẻ, "Nếu muội thật sự quan tâm đến nhị tỷ của muội thì nên mở to mắt, cẩn thận quan sát, cân nhắc lựa chọn một người cho muội ấy mới đúng."
Tô Nhược Nhị nhào vào lòng đại tỷ, sau đó nhướng mày nhìn về phía nhị tỷ, lưu manh trả lời: "Nhị tỷ, tỷ cứ yên tâm đi, chuyện này tiểu muội đã hứa, tất nhiên muội sẽ tìm cho tỷ một lang quân như ý."
Chuyện này khiến Tô Nhược Tuyết thẹn thùng không biết phải làm sao, ngay cả Tô Nhược Nhị sau khi nói xong cũng bật cười ha hả.
Đại tỷ và tiểu muội lo lắng cho hôn sự của nàng không phải ngày một ngày hai, từ nhỏ các nàng đã cùng lớn lên, tình cảm thân thiết hơn các tỷ muội bình thường khác rất nhiều. Lúc này sau khi vui vẻ cười đùa, Tô Nhược Tuyết mấp máy môi, nhỏ giọng thổ lộ, "Chuyện này ta sẽ xem xét..."
Dù sao, nhắc tới mới nói, khi người nọ điên lên không biết chuyện gì sẽ xảy ra, trong đầu nàng hiện lên một vài hình ảnh cực kỳ khủng khiếp, bỗng chốc hai gò má Tô Nhược Tuyết giống như nhiễm son, đỏ rực tươi đẹp.
Tô Nhược U và Tô Nhược Tuyết nhìn nhau, hai người đều nhận ra vẻ không thể tưởng tượng nổi trong mắt đối phương. Các nàng hoảng hốt sợ cảm giác của mình sai, lỡ như các nàng gặng hỏi mà nhị muội ( Nhị tỷ) trả lời hoàn toàn ngược lại thì sao....
Thấy các nàng như thế, Tô Nhược Tuyết khẽ cười một tiếng, ban đầu nàng cũng không muốn nói, song khi thấy vẻ mặt các nàng, chỉ sợ nàng không nói rõ thì tối nay các nàng sẽ ngủ không ngon mất, nàng cố gắng đè nén ngượng ngùng, thản nhiên nói: "Thật ra, trong lòng ta đã có đối tượng..."
Trong phòng im lặng một lần nữa, bầu không khí gần như đông lại, Tô Nhược U và Tô Nhược Nhị nhìn chằm chằm Tô Nhược Tuyết không chớp mắt, tựa như muốn tìm ra bất kỳ dấu vết nào để chứng minh lời nói của nàng là thật.
Nhìn vẻ mặt các nàng, Tô Nhược Tuyết từ không được tự nhiên trở nên nhẹ nhõm, khóe môi hơi cong lên, "Thế nào? Hai người không tin à?"
Tô Nhược Nhị chợt quay đầu, nhìn sang đại tỷ bên cạnh, nàng dừng lại một chút rồi bùng phát.
"A a a, Nhị tỷ, trong lòng tỷ có đối tượng từ lúc nào? Đối phương là ai? Tên họ là gì? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Còn có còn có, muội có biết người đó không? Tỷ mau nói cho muội biết chi tiết từng cái một đi!"
"Tiểu muội, muội hỏi nhiều thứ cùng một lúc như thế, làm sao ta nhớ hết được? Hơn nữa ta phải bắt đầu nói từ đâu đây?"
"Không cho cười!" Giờ khắc này Tô Nhược Nhị cực kỳ giống trưởng bối, nàng bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nghiêm túc cực kỳ khủng khiếp, "Tô Nhược Tuyết, tỷ đứng đắn lại cho muội, bây giờ muội hỏi một câu, tỷ trả lời cho muội một câu!"
Một khắc sau, những gì cần hỏi đều là hỏi xong, Tô Nhược Nhị lâm vào trầm tư, nàng cũng không nóng lòng nói chuyện, không rõ hiện giờ trong lòng nàng có cảm giác gì, nàng rất vui vì Nhị tỷ có thể hoàn toàn buông tay người kia, lại lo lắng không biết đối tượng trong lòng nhị tỷ có tình cảm với tỷ ấy hay không, thậm chí còn có một chút cảm giác mất mát không rõ, tận đáy lòng có một giọng nói báo cho nàng biết, hiện tại, nhị tỷ nhà nàng sắp phải gả cho người ta rồi...
So với suy nghĩ rắc rối phức tạp trong lòng Tô Nhược Nhị thì lòng Tô Nhược U càng rối rắm hơn, trước đó một khắc nàng còn âm thầm gạt bỏ người nọ qua một bên, ai ngờ mới nháy mắt mà nhị muội nói cho nàng biết, người muội ấy nhung nhớ trong lòng chính là người nọ!
"Nhưng mà...." Vẻ mặt Tô Nhược U khó xử, đây là lần đầu tiên nhị muội mở miệng thừa nhận mình thích một người, Tô Nhược U cảm nhận được, nếu như lúc trước thích biểu ca là vì tình cảm thanh mai trúc mã, còn bây giờ, nhị muội cực kỳ nghiêm túc, nàng có cảm giác mỗi khi nhắc đến người nọ muội ấy rất vui vẻ. Tuy nhiên, người nọ....
"Nhưng mà thanh danh bên ngoài của Lý Dụ.... Nhị muội, muội không để ý chút nào ư?" Nàng không thể nào mặc kệ được, nhị muội của nàng xứng đáng nhận được những thứ tốt nhất.
Thanh danh của hắn?
Mới đầu Tô Nhược Tuyết đúng là không hề nghĩ đến phương diện này, đơn giản mà nói đại tỷ không hề biết tính tình hắn bất định, ra tay hiểm độc thế nào, nhưng nghĩ lại cũng không sai chút nào, về phương diện này đại tỷ phu cũng không kém hắn bao nhiêu, dù sao hai người bọn họ đều có danh hiệu một trong "kinh thành tam hại" mà.
Ngay tại lúc Tô Nhược Tuyết mờ mịt không hiểu, Tô Nhược Nhị bên cạnh đã bạo phát, "Không được, tuyệt đối không được! Một Hoa Hoa công tử như thế, đỗ trạng nguyên thì đã sao? Ai mà thèm chứ!"
Có lẽ trong mắt người khác, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, để bọn họ cả đời chỉ có một nữ nhân chẳng khác nào đầm rồng hang hổ, huống chi ngoài kia oanh oanh yến yến, chỉ cần sau khi thành thân tôn trọng thê tử là được, nam tử như vậy, các nàng rất coi thường!
E sợ nhị tỷ lún sâu, Tô Nhược Nhị sốt ruột không thôi, nhất định.... Nhất định là tên ăn chơi trác táng không biết lý lẽ kia dụ dỗ nhị tỷ ngây thơ nhà mình! Âm thầm mắng người nọ vô số lần, ngoài miệng nàng vẫn liên tục khuyên nhủ nhị tỷ nhà mình, "Nhị tỷ, chúng ta quên người nọ đi, chó quen ăn phân, người như thế không thể gả..."
Lúc này Tô Nhược Tuyết chưa biết chuyện gì xảy ra càng thêm mù mờ, đến khi kịp phản ứng nhìn dáng vẻ đại tỷ và tiểu muội giống như trời sập, mấy lần nàng muốn mở miệng giải thích nhưng không thể cắt ngang hai người nhiệt tình từ nãy đến giờ, chỉ cần nàng vừa mở miệng là tiểu muội cướp lời, có vẻ như sợ nàng không đồng ý.
Có điều khi thấy đại tỷ và tiểu muội sắp khóc đến nơi, Tô Nhược Tuyết kéo hai người lại, "Hai người đừng nóng, ta không có ngốc, các người nghe ta nói một câu trước được không?"
Tô Nhược Nhị thút tha thút thít hít hít mũi, "Nhị tỷ, có lời gì tỷ cứ nói, dù sao nam nhân háo sắc thối nát thì không được..." Nàng mặc kệ, vì hạnh phúc của nhị tỷ nhà mình, thì một khóc hai náo ba thắt cổ, chỉ cần có tác dụng, cái gì nàng cũng làm được, nàng không tin trong lòng nhị tỷ, các nàng không bằng nam nhân thối tha kia!
Song sau khi nghe Tô Nhược Tuyết giải thích, Tô Nhược Nhị mới nhìn nàng, hóc mắt còn ngập nước, bi phẫn lên án, "Nhị tỷ, sao tỷ không nói sớm? Vì khuyên tỷ, muội khóc đến nổi trôi lớp trang điểm rồi này...."
Từ nãy đến giờ Tô Nhược U luôn trầm tĩnh cũng chưa tỉnh hồn, nhưng cuối cùng nàng cũng nghĩ kỹ, thở phào một hơi, bây giờ đáy lòng nàng rất nhẹ nhõm, " Tốt quá, nhị muội cũng tìm được hạnh phúc thuộc về mình rồi."
Trước kia trong lòng nàng cũng từng bàng hoàng, từng kháng cự, song đến khi chân chính gặp được một người như thế, nàng mới phát hiện, thì ra nàng còn có thể hạnh phúc như vậy, ngay cả lúc trắc trở và bực bội vì người kia thì nàng càng trân trọng hơn, nàng nhận được hạnh phúc trời cho không chỉ một lần, nàng càng biết hơn ông trời đã ban cho ba tỷ muội nhà nàng có được hạnh phúc của riêng mình.
Bất tri bất giác, mắt Tô Nhược Tuyết cũng ẩm ướt, "Đúng thế, thật tốt."
Có thể sống lại một lần, thật tốt, có thể gặp được hắn, thật tốt...