Lý Dụ nói xong câu nói kia không bao lâu thì đã đi ra ngoài, dù sao hôm nay cũng là ngày đại hôn của hắn, mặc dù trong mắt hắn toàn là bóng dáng của Tô Nhược Tuyết nhưng phép tắc vẫn không thể miễn.
Lúc hắn đi rồi Tô Nhược Tuyết vẫn đang chìm đắm trong tư tưởng của mình, cuối cùng Tử Oanh đành phải đi vào phòng cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Nữ tử Đại Hạ rất coi trọng giá y, bởi thế so với y phục bình thường giá y nặng hơn không ít, vả lại thân phận càng cao thì càng nặng, hơn nữa trên đầu còn đội mũ phượng bằng vàng rồng, Tô Nhược Tuyết không thể nào thoải mái được, sau khi bái đường xong, không còn ai trong phòng nàng mới thay một bộ lễ phục tân nương nhẹ nhàng hơn đã được chuẩn bị trước đó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Tuyết đỏ hồng, ánh mắt ngây ngốc khi nhìn Tử Oanh, dung nhan xinh đẹp kết hợp với ánh mắt mê ly khiến cho Tử Oanh sững sờ một lát.
Do ảnh hưởng từ chuyện luyện võ, bình thường Tô Nhược Tuyết cũng không bôi son đánh phấn, khuôn mặt sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, rất tương xứng với khí chất lạnh lùng của nàng, hơn nữa trời sinh dung mạo nàng rất đẹp, làn da trắng nõn như tuyết, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, ngày thường ngoài chuyện kiên quyết bắt tiểu thư nhà mình phải dưỡng da ra thì Tử Yên và Tử Oanh cũng để mặc nàng không trang điểm theo ý mình.
Không phải là không thể trang điểm, dù sao nữ tử đi ra ngoài lễ tiết rất quan trọng, Tô Nhược Tuyết cũng không chống cự quá đáng, có điều nàng chỉ trang điểm cực nhạt, như có như không thôi.
Mọi người đều biết tân nương tử đều phải trang điểm đậm một chút, ngũ quan vốn đã xuất sắc của Tô Nhược Tuyết khi qua tay của hỉ nương thì càng thêm sắc sảo, bất đắc dĩ một điều là sắc mặt nàng quá mức lạnh lẽo, cho nên lúc trước tại Tô gia Tử Oanh và Tử Yên chỉ thoáng cảm thán vài câu tiểu thư nhà mình xinh đẹp như tiên trên trời, sau đó càng ra sức dưỡng nhan cho tiểu thư nhà mình hơn nữa.
Chỉ chớp mắt, ánh mắt Tô Nhược Tuyết gần như chứa trọn sông nước Giang Nam mênh mông vào trong đó, tuy không có gió nhưng cũng tự gợn sóng, khiến cho người ta hận không thể say trong ánh mắt hoa đào mông lung ấy, không bao giờ muốn tỉnh lại, mới một lát mà Tử Oanh đã nhìn đến thất thần.
Tô Nhược Tuyết ho nhẹ một tiếng, nàng nhướng mi tìm về giọng nói của mình, "Được rồi."
"Tiểu thư, người đẹp quá..." Biểu tình trên mặt Tử Oanh vẫn không thay đổi, thậm chí ánh mắt ngạc nhiên còn xen lẫn mấy phần si mê, nhìn đến nổi hai gò má Tô Nhược Tuyết từ từ đỏ lên.
Đều do người nọ, nếu không phải hắn thì làm sao nàng mất mặt trước nha hoàn của mình được....
Đang lúc Tô Nhược Tuyết vừa thẹn vừa giận đổ tội cho người khác thì Tử Yên đi từ gian ngoài vào, nhìn một chủ một tớ trong phòng tiểu cô nương khó hiểu hỏi: "Tử Oanh, sao lại không giúp tiểu thư tháo mũ phượng xuống?"
Tử Oanh bừng tỉnh từ trong mộng cười ha ha ngây ngô, "Tiểu thư đẹp quá, nhất thời ta nhìn mê mẩn..."
Tử Yên không biết làm thế nào lườm tiểu tỷ muội không đáng tin một cái, tiếp theo ánh mắt cũng rơi lên người Tô Nhược Tuyết đang ngồi trên giường, tươi đẹp như hoa đào không gì sánh được, thực là đẹp đến nhiễu loạn tinh thần người ta, chẳng trách Tử Oanh ngây ngẩn, mà ngay cả khóe môi nàng cũng giương thật cao, không tìm được từ gì có thể diễn tả hết, ánh mắt gần như không theo khống chế cứ nhìn chăm chú vào người trước mặt, tim cũng đập loạn nhịp.
Tiểu thư nhà nàng tóc dài thướt tha, dáng người cao ngất, như tùng như bách, khí khái hào hùng bừng bừng, không thua kém bất kỳ tướng sĩ nào, nhưng bây giờ mặc giá y lại như hoa hồng mai trong tuyết, không những cốt cách không mất đi mà còn tăng thêm mấy phần hương vị.
"Thật sự rất đẹp." Cười đùa trêu ghẹo một tiếng, Tử Yên cũng lên tiếng tán thành.
Tô Nhược Tuyết cả giận lườm lườm, "Hai người các ngươi chỉ biết ba hoa thôi."
Mặc dù có hai tiểu nha hoàn trợ giúp, nhưng khi Tô Nhược Tuyết rửa mặt thay y phục xong thì cũng là chuyện của nửa canh giờ sau rồi, đến khi nàng mặc bộ y phục đỏ thẳm thêu hoa cẩm chướng ra đến chính sảnh thì thấy có một vị phu nhân trên dưới bốn mươi tuổi đang chờ, khuôn mặt bà trắng nõn, tròn trịa phúc hậu, một thân váy áo đỏ tía, trên tóc cài trâm hồng san hô, hân hoan nhưng không mất phẩm vị, bà tươi cười chào đón nàng, "Chúc mừng nhị thiếu phu nhân, lão nô là Ngô ma ma nhận lệnh của đại trưởng công chúa đến đây hầu hạ người."
Do bị ảnh hưởng rất nhiều về chuyện trong kiếp trước, lần này Tô Nhược Tuyết chỉ dẫn theo hai nha hoàn thân cận là Tử Yên và Tử Oanh, là hai người mà nàng tin tưởng nhất, đối với ý tốt của Chiêu Nghi đại trưởng công chúa, tuy nàng hơi mất tự nhiên nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý, "Vậy sau này làm phiền ma ma rồi."
Nói đến Ngô ma ma, bà là ma ma hầu hạ thân cận của Chiêu Nghi đại trưởng công chúa, nhiều năm qua luôn có một vị trí nhất định trong Vĩnh Định Hầu phủ, hành động này của Chiêu Nghi đại trưởng công chúa không thể nghi ngờ là đang muốn gia tăng thể diện cho Tô Nhược Tuyết, bất quá những thứ này nói sau, bây giờ tâm tư Tô Nhược Tuyết bị thu hút bởi chuyện khác.
Dùng bữa qua loa một tý, nữ quyến ngoài tiền viện đến thăm tân nương tử, tất cả những phu nhân tương đối thân cận đều đến trò chuyện với tân nương tử, làm quen lẫn nhau, tránh cho sau này gặp mặt không nhận ra khiến người ta chê cười.
Nhìn thấy Ngô ma ma ở gian ngoài, sau khi mọi người ngạc nhiên thì đều có cảm giác quái dị, ai cũng biết nhị lão trong phủ rất yêu thương Nhị tiểu tử, không ngờ họ còn che chở cháu dâu mới rước về như thế, yêu ai yêu cả đường đi đúng không? Chớp mắt mọi người còn chưa nhìn thấy tân nương tử nhưng trong lòng ai cũng nghĩ nhiều hơn vài phần.
Chu Tử San đang đi đằng trước mọi người, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, dịu dàng yếu ớt, phảng phất giống như lúc nào cũng có thể hoảng sợ như thỏ con, làm cho mọi người không khỏi nói chuyện nhỏ tiếng lại tránh dọa đến nàng ấy. Hai năm trước nàng ấy gả vào Vĩnh Định Hầu phủ, trở thành nàng dâu trưởng.
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, Ngô ma ma mới thân thiết giới thiệu từng người cho Tô Nhược Tuyết, Tô Nhược Tuyết là tân nương tử, vào lúc này kiệm lời cũng không quá đột ngột.
"Tuyết Nhi, ta có thể gọi muội như vậy không?"" Vất vả lắm Chu Tử San mới dám mở miệng đề nghị, thấy ánh mắt Tô Nhược Tuyết dừng lại trên người mình, không biết tại sao, nàng cảm thấy rõ ràng trong mắt em dâu không có quá nhiều biểu tình nhưng nàng lại rất yên tâm, thoáng một cái tâm tình khẩn trương không còn nữa, Chu Tử San nói tiếp: "Sau này chúng ta là chị em dâu rồi, ta rất vui vì muội gả vào phủ."
Nói xong, nàng nhẹ nhàng cười cười, giống như thỏ con bé nhỏ vô hại khiến người ta yêu thích.
Tô Nhược Tuyết vốn là người không thích nói nhiều, trước mặt người ngoài thì càng ít lời hơn, nhưng với con mắt nhìn người của Tô gia, tiểu phu nhân trước mắt đúng như mọi người đã nhìn thấy, ngây thơ vô hại, tuy rằng là dâu trưởng của một đại gia tộc, có lẽ như nàng ấy sẽ thiếu hụt rất nhiều, song ở trong mắt Tô Nhược Tuyết, nàng ấy là một người đáng yêu.
Mới một lát mà Chu Tử San cũng thích người em dâu trước mặt, nếu không phải tính cách nàng nhút nhát, vả lại ở đây có quá nhiều phu nhân thì ngược lại nàng hận không thể dính luôn lên người Tô Nhược Tuyết rồi.
Ước chừng qua nửa canh giờ, yến hội phía trước ngoại trừ còn mấy bàn rượu thì gần như đã kết thúc, nữ quyến trong phòng đều có chừng mực đứng dậy cáo từ, ở đây mọi người đều từng là tân nương tử, ngày hôm nay có bao nhiêu vất vả mọi người cũng biết hết nên không làm ra mấy chuyện khiến người ta không thoải mái nữa.
"Thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân mệt mỏi cả ngày rồi, chúng ta không nên quấy rầy nữa, ngày mai người lại đến tìm nhị thiếu phu nhân nói chuyện nhé."
Chu Tử San còn muốn ngồi thêm một lát, có điều ma ma hầu hạ bên cạnh đã nói như thế, hơn nữa thấy dáng vẻ ngồi thẳng tấp và quần mắt hơn thâm của Tô Nhược Tuyết, nàng vội vàng đứng dậy có chút tự trách mình, "Đều tại ta luôn lôi kéo muội nói chuyện không ngừng, muội mau nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta gặp lại."
Tô Nhược Tuyết đứng dậy tiễn nàng, thấy ánh mắt chân thật của Chu Tử San, nàng cũng thân thiết trả lời, "Đại tẩu quá lời rồi."
Sau khi tiễn mọi người về hết, Tử Oanh lanh mồm lanh miệng, buồn cười nói: "Đại thiếu phu nhân đáng yêu quá!"
Mắt Tô Nhược Tuyết cũng chứa đầy ý cười, hiển nhiên nàng cũng rất thích vị đại tẩu Chu Tử San này.
"Tử Oanh, tỷ nói nhăng nói cuội gì đấy?" Tử Yên bên cạnh lén lút liếc về phía Ngô ma ma một cái, nàng biết rõ tiểu thư nhà mình và Tử Oanh thật lòng yêu thích đại thiếu phu nhân, nhưng nói huỵch tẹt ra như thế thì còn thể thống gì nữa? Nàng dâu cả của Vĩnh Đĩnh Hầu phủ không phải muốn dùng từ "Đáng yêu" để hình dung là hình dung được đâu, nếu để người ngoài biết được thì sẽ nghĩ tiểu thư nhà nàng thế nào?
Ngô ma ma cung kính đứng một bên không nói gì, sau khi các tiểu nha hoàn sắp xếp mọi chuyện trong phòng xong, bà mới mỉm cười nói: "Nhị thiếu phu nhân, giường đã trải xong rồi, người lên nằm nghỉ một chút đi ạ."
Ngày hôm nay Tô Nhược Tuyết đã thức dậy từ canh năm, lúc này thật sự nàng hơi mệt mỏi, nàng đưa mắt nhìn xuyên qua cửa sổ đang khép hờ, bên tai mơ hồ nghe được tiếng nam nhân mời rượu nhau ngoài tiền viện, xem ra nửa khắc cũng không thể xong, Tô Nhược Tuyết bèn gật đầu, "Vậy làm phiền ma ma rồi."
Lúc nàng thức dậy trời đã tối đen, có điều khi nhìn thấy khuôn mặt đang mỉm cười ngồi bên cạnh giường, Tô Nhược Tuyết cảm thấy chỉ mới đó mà tim đã vọt đến cổ họng.
Khẽ liếm môi một cái, Tô Nhược Tuyết hỏi: "Chàng... Chàng trở về lúc nào?"
Bởi vì tâm trạng đang rất tốt nên hôm nay ai đến mời rượu Lý Dụ cũng không từ chối, song cũng bởi vì tình hình chiến sự mà những người có mặt hôm nay chỉ là các văn thần yếu ớt, nào được giống như lúc Bùi Hạo thành thân, tầm mười bàn đều là các tướng sĩ mạnh mẽ trong quân doanh, lúc uống rượu thì không cần mạng nữa. Hơn nữa trong phủ hắn huynh đệ nhiều, lúc này không dùng thì đợi lúc nào? Ngoại trừ thất đệ Lý Hàm và bát đệ Lý Nhiên còn nhỏ tuổi, đương nhiên người nào đó không đáng nhắc đến thì lướt qua đi, còn lại đại ca Lý Nguyên, tứ đệ Lý An, ngũ đệ Lý Hiên và lục đệ Lý Thái mười bốn tuổi, tất cả đều phải ra mặt rước rượu cho hắn, hắn là tân lang nên không thể quá chén, cho nên khách nhân đến chung vui bị hạ gục không ít.
Tuy vậy nhưng Lý Dụ vẫn uống không ít, há miệng mùi rượu phả ra lượn lờ quanh chóp mũi Tô Nhược Tuyết, Lý Dụ cười cười, "Nàng là heo nhỏ lười, ta đã về một canh giờ rồi, hỏi thừa không à, ngủ còn nói mớ nữa, sao ta lại lấy một nương tử như thế về nhỉ...."
Mới đầu Tô Nhược Tuyết còn có chút tin tưởng, nàng còn đang nghĩ hắn ngồi đây nhìn mình một canh giờ, mặt nhanh chóng đỏ lên, thế nhưng hắn càng nói càng không hợp lẽ thường, cái gì hỏi thừa, cái gì nói mớ, nàng mà tin hắn thì mới choáng váng thật đấy!
"Ta không như thế đâu...."
"A a a," Bởi vì phản ứng của nàng, giọng nói của Lý Dụ càng lộ ra hưng phấn, "Tiểu nương tử nhà ai thế này, vừa vào cửa đã học thói trả treo rồi, ngược lại ta muốn xem một chút, cái miệng nhỏ nhắn này có bao nhiêu lợi hại!"
Lời hắn còn chưa dứt, Tô Nhược Tuyết đã cảm thấy trước mặt tối đen, điều nàng muốn nói không bao giờ thốt ra thành câu được nữa.
Nụ hôn của hắn, trước đây chưa từng nóng bỏng như thế, mang theo cái gì đó bất chấp mọi thứ không còn áp lực, mãnh mẽ lao tới không kiêng nể gì cả, nhanh chóng kéo nàng vào một cơn lốc xoáy không thấy đáy, phỏng chừng nếu nàng không kịp tỉnh táo lại thì sẽ tự ngã vào trong mộng cảnh một lần nữa.
"Chết tiệt, " Rốt cuộc Lý Dụ hơi dời môi ra, trán đối trán, giọng nói của hắn mang theo mấy phần ảo não nhưng vẫn không giấu nổi hưng phấn, "Tuyết Nhi, ta chịu không nổi, trước hết nàng chiều ta một lát, chỉ lần này thôi..."
Nói xong, bỗng nhiên hắn đứng bật dậy, xé tan bộ y phục thêu uyên ương đỏ thẳm trên người Tô Nhược Tuyết rồi tiện tay ném xuống đất, sau đó ánh mắt lưu chuyển trên bộ trung y màu đỏ thêu hải đường của nàng một phen, đốm lửa trong đáy mắt ngày càng bùng phát rõ ràng, gần như chỉ trong thời gian chớp mắt, Tô Nhược Tuyết chỉ nghe thấy tiếng vải vóc bị xé tan truyền đến bên tai.
Không chút do dự, Lý Dụ hung hăng ném hai mảnh vải trong tay xuống đất, trong mắt ngoại trừ thân thể trắng như tuyết nổi bật trên chăn màn đỏ tươi thì không còn gì khác nữa.
Vội vã cúi người xuống, một tay Lý Dụ bắt lấy một cái, bờ môi cũng không cam chịu rớt lại phía sau nhanh chóng hôn xuống, vật này sao lại mềm mại, no đủ trơn mịn như thế? Lý Dụ có cảm giác mình đọc sách nhiều năm nhưng hoàn toàn không tìm ra được bất luận từ nào để hình dung cảm khái và kích động trong lòng, hắn chỉ cảm thấy, có lẽ phải gần gũi một chút, rồi lại gần gũi một chút, hiểu rõ từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài nàng không sót thứ gì mới được.
Tô Nhược Tuyết cắn chặt môi, không cho âm thanh xuất phát từ tận đáy lòng bật ra khỏi cổ họng, có điều càng kiềm chế thì càng khó khăn, môi của hắn, tay của hắn đều mang theo hơi thở nóng hổi rơi xuống từng điểm từng điểm từ từ dời xuống dưới, cuối cùng Tô Nhược Tuyết không khống chế nổi nữa.
Tiếng rên kia yêu kiều cỡ nào, mê hoặc cỡ nào? Lý Dụ nghe vào tai chỉ cảm thấy một dòng nhiệt lao thẳng xuống thân dưới, nếu như không phóng thích, hắn sợ rằng mình có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, đáng chết, hắn lại nhớ rõ đây là lần đầu tiên của nàng, giả sử hắn không quan tâm xông vào thì nàng nhất định sẽ bị thương....
Tựa như để cho hả giận, Lý Dụ ngậm lấy phần thịt mềm nơi bụng của Tô Nhược Tuyết, ác độc dùng răng cắn một cái, song đến khi nghe thấy bên trên truyền đến tiếng hút khí, hắn lại ngượng ngùng vội vàng trấn an, đầu lười xoay tròn hôn mút, âm thanh đứt quãng vang lên, "Tuyết Nhi, xin lỗi nàng, ta hứa sẽ không cắn nữa..."
Đợi khi người dưới thân dịu lại một chút, lúc này Lý Dụ mới phóng túng môi và tay mình, tiếp tục hôn lần xuống phía dưới.
Hai tay hắn bưng lấy cặp mông tròng lẳn đầy đặn mọng nước như trái đào mật, đôi mắt xinh đẹp của Lý Dụ nhìn chằm chằm vào đồng cỏ um tùm cất giấu phong cảnh đào nguyên bí mật.
Là màu hồng nhạt, phía trên còn treo chất lỏng hình giọt óng ánh sáng long lanh, theo hơi thở của Tô Nhược Tuyết mà khẽ run lên, thậm chí phía dưới còn một khe cực nhỏ, nếu không phải nó đang liên tục mấp máy, vả lại còn không ngừng tiết ra nước thì quả thật hắn nghĩ mình sẽ bỏ qua mất.
Không biết tại sao, Lý Dụ cảm thấy cổ họng khát khô, chờ hắn kịp phản ứng thì đầu đã chôn vào dòng suối nhỏ kia, đầu lưỡi thè ra liếm liếm mút mút, không uổng phí một giọt nào...
Rốt cuộc hắn đang làm gì thế này...
Tô Nhược Tuyết vừa xấu hổ vừa giận dữ gần chết, nàng không thể chờ đợi được đưa tay muốn kéo hắn lên, có điều khi bàn tay vừa chạm vào gia thịt hắn thì giống như bị phỏng, chẳng biết tại sao, chỉ mới chớp mắt mà nàng không còn chút sức lực, hai tay khoát lên bờ vai hắn, nàng không biết là đang kéo hắn hay là dùng sức để hắn xâm nhập vào sâu một chút...
Rối loạn, hoàn toàn rối loạn....
Từ sâu trong cơ thể truyền đến cảm giác co rúm mãnh liệt, Tô Nhược Tuyết nhận ra tất cả sức lực của mình đều bị rút đi hết, thần trí mơ hồ, không biết mình thuộc về nơi nào.
Rốt cuộc Lý Dụ cũng ngẩng đầu lên, hắn đưa tay vuốt ve bờ môi ướt át của nàng, đôi con ngươi chăm chú nhìn Tô Nhược Tuyết dưới thân, bỗng nhiên hắn kéo đôi chân dài thẳng tấp của nàng ra vòng quanh eo mình, sau đó sét đánh không kịp trở tay hung hăng nhấn eo xông về phía trước.
Ngọc trâm chọc phá hải đường hồng....
Tô Nhược Tuyết không còn biết mình đang ở đâu nữa, nàng chỉ biết đầu óc mình bồng bềnh phiêu lãng, không có điểm tựa, chỉ có thể gắt gao bắt chặt con thuyền lớn là người phía trên, thuyền lay động thì nàng lắc lư theo, thuyền quay về thì nàng chìm xuống, kéo dài không ngừng nghỉ, không có kết thúc.
*****
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, đã là giờ mẹo rồi, nên rời giường đi ạ."
Một giọng nói quá mức quen thuộc truyền tới, cả người Tô Nhược Tuyết còn chưa thanh tỉnh, nhưng lỗ tai đã hoạt động, đột nhiên nàng mở mắt ra, trước mắt một mảnh lờ mờ, trên đầu giường ngọn nến màu đỏ vẫn chiếu sáng chập chờn leo lắt.
Sau khi thần trí quay về, Tô Nhược Tuyết lại càng hận bản thân mình giờ khắc này không còn ở trong mộng.
Hắn và nàng, thậm chí ngay cả y phục cũng không mặc, da thịt kề sát nhau, thân mật ôm nhau ngủ!
Cảm giác này quá mức kích thích, gương mặt Tô Nhược Tuyết đỏ bừng, nhanh chóng tìm cách thoát khỏi vòng ôm của hắn, thế nhưng nàng còn chưa kịp tạo ra một khe hở nhỏ thì cánh tay dài vốn đang vòng quanh eo nàng bỗng xiết chặt, hai người bọn họ khôi phục tư thế giống như lúc ban đầu.
"Tuyết Nhi, chào buổi sáng." Lý Dụ híp mắt, khóe môi cong lên thành một nụ cười thỏa mãn ấm áp, đương nhiên, nếu như hai bàn tau to kia không bắt đầu sờ loạn lên người nàng, thì Tô Nhược Tuyết chắc chắn sẽ mỉm cười đáp lại hắn.
Nàng duỗi tay chống lên vai hắn, cuối cùng tạo ra được một khe hở nhỏ giữa hai người, Tô Nhược Tuyết cố gắng bình tĩnh lên tiếng, "Trời không còn sớm, chúng ta mau dậy đi thôi."
Lý Dụ bất đắc dĩ cười cười, Tuyết Nhi của hắn, sao ngay cả khi vờ ngớ ngẩn cũng đáng yêu như thế chứ?
Bởi vì nàng chống người lên nên ánh mắt Lý Dụ nhìn nơi cao cao kia không sót thứ gì, thế là bàn tay to không vuốt ve sau lưng nàng nữa mà nhanh chóng chuyển tới phía trước, tay phải duỗi ra nắm trọn một bên trong lòng bàn tay, cảm xúc quá mức tuyệt vời đó khiến hai mắt Lý Dụ tối hơn mấy phần.
Nháy mắt, ý thức hắn bị cảm xúc tuyệt vời trong tay cuốn đi mất, nhất là khi da thịt thân mật kề sát, lúc này trên người hắn có bất cứ biến hóa nào, dù nàng không hề chuẩn bị thì cũng phát hiện ra được.
Hoàn toàn giật mình, Tô Nhược Tuyết vội vã đẩy hắn ra, "Chàng đừng.... Như vậy mà, canh giờ không còn sớm, chúng ta nên rời giường..."
Hơi thở lặng yên không gợn sóng của Lý Dụ cũng có chút rối loạn, nhưng mà tối qua hắn đã muốn nàng liên tục hai lần, sáng nay khi thức dậy hắn đã kiểm tra qua, phía dưới của nàng sưng đỏ, hắn không thể tùy tiện làm bậy được nữa...
Mang theo một chút ngoan cố, Lý Dụ khóa chặt người vào lòng, miệng liên tục nói: "Nàng đừng nhúc nhích, cứ để ta ôm thế này một lát, ta hứa sẽ không làm gì cả..."
Tô Nhược Tuyết giống như chú nai con hoảng sợ, không phải nàng không thích hắn gần gũi, chẳng qua là tối qua hắn giống như lên cơn điên, khi làm loại chuyện này thì bất chấp, bây giờ chỉ cần cử động nhẹ thôi là nàng đã cảm thấy giữa hai chân đau đớn, nàng thật sự không chịu nổi hắn làm bậy một lần nữa.
Nhưng mà hình như nàng quá tin tưởng vào sự tự chủ của người này rồi!
Cảm giác được vật kia không ngừng đưa đẩy giữa hai chân mình, Tô Nhược Tuyết tức giận không thôi, "Chàng là tên lừa gạt...."
Đố mặt với chỉ trích không chút lưu tình của Tô Nhược Tuyết, Lý Dụ có chút buồn rầu, nàng nằm ngay trong lòng hắn, dù cho có nhắm mắt lại thì quanh chóp mũi toàn là mùi hương chỉ thuộc về nàng, nếu hắn có thể kiềm chế được thì hắn hoàn toàn không phải nam nhân!
Nếu đã là như thế, Lý Dụ dứt khoát mặt dày mày dạn cầm lấy tay nhỏ bé của Tô Nhược Tuyết kéo xuống phía dưới, Tuyết Nhi, Tuyết Nhi ngoan ngoãn của ta, ta đồng ý với nàng không đi vào, nhưng nàng giúp ta một chút đi, nàng chỉ cần giúp ta một chút thôi..."
Sau nửa canh giờ, Tô Nhược Tuyết và Lý Dụ đồng thời xuất hiện trước mặt người hầu, trên người đã ăn mặc chỉnh tề, trong lúc nha hoàn hồi môn chuẩn bị y phục cho Tô Nhược Tuyết thay, mặt Lý Dụ mang theo nụ cười sáng lạn, tựa như chó nhỏ phạm sai lầm dốc sức liều mạng lấy lòng chủ nhân, một lực đi vòng quanh bên cạnh Tô Nhược Tuyết.
"Nếu chàng chuẩn bị xong rồi thì ra ngoài trước đi, ta chuẩn bị xong sẽ ra ngay." Tô Nhược Tuyết ngồi ngay ngắn trước gương đồng trên bàn trang điểm, gương mặt lạnh lùng không thèm liếc nhìn Lý Dụ một cái.
Y phục nàng có thể tự chuẩn bị nhưng mà trang điểm búi tóc thì phải nhờ nha hoàn làm mới được.
Lý Dụ khoát tay ngăn lại, hoàn toàn không nghe vào mấy lời mang theo ý đuổi người của Tô Nhược Tuyết, hắn vui vẻ lên tiếng, "Không sao, ta chờ nàng ở đây là được rồi."
Thấy cách ăn mặc và trang điểm của Tô Nhược Tuyết, giờ khắc này Lý Dụ mới hiểu tại sao trong sách hay đề cập đến "Họa mi chi nhạc*" rồi, hôm nay thời gian gấp gáp, tân nương tử của hắn còn chưa thả lỏng, ngay cả thầm nghĩ muốn thể hiện một chút hắn cũng không thể, có điều, bọn họ còn cả đời ở cùng nhau, hắn không gấp, chuyện thú vui khuê phòng này, tóm lại hắn muốn cùng Tô nhị tiểu thư nhà mình trải qua từng cái một.
"Họa mi chi nhạc: thú vui kẻ chân mày cho thê tử.
Đây là lần đầu tiên Tử Oanh và Tử Yên nhìn thấy Lý Dụ bám người như thế, tựa như người này không hề liên quan đến Lý nhị công tử âm trầm độc ác mà các nàng biết lúc trước, trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác quái dị và không được tự nhiên bắt đầu nảy sinh, chân tay các nàng lóng nga lóng ngóng không biết làm gì cho phải.
Vất vả lắm mới búi xong búi tóc phu nhân cho Tô Nhược Tuyết, dưới bàn tay khéo léo của Tử Yên, đánh phấn một chút là che giấu được vẻ mệt mỏi của đêm qua, trên hai gò má tân nương tử chỉ còn lại thẹn thùng, dù là xấu như Vô Diệm cũng có thể đẹp hơn ba phần, huống chi Tô Nhược Tuyết vốn đã đẹp sẵn. Lý Dụ không để ý mọi người trong phòng, hắn vội vàng tiến lên đón người, nắm chặt tay Tô Nhược Tuyết không chịu buông rồi không ngừng tán dương, "Tuyết Nhi thật là đẹp."
Tô Nhược Tuyết giãy tay mấy lần cũng không rút ra được, nàng cũng không dám nhìn vẻ mặt của mọi người xung quanh, thời điểm này nàng thấy vô cùng may mắn khi trời sinh khuôn mặt nàng đã lạnh lùng, nháy mắt mấy lần, Tô Nhược Tuyết khẽ thở dài một hơi, "Đừng để trưởng bối sốt ruột chờ lâu, chúng ta mau đi thôi."