Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 65



"Cô nương, hôm nay người muốn dùng Lạc Nhi Ân hay là Thiên Cung Xảo? Thúy Nhi mở tủ nhỏ ra theo thói quen cầm lên hai bình sứ màu trắng, làn da cô nương nhà mình trắng nõn, dung mạo tuyệt mỹ, thân thể mềm mại, một cái nhăn mày một nụ cười đều khiến người ta thương, mặc dù số phận bi thảm rơi vào nơi bẩn thiểu bậc này, nhưng dựa vào sự thông minh của mình nên cuộc sống cũng thoải mái hơn đôi chút, làm cho người ta không dám khinh khi.

Người ngoài có thể không biết, nhưng mà bản thân Thúy Nhi được chủ nhân mua về để hầu hạ riêng cho Hàm Châu cô nương, thậm chí nhiều năm qua Thúy Nhi ở bên cạnh không chỉ một lần nghe qua chủ nhân từng nói nếu cô nương nguyện ý thì không cần phải tiếp khách nữa, trong nhận thức của Thúy Nhi, nàng biết chủ nhân đối với cô nương không tầm thường, còn cô nương đối với chủ nhân thì càng là nghĩa trọng tình thâm, nếu không phải cô nương quá mức tự ti mặc cảm trước mặt chủ nhân, sợ bản thân mình sẽ làm ô uế chủ nhân thì Thúy Nhi rất thật lòng chúc phúc cho họ.

Dù cho không vào được cửa chính Hầu phủ thì thế nào? Những năm này các nàng gặp nam nhân muôn màu muôn vẻ còn thiếu sao? Chỉ cần trong lòng chủ nhân có cô nương, vậy là đủ rồi.

Nói đúng ra, Thúy Nhi khuyên cô nương không chỉ một lần, nhưng đều bị cô nương dùng lời lẽ nghiêm khắc răn dạy lại, khoảng thời gian trước đột nhiên truyền tới tin tức chủ nhân đại hôn, cô nương tự giam mình trong phòng khóc ba ngày ba đêm, dáng vẻ tuyệt vọng kia lọt vào trong mắt Thúy Nhi giống như bị khoét tâm, giả sử là nữ tử gia đình quyền quý thì cũng thôi đi, ít ra nữ tử như thế mới xứng đôi với chủ nhân, song vị Tô nhị tiểu thư kia, gia thế thấp kém, tính tình lạnh như băng, không dịu dàng, không săn sóc, không muốn gả, người như vậy dựa vào cái gì mà có thể chiếm lấy vị trí cô nương nhà mình mơ cũng không dám mơ?

Cho dù cô nương không có ý gì thì nàng cũng không thể nào trơ mắt nhìn cô nương tự hủy hoại mình như thế, người như các nàng, nếu sống mà cam chịu số phận thì không biết đã trở thành vong hồn từ lúc nào rồi, ông trời bất công với các nàng, vậy thì các nàng chỉ có thể sống cho mình thôi, mọi thứ nếu phải tranh giành mới có được thì phải tranh giành.

Ngày hôm nay, từ chiều vị kia đã xuất hiện ở đây, Thúy Nhi biết cơ hội của cô nương đã tới rồi.

Trước đây cô nương ít khi để ý đến cách ăn mặc của bản thân, lúc nào cũng thuần trắng nhạt nhẽo, ở trong Kiều Xuân Viên này cũng có thể xem là có cá tính riêng, lâu dần loạt vào mắt xanh của đám nam nhân đào hoa, bọn họ yêu cầu tấp nập. Có điều hôm nay không giống như thế,  đã lâu lắm rồi chủ nhân chưa từng xuất hiện ở Kiều Xuân Viên, Thúy Nhi hạ quyết tâm phải tỉ mỉ trang điểm cho cô nương, để hai mắt chủ nhân tỏa sáng khi nhìn thấy.

Lần này, Thúy Nhi chọn ra hai bình son phấn --- Lạc Nhi Ân và Thiên Cung Xảo đều vô cùng xinh đẹp, Lạc Nhi Ân phấn trắng nõn nà, càng làm nổi bậc lên da thịt trong suốt như hoa đào tháng ba, xinh đẹp ngọt ngào, còn Thiên Cung Xảo có màu tím nhạt, bôi một lớp mỏng là giống như tiên nữ trên thiên cung, xinh đẹp tuyệt trần cộng thêm mấy phần cao quý. Thúy Nhi lựa chon hai bình phấn này, một là phân tích đến tính cách và khí chất của cô nương nhà mình, hai là biết hai loại này Hàm Châu đều thích dùng, còn ba là sợ làm quá mức để lại dấu vết, không thể nói là không dụng tâm.

Hàm Châu cũng nhìn ra tâm tư Thúy Nhi, không phải nàng không biết hắn vô tình với mình, nhưng nếu như người nọ có thể... Vậy mình thử một chút xem sao?

"Dùng Lạc Nhi Ân đi."

"Vâng ạ!" Nghe thế, Thúy Nhi vui vẻ ra mặt, kỳ thật trong lòng nàng cũng thấy Lạc Nhi Ân tốt hơn, thiếu nữ trắng nõn nà như hoa càng khiến người ta thương yêu nha.

Bên này, Thúy Nhi ra sức trang điểm kỹ lưỡng, Hàm Châu nhìn chính mình trong gương đồng, mắt hạnh ngập nước, hai má đỏ như hoa đào, quả nhiên là ngọt ngào động lòng người, nhìn bản thân như thế, không đến nỗi nào không vừa mắt....

"Thúy Nhi, lấy Tô Hợp hương ra đây." Vừa nói xong hai mắt Hàm Châu nóng lên, trong lòng vừa chua xót vừa châm chọc, không thể tưởng tượng nổi ngày hôm nay nàng phải sử dụng thủ đoạn dơ bẩn như vậy....

"Dạ, cô nương, người đợi một chút, Thúy Nhi đi lấy cho người." Thấy cô nương mình như thế, Thúy Nhi vô cùng cao hứng, cô nương nên thông suốt từ lâu mới phải.

Mà bên kia, từ sau khi Tô Nhược Tuyết trở về từ Bùi phủ, trong lòng nàng càng nghĩ càng bất an, nàng nghĩ tới quan hệ giữa Lý Dụ và đại tỷ phu thân thiết đến thế, hơn nữa dạo gần đây có một số chuyện hắn cứ giấu giấu giếm giếm mình, Tô Nhược Tuyết không thể chờ đợi được muốn tìm Lý Dụ hỏi cho rõ ràng, có điều cái người bình thường đuổi cũng không đi, còn lúc nàng cần đến hắn thì tuyệt nhiên không nhìn thấy bóng dáng, Tô Nhược Tuyết đành ngồi ở nhà sốt ruột.

Mãi cho đến giờ tý, Lý Dụ mới hồi phủ.

Tiến vào viện, Lý Dụ tự giác đi về phía chính phòng, đến lúc nhìn thấy một bóng dáng ngồi bên cạnh cửa sổ, miệng hắn cười sắp toét ra rồi, bước chân cũng nhanh hơn.

"Tại sao vẫn chưa ngủ? Chờ ta phải không?" Lý Dụ bước nhanh tới chỗ nương tử nhà mình.

Thế nhưng, người còn chưa tới gần thì mùi rượu nồng nặc đã xông vào mũi, hơn nữa cẩn thận ngửi ngửi, trong đó còn phảng phất một mùi hương son phấn nồng đậm.

Tô Nhược Tuyết biết rất rõ mùi son phấn này không phải của nàng, bởi vậy ánh mắt khi nhìn Lý Dụ bỗng có thêm mấy phần lạnh lùng, "Đứng lại!"

Vì để tránh tai mắt người khác, ngày hôm nay Lý Dụ uống rượu nhiều thật, hơn nữa nhìn thấy huynh đệ đã lâu không gặp, cộng thêm hai người vừa hoàn thành xong nghiệp lớn, tâm trạng càng thêm thoải mái dễ chịu, cho nên kích động uống nhiều hơn, lúc này, Tô Nhược Tuyết chất vấn bất thình lình, nhất thời hắn chẳng hiểu ra sao cả, thế là đành thành thật đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, tuy trong lòng có nghi ngờ, nhưng ánh mắt khi nhìn Tô Nhược Tuyết vẫn tràn đầy vui sướng, "Nương tử."

Tô Nhược Tuyết không động đậy chút nào, chỉ cần nghĩ tới có lẽ người kia đã ôm ấp qua nữ nhân khác, thậm chí đôi tay kia, đôi môi kia đều... Tô Nhược Tuyết cảm thấy hôm nay nàng nhất định phải thiết lập quy tắc rõ ràng, chấn chỉnh thê cương, "Cỡi y phục."

Việc này Lý Dụ thích làm nhất, hắn không do dự một chút nào, còn vô cùng thành thạo, Lý Dụ cởi sạch không còn một mảnh, thậm chí khi cúi đầu nhìn vật nào đó giữa hai chân đang hưng phấn ngẩng cao đầu, hắn vẫn vô cùng tự nhiên, "Nương tử, ta đã chuẩn bị xong."

Thấy hắn nhấc chân muốn đi về phía mình, Tô Nhược Tuyết hừ lạnh cảnh cáo: "Không được nhúc nhích.

Nói xong, Tô Nhược Tuyết không hề nhìn qua hắn mà xoay người đi đến tủ đựng y phục lấy nhuyễn roi tơ bạc tùy thân của mình ra, tiếp theo nàng đứng cách Lý Dụ hai thước.

"Nói, buổi tối hôm nay chàng đã đi đâu?" Tay cầm nhuyễn roi tơ bạc, ánh mắt khi Tô Nhược Tuyết nhìn Lý Dụ phát ra ánh sáng âm u không rõ.

Lúc này, Lú Dụ mới phát giác ra có gì đó không đúng, từ trước đến nay tâm tư hắn khó dò, hôm nay nhìn thấy Tô Nhược Tuyết như thế, chẳng những hắn không tức giận mà còn hưng phấn dị thường, không chỉ bởi Tô Nhược Tuyết hung dữ mà hắn càng chờ mong chuyện sắp xảy ra hơn.

Lý Dụ cũng không che giấu, "Đi Kiều Xuân Viên."

Tô Nhược Tuyết chẳng xa lạ gì với cái nơi gọi là Kiều Xuân Viên này, dù sao trước kia đi mai phục Trương Thịnh nàng đã tới chỗ đó, thế nhưng cũng bởi vì như vậy, nàng biết rõ nơi đó hơn bất kì cô nương nào khác, trước khi thành thân hắn đã có thanh danh hằng đêm mua vui ở Kiều Xuân Viên, hắn đơn giản giải thích Kiều Xuân Viên là một trong những ám đường là xong sao?

Lửa giận trong lòng Tô Nhược Tuyết bùng cháy, nháy mắt chỉ nghe được âm thanh bình sứ lớn khắc họa tiết hoa sen tan vỡ, sau đó một roi quất thắng đến trước mặt Lý Dụ.

Lý Dụ cười ha ha, cánh tay to vừa giơ lên bắt lấy đầu roi dễ như lấy đồ trong túi rồi dùng sức kéo đầu roi để Tô Nhược Tuyết rơi vào lòng hắn.

Tô Nhược Tuyết làm sao có thể làm theo ý hắn? Tuy sức nàng không mạnh bằng hắn, nhưng tục ngữ nói đúng, sức mạnh không bằng kỹ xảo, Tô Nhược Tuyết mượn thế tiến về phía trước, mũi chân mượn lực, trở mình né tránh, rơi vào phía sau lưng Lý Dụ, đầu roi trong tay Lý Dụ cũng bị giật vòng qua vai hắn đi ra phía sau.

Hai người bọn họ chiêu phá chiêu, nháy mắt đã so trên dưới một trăm chiêu, roi dài làm cho hoàn cảnh trong phòng hỗn loạn không ít, hai người bọn họ không để vào mắt, so chiêu cực kỳ thoải mái, nhưng người bên ngoài phòng nghe tiếng động bên trong thì giống như kiến bò trên chảo nóng rồi, rõ ràng mới lúc nãy còn rất tốt mà, sao có thể nói đánh nhau là đánh chứ?

Ngô ma ma vốn là người tâm phúc của Chiêu Nghi đại trưởng công  chúa, bởi thế bà là một trong số ít người trong Vĩnh Định Hầu phủ biết được bí mật Lý Dụ có võ công, khoảng thời gian trước tin tức Nhị thiếu phu nhân võ công cao cường lan rộng khắp Hầu phủ, cộng thêm thiếu gia rất yêu thương thiếu phu nhân, giờ khắc này bà hoàn toàn không sợ hai người bọn họ làm nhau bị thương, chỉ là với tư cách là một ma ma quản sự, bà tiếc đứt ruột mấy đồ vật bị hỏng kia.

Có điều, hai nha hoàn Tử Yên và Tử Oanh lại không bình tĩnh được như bà, các nàng đều suýt mất mạng trong tay Lý Dụ, bởi vậy dù là biết rõ tình cảm của hắn dành cho Tô Nhược Tuyết thì các nàng vẫn rất sợ hãi.

Dù sao Tử Oanh cũng từng luyện võ công, tiểu cô nương liếc Tử Yên đang sốt ruột ở bên cạnh một cái rồi lấy hết can đảm tiến tới gõ cửa, "Thiếu phu nhân, có cần Tử Oanh giúp một tay không ạ?"

Lý Hải và Triệu Vô Minh đứng ngay ngắn bên cạnh ngước nhìn trời, rốt cuộc tiểu nha hoàn này mượn lá gan từ đâu thế? Không nhận ra bọn họ dù cho ở trong sân đèn đuốc sáng trưng nhưng vẫn phải âm thầm ẩn nấp giả dạng thành người chết sao? Vả lại, các chủ nhân đang làm việc "Tình, thú", ai cho phép người bên ngoài vào quấy rầy chứ?

Quả thật, Lý Dụ còn chưa lên tiếng mắng thì TÔ Nhược Tuyết đã lên tiếng ngăn cản bạn nha hoàn trung thành và tận tâm của mình, "Không cần."

Nhân lúc Tô Nhược Tuyết phân tâm trả lời, Lý Dụ nhanh chóng chuyển ra sau lưng nàng, bắt được bàn tay đang cầm roi của nàng, sau đó dùng một tay nâng cằm nàng lên, hung hăng gậm xuống.

Lúc mới bắt đầu Tô Nhược Tuyết còn vùng vẫy dữ dội, thế nhưng người nọ lại dễ dàng phá giải sự phản kháng của nàng, thậm chí càng hôn, Tô Nhược Tuyết càng cảm thấy người mình mềm nhũn, song nàng không cam lòng, đợi lúc chiếc lưỡi ấm nóng của hắn chui vào miệng mình, nàng bỗng độc ác cắn một cái.

Lý Dụ bị đau, có điều khi nếm được mùi máu tươi giữa răng môi hai người, hắn càng hưng phấn hơn, môi lưỡi càng quấn quýt lợi hại, phía dưới bàn tay to không ngừng dao động trên người nương tử nhà mình, cách lớp y phục trèo lên nơi cao ngất kia, mềm mại trong lòng bàn tay khiến cho lửa nóng trong mắt càng tăng lên, bàn tay vân vê véo loạn lên đỉnh anh đào, bên tai liền truyền đến tiếng rên đau đớn, nhưng không thể nào phủ nhận, bên trong sự đau đớn, Tô Nhược Tuyết cảm nhận được một luồng khoái cảm khó tả, làm cho nàng vừa yêu vừa hận, muốn ngừng mà ngừng không được.

Đương nhiên Lý Dụ cũng phát hiện, mặt mày hắn ẩn chứa ý cười, bàn tay tiếp tục thăm dò không biết mệt trên người Tô Nhược Tuyết, đây là nương tử của hắn, mỗi một biểu cảm, một phản ứng của nàng đều dành cho hắn hết đấy.

Bàn tay lướt qua rừng cỏ thơm um tùm, Lý Dụ thản nhiên tìm đến u tuyền trong động tiên tiêu hồn, dòng suối trong vắt, giờ khắc này không ngừng chảy róc rách như trời hạn gặp mưa.

Cảm giác được đầu ngón tay ướt át, Lý Dụ cực kỳ vui vẻ, "Tuyết Nhi, nàng ướt rồi."

Bỗng chốc, mặt Tô Nhược Tuyết đỏ rực, hiện giờ, nàng tình nguyện hắn cứ mạnh mẽ xông tới như trước đây, chứ đừng nên trêu đùa nàng như thế.

Song hết lần này tới lần khác, lần này Lý Dụ rất quyết tâm, vừa dùng sức vừa đem tất cả vốn liếng của mình ra quỳ xuống dưới thân Tô Nhược Tuyết, thè lưỡi ra liếm liếm, vật dưới thân hắn đã cứng rắn và nóng như sắt nung từ lâu. Khiêu khích nhưng không tiến vào làm cho Tô Nhược Tuyết vừa sung sướng vừa đau khổ.

Rốt cuộc Tô Nhược Tuyết không chịu nổi nữa, nàng ôm người xoay người một cái, tiếp đó nàng ngồi lên đùi Lý Dụ, dưới ánh mắt vô hạn chờ mong của hắn, cộng thêm sóng tình dâng trào vừa rồi, nàng quyết tâm ngồi xuống, tuy nhiên, bởi vì không có kinh nghiệm, hơn nữa phía dưới nàng quá mức nhỏ hẹp, liên tiếp thử mấy lần nhưng nàng vẫn không làm được.

Tô Nhược Tuyết có thể làm được tới mức này có thể thấy nàng đã hạ quyết tâm lớn cỡ nào, hôm nay ba phen bốn bận thất bại khiến cho nàng ngượng ngùng không chịu nổi, nếu là trước đây nhất định nàng đã bắt đầu nản lòng bỏ cuộc rồi, nhưng mà có lẽ hôm nay nàng bị Kiều Xuân Viên kích thích, Tô Nhược Tuyết đánh bạo duỗi tay ra nắm lấy vật cực nóng, so ra còn thô hơn cả cổ tay mình đưa về phía động tiên.

Lúc này Lý Dụ cũng gấp gáp ngồi dậy, bàn tay tới cũng đưa tới, thế là dưới sự hỗ trợ của hai người, vật kia cuối cùng cũng tiến vào thuận lợi.

Tư thế này quá sâu, thậm chí Tô Nhược Tuyết còn mơ hồ nhìn thấy chỗ bụng dưới của mình bị gồ lên, làm cho nàng cực kỳ khó chịu, theo bản năng, Tô Nhược Tuyết muốn lui ra, nhưng nàng vừa mới nhúc nhích thôi đã tạo nên ma sát ở nơi hai người tiếp hợp, Lý Dụ thoải mái không nói sao cho hết, ban đầu hắn vốn có ý định ép Tô Nhược Tuyết hoàn toàn chủ động, song giờ khắc này hắn bỗng có chút lung lay, hai tay giống như có ý thức của mình, trong lúc chiếc mông ngạo nghễ của Tô Nhược Tuyết hơi nhấc lên, hai tay hắn vội vã vịn chặt eo nàng rồi hung hăng nhấn xuống.

"Ưm..." Lúc này, hai người đồng thời ngâm ra tiếng, sảng khoái tựa như nếm được mùi vị cực lạc của nhân gian.

Kế tiếp không cần Lý Dụ ép buộc nữa, vòng eo mãnh khảnh của Tô Nhược Tuyết đã tìm được quy luật vận động, từng cái từng cái một, hoàn toàn mê hoặc nhân tâm.

Hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Lý Dụ đã thức dậy, không hề có dấu hiệu khó chịu do say rượu, hắn chỉ cảm thấy từng tế bào trên người thoải mái đến kỳ lạ, khiến cho hắn say mê, ôm lấy Tô Nhược Tuyết vẫn còn đang ngủ say bên cạnh, trước mắt Lý Dụ tựa hồ có thể nhìn thấy vòng eo nhỏ nhấp nhô tối hôm qua, cùng với cặp tuyết nhũ liên tục nhảy múa uyển chuyển như sóng nước...

Lý Dụ cảm thấy hình như mình có chút say, mà thứ giải rượu tốt nhất không thể nghi ngờ chính là người trước mắt...

Ngày hôm nay hắn phải bận rộn nhiều chuyện, hơn nữa còn là chuyện quan trọng, có điều thật lòng Lý Dụ không nỡ rời xa nương tử trong lòng, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn rời giường.

Nhìn thấy y phục rơi tán loạn trên giường, nụ cười trên môi Lý Dụ càng sâu, quả thật hắn trong họa mà có phúc, không tệ, không tệ chút nào.

Chẳng qua là, cho tới bây giờ vẫn ngửi thấy mùi son phấn như có như không xen lần mùi rượu trên y phục, ánh mắt Lý Dụ lạnh dần

Đêm qua hắn đến Kiều Xuân Viên là để gặp người biến mất không rõ tung tích ở biên quan Bùi Hạo - Bùi tham tướng, nếu như để người ngoài biết được chuyện y mất tích không phải là sự thật, còn ung dung ra lệnh cho tinh binh đóng quân cách thành năm mươi dặm thì không hay rồi. Mà ở kinh thành, không có nơi nào để bọn họ gặp gỡ thích hợp hơn Kiều Xuân Viên, dù sao hiện giờ làm gì có ai ngờ được vị đại anh hùng hộ quốc đang mất tích ở biên quan xa xôi kia lại có thể xuất hiện trong kỹ viện lớn nhất kinh thành? Hơn nữa Bùi tham tướng còn rất nổi danh về việc giữ mình trong sạch.

Hàm Châu là chủ sự mà hắn bồi dưỡng ở Kiều Xuân Viên, tin tức mật thám của bọn họ trước kia đều được lấy từ chỗ của Hàm Châu, đêm qua, vốn dĩ mọi thứ đều như thường, song Hàm Châu lại liên tục phạm sai lầm, cọ sát hắn vài cái, hắn cũng nể tình không đẩy ra, trước kia hắn luôn biết rõ Hàm Châu có tình cảm không nên có với mình, có điều nàng ta luôn đúng mực, đầu óc cũng tương đối thông minh nên hắn mới giữ người lại.

Với hắn mà nói, chỉ cần không ảnh hưởng quá lớn thì hắn có thể bỏ qua.

Nhưng hiển nhiên hôm nay không phải như thế... Dám dùng hành động thăm dò hắn, là việc làm phản bội ngu xuẩn nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.