Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 8



Ngày hôm đó, Khương Khánh Trạch vừa từ bên ngoài trở về, gã sai vặt bên cạnh gấp gáp nói: "Thiếu gia, phu nhân mời người qua đó một chuyến."

Cuối tháng bảy, trời nắng nóng không giảm, Khương Khánh Trạch vốn đang định đi tắm rửa thay y phục một phen, nghe thấy lời gã sai vặt, y đành vội vàng rửa mặt thay một bộ trường sam xanh nhạt rồi nhấc chân đi ra ngoài, "Mẫu thân có nói là chuyện gì không?"

Từ Nhỏ Minh Lộ đã hầu hạ Đại thiếu gia, Đại thiếu gia là người tốt, có tài hoa, Minh Lộ là hạ nhân cũng cảm thấy thơm lây, nhưng không hiểu tại sao hơn nửa năm nay Minh Lộ cảm thấy Đại thiếu gia có gì đó lạ lạ, rõ ràng là Đại thiếu gia ôn hòa nho nhã nhưng đôi lúc đối mặt với y, tận đáy lòng Minh Lộ rất sợ hãi.

Với kinh nghiệm quan sát nửa năm qua của Minh Lộ, lời nói tiếp theo của mình có thể không được tốt, nhưng lại không thể không nói.

"Sáng nay, Ngũ tiểu thư Hầu phủ đến trò chuyện với phu nhân, Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư và Nhị thiếu gia đều có mặt, phu nhân nói chỉ còn thiếu vị biểu ca là người thôi, phu nhân dặn khi người trở về thì đến Nghiêm Hi Cư ngay.”

Quả nhiên, lời Minh Lộ còn chưa dứt đã nhìn thấy khuôn mặt ôn hòa của Khương Khánh Trạch bỗng chốc bị mây đen che phủ, không biết tại sao, Minh Lộ phản xạ có điều kiện vùi đầu xuống đất.

Mà Khương Khánh Trạch nghe Minh Lộ nói xong, y vừa đi vừa nở nụ cười châm biếm, trước sau như một mẫu thân của y vẫn muốn suy nghĩ thay y...

Nhắm mắt lại, Khương Khánh Trạch hít sâu một hơi, tiếp theo y không cần suy nghĩ xoay người đi trở về phòng, "Ngươi đi nói với mẫu thân, hôm nay ta trò chuyện với đồng môn rất vui, bây giờ hơi say rồi nên không thể qua đó được."

Minh Lộ hoảng hốt vội vàng ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng thiếu gia, mặt nhăn thành quả mơ héo.

Người sáng suốt đều biết chất nữ nhà mẹ đẻ của phu nhân -- Đích ngũ tiểu thư Vũ Dương Hầu phủ thích thiếu gia của bọn họ, phu nhân cũng rất hài lòng, song không biết tại sao thiếu gia vẫn chứ khăng khăng tránh né, rõ ràng lúc trước còn đỡ, bây giờ thiếu gia lại tránh Ngũ tiểu thư như tránh tà, chỉ khổ cho người không dám có ý kiến như mình, không khác gì con chuột  trong bể nước chứ không phải người.

Kết quả, sau khi Minh Lộ run rẩy bẩm báo lại mấy lời của thiếu gia, đôi mắt sáng ngời của Vương Tường đỏ lên, tiểu cô nương sao chịu được ấm ức này? Lần nào muốn tiếp cận cũng bị người ta từ chối, nàng ta yêu thích y, nhưng một đích tiểu thư Vũ Dương Hầu phủ sao có thể cho phép người ta sỉ nhục như thế?

"Cô cô, Tường Nhi chợt nhớ trước khi đi mẫu thân có dặn trong phủ có chút chuyện nên con không trò chuyện với người được nữa."

Nói rồi, nàng ta qua loa hành lễ với Vương thị một cái rồi xoay người đi thẳng.

"Tường nhi, con nghe cô cô giải thích, tính tình đại biểu ca con là như vậy..." Thấy thế Vương thị cũng ngồi không yên, bà lật đật đứng dậy đuổi theo.

Vương Tường không muốn ngu ngốc thêm nữa, nàng ta là đích tiểu thư của Vũ Dương Hầu phủ, nếu không phải do Khương Khánh Trạch vừa tuấn tú vừa có tài thì sao nàng ta có thể hạ mình nịnh nọt Vương Thị? Một người đã gả ra ngoài, gọi bà ta một tiếng cô thì bà ta đã tưởng mình là bà cô Vũ Dương Hầu phủ thật chắc? Buồn cười!

Cuối cùng Vương thị cũng không thể giữ lại Vương Tường đã quyết tâm rời đi, bà quay đầu nhìn Minh Lộ vẫn đang sợ hãi quỳ trên mặt đất, tức muốn bể phổi: "Vả miệng cho ta."

Đối với các con của mình trước giờ Vương thị đều rất nhẹ nhàng, chỉ mới một lát mà Khương Di, Khương Dao và Khương Khánh Ân đều giật mình hoảng sợ khi Vương thị tức giận, mặc dù đứa trẻ lanh lợi Khương Dao muốn Tô Nhược Tuyết trở thành Đại tẩu của mình, lúc trước tiểu cô nương thỉnh thoảng cũng đâm thọt Vương Tường mấy câu nhưng lúc này một lời tiểu cô nương cũng không dám nói.

Còn Khương Di do lớn hơn mấy tuổi, khi thấy mặt mày đệ đệ muội muội hoảng hốt, nàng dần bình tĩnh lại bước đến dịu dàng khuyên nhủ, "Nương, Minh Lộ có tội gì đâu?"

Rõ ràng nửa năm nay tâm ý của Đại ca đối với Tuyết Nhi rất khó dò, mẫu thân làm như vậy không những khiến bọn tiểu bối như họ khó xử mà chính bà cũng khó xử không kém.

Trưởng nữ thông minh chính chắn, hai năm qua nàng đã từ từ trưởng thành nên có chuyện gì bà cũng không gạt nàng, bà chỉ muốn tốt cho đại nhi tử mà thôi, sao nó lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của bà chứ?

"Di nhi, con nói xem Tường nhi là đích tiểu thư của quý giá của hầu phủ, dung mạo xinh đẹp hiền thục, rốt cuộc có điểm nào không tốt? Sao đại ca con lại..."

"Nương!" Không cho mẫu thân tiếp tục nói thêm gì nữa, Khương Di cao giọng cắt ngang, sau đó nàng nhìn đệ đệ muội muội bên cạnh dịu dàng nói: "Dao nhi, muội dẫn A Ân ra hoa viên chơi đi, ta và mẫu thân có chuyện muốn nói."

"Đại tỷ..." Khương Dao do dự không muốn đi.

Khương Di vuốt vuốt đầu muội muội, mỉm cười dặn dò: "Ngoan, muội là tỷ tỷ, chút nữa không được bắt nạt A Ân đâu đó."

Khương Dao không muốn rời đi, đừng tưởng tiểu cô nương còn nhỏ nên không hiểu chuyện, cô bé thích Tuyết nhi biểu tỷ trở thành Đại tẩu của mình chứ không cần Tường biểu tỷ đâu, rõ ràng người đại ca thích là Tuyết nhi biểu tỷ, sao mẫu thân lại không hiểu chứ?

"Nhị tỷ, chúng ta đi thôi." Lúc này Khương Khánh Ân gần bảy tuổi bên cạnh lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé vô cùng ngây thơ nhưng lại trưởng thành sớm, nói xong bé liền nhấc chân đi trước.

"A Ân." Nhìn đệ đệ đã đi trước một bước Khương Dao càng khó xử, "Ta..."

"Ngoan." Khương Di tiếp tục dụ dỗ tiểu muội muội không dễ dàng "Khuất phục", "Đại tỷ hiểu, muội cứ đi trước đi."

Đợi đến khi Khương Dao vội vàng đuổi theo Khương Khánh Ân ra khỏi phòng, Khương Di lại cho hạ nhân lui xuống hết rồi nàng mới nhìn về phía Vương thị một lần nữa.

"Mẫu thân, Tuyết Nhi muội muội thật sự không được sao? Dù cho Đại ca thật lòng yêu thích cũng không được?" Lời nói của Khương Di vô cùng trịnh trọng.

Nghe thế, Vương thị cũng nhận ra mấy phần nên cũng hơi lung lay.

Kỳ thật đúng như suy nghĩ của Vương Tường lúc nãy, di nương của Vương thị -- Đỗ thị vốn là nhi nữ của một gia đình nhỏ, bởi vì bà xinh đẹp hơn người nên năm đó mới bị Vũ Dương Hầu nhìn trúng rước về phủ làm di nương. Mới đầu Vũ Dương Hầu thấy bà xinh đẹp trẻ tuổi, tính tình lại dịu dàng ngoan ngoãn nên sủng ái một thời gian, song tiệc vui chóng tàn, đến khi Đỗ thị sinh ra nữ nhi là Vương thị thì sự sủng ái của Vũ Dương Hầu đã sớm không còn nữa, ngược lại khi còn nhỏ không biết tại sao Vương thị rất hợp ý với Vũ Dương Hầu nên thời gian ở Hầu phủ của hai người cũng không khó khăn lắm.

Sau khi Vương thị gả cho Khương phụ, mới đầu chức quan của Khương phụ cũng không cao, nữ nhi đã gả ra ngoài thì không còn tình thân gì với Vũ Dương Hầu phủ nữa, không nói đến chuyện Vương thị không được chào đón ở nhà mẹ đẻ mà ngay cả di nương Đỗ thị của Vương thị ở Vũ Dương Hầu phủ cũng giống như người vô hình vậy.

Mấy năm nay, Khương phụ ngày càng được triều đình trọng dụng, chức quan cũng thăng tiến không ngừng, địa vị tương đối vững chắc nên Vũ Dương Hầu phủ mới thừa nhận bà, cuộc sống của di nương Đỗ thị mới được tốt hơn một chút.

Từ nhỏ Vương thị đã lớn lên trong hậu trạch Vũ Dương Hầu phủ, cuộc sống cũng nhấp nhô lên xuống không biết bao nhiêu lần, nên không ai có thể hiểu rõ hơn bà quyền thế đối với một người quan trọng đến thế nào -- Nó liên quan chặt chẽ với cuộc sống và danh dự của một người.

Tuyết Nhi là đứa nhỏ bà nhìn lớn lên từ nhỏ, nàng tốt hay không tốt chẳng lẽ bà không biết?

Nhưng mà nói thế nào đây? Nàng là con gái của một thương hộ, cho dù Tô gia nhiều tiền hơn nữa thì có ích gì? Nếu không phải dựa hơi phu quân bà và nhà mẹ đẻ Vũ Dương Hầu phủ của bà thì một người nhà quê đến từ nông thôn như Tô phụ, có thể trụ vững ở kinh thành này hay không thì cũng chưa chắc chứ đừng nói đến việc mở rộng quy mô các cửa tiệm như bây giờ?

Nói trắng ra là, nếu như bà không phải là thứ nữ của Vũ Dương Hầu phủ, thì làm sao bà có thể chọn một lang quân như ý như giống Khương phụ được?

Con của bà ưu tú như vậy, nó đáng giá được những thứ tốt hơn nhiều!

Vương Tường chính là nữ nhi quý báu của Vũ Dương Hầu phu nhân, ở Vũ Dương Hầu phủ mức độ được yêu thương của nàng ta không cần phải nói, rõ ràng chính là như vậy, hơn nữa Vũ Dương Hầu phu nhân lại là đích tiểu thư của Tuyên Quốc Công phủ, hơn nữa phía sau Tuyên Quốc Công phủ còn có cả phụ chính vương gia và Nghiễm thân vương, lợi và hại trong này sao bọn họ lại không chịu hiểu đây?

Nghĩ đến đây, Vương thị vẫn giữ vững quyết tâm ban đầu, "Không được, dù cho sau này các con có oán hận lòng dạ người mẫu thân này độc ác, không có tình người, ta cũng không thể để đại ca các con đem tiền đồ của mình ra đùa giỡn."

Khương Di rất muốn nói với Vương thị, Đại ca có kiêu ngạo của mình, nhiều năm qua phụ thân cũng không tới lui Vũ Dương Hầu phủ, một mặt là vì năm xưa phu thê Vũ Xuyên Hầu đối đãi với mẫu thân không tốt, một mặt là ông không muốn bị người ta đâm sau lưng nói ông dựa vào quan hệ bám váy thê tử mới có ngày hôm nay, nàng tin tưởng phụ thân mình và nàng cũng rất tin Đại ca mình...

Song những lời này phải nói thế nào đây? Mẫu thân căn bản không nghe lọt tai...

Mà thôi, dù sao đại ca có tính toán riêng của mình, về phần kết quả cuối cùng...Nàng chỉ hi vọng, người nhà của mình sẽ không ai bị tổn thương.

"Mẫu thân, người uống chút trà đi, con sẽ tìm đại ca nói chuyện sau."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.