Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 99



Hai mươi tám tháng mười chính là ngày lễ mừng thọ lão phu nhân Triệu phủ, xe ngựa dập dìu trong thành An Dương, đường phố rộn ràng tiếng bánh xe lộc cộc ma sát với nền đá, tất cả đều đi về phía thành Đông.

Hôm nay nhiều quý nhân, gã sai vặt Triệu phủ đã đứng chờ ở cửa từ sớm, khi nhìn thấy xe ngựa phủ Phó Đô ngự sử từ xa, gã sai vặt vội vàng chạy vào trong thông báo.

Hôm nay Tiền Uyển đã đến từ sớm, tuy tình hiện tại trong Triệu phủ lão phu nhân đã bỏ mặc từ lâu, mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do cô cô làm chủ, thế nhưng Đại Hạ trọng đạo hiếu, dượng Triệu Trường Thủ lại là một người hiếu thuận, đừng nói hôm nay là ngày lễ quan trọng của lão phu nhân, cho dù là ngày bình thường, cô cô cũng vô cùng kính trọng lão phu nhân, bất luận là nhà mẹ đẻ hay là nhà chồng của mình, hôm nay đều phải dựa vào dượng mà làm, làm sao nàng dám qua loa cho được.

"Lão phu nhân, băng đeo trên trán của người hôm nay thật là tinh xảo, nhìn đường thêu này, rất đẹp." Tiền Uyển ngồi vị trí phía sau Tiền thị, vẻ mặt nhìn Triệu lão phu nhân cực kỳ mừng rỡ và hâm mộ, từ trước đến nay nàng luôn hiểu rõ, bất luận nàng kiêu căng ngang ngạnh trước mặt người khác như thế nào, nhưng trước mặt trưởng bối, nhất là ở trước mặt Triệu lão phu nhân, nàng cần phải ngọt ngào lấy lòng còn hơn tổ mẫu ruột của mình nữa.

Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, không chỉ có Triệu lão phu nhân vui vẻ tươi cười, mà ngay cả Tiền thị bên cạnh nàng cũng thể hiện thái độ tự hào. Ánh mắt mọi người cũng theo đó mà tập trung lên băng đeo màu đỏ thẫm khảm hồng bảo thạch năm cánh ngụ ý chúc thọ trên trán Triệu lão phu nhân.

Phần lớn nữ tử Giang Nam đều thích thêu thùa, hôm nay băng đeo mà Triệu lão phu nhân đeo trên trán chỉ có thể xem là trên trung bình, có điều thời điểm này chẳng ai dại dột mà nói lời thật lòng, tinh ý quan sát nét mặt Triệu lão phu nhân và Tiền thị thì làm sao mà không hiểu? Mọi người lập tức ồn ào khen ngợi băng đeo kia hết lời.

Triệu lão phu nhân cũng không khiêm tốn, đối với lời tán thưởng của mọi người bà vui vẻ ra mặt, "Đúng vậy đúng vậy, đây là do Thanh Thanh nhà ta đã lớn thành đại cô nương, cũng biết hiếu thuận với người tổ mẫu là ta đây đấy." Vừa nói xong bà đưa tay ra nắm lấy bàn tay của một tiểu cô nương đang ngồi bên cạnh, ánh mắt yêu thương vô hạn.

Thì ra vị này chính là tiểu nữ nhi của Tiền thị, cũng là Tam cô nương Triệu gia Triệu Thanh Thanh, vừa tròn 15 tuổi, cập kê vào ba tháng trước. Lại nói dung mạo Triệu Thanh Thanh giống phụ thân nhiều hơn, khuôn mặt trắng nõn, một đôi mắt to tròn lúng liếng, con ngươi đen như bồ đào, rất đáng yêu, chỉ đáng tiếc một chút là dáng người hơi béo, trong đám khuê tú yêu kiều mềm mại động lòng người thì có chút lạc lỏng.

Nữ hài tử nào chẳng yêu cái đẹp? Huống chi còn là nữ hài tử đang độ tuổi đẹp như hoa, trong lòng Triệu Thanh Thanh không phải không lo lắng, ngay cả Tiền thị cũng âm thầm sốt ruột, tuy nhiên bởi vì Triệu Thanh Thanh càng lớn càng giống Triệu Trường Thủ, không chỉ có Triệu Trường Thủ đặc biệt yêu thương tiểu nữ nhi này, mà ngay từ nhỏ Triệu lão phu nhân đã đặt nàng ở trong mắt mà yêu thương, bà cụ thẳng thắn tuyên bố, nếu Triệu Thanh Thanh không ăn cơm thì bà cũng sẽ không ăn.

Chuyện như vậy ai dám làm trái? Đừng nói là Triệu Thanh Thanh, ngay cả Triệu Trường Thủ và Tiền thị cũng không dám đâu, dần dà cứ như thế, khi còn bé Triệu Thanh Thanh vốn đã béo ục ịch, càng lớn lên thì càng không gầy xuống. Trước đây tuổi còn nhỏ thì đỡ, người trong nhà cũng biết Triệu lão phu nhân chỉ thiếu chiều chuộng Triệu Thanh Thanh lên tận trời mà thôi, lúc nào Triệu lão phu nhân cũng thích thú khoa trương Triệu Thanh Thanh béo ục ịch là đáng yêu. Có điều mấy năm nay khi Triệu Thanh Thanh lớn hơn, ít nhiều gì nàng cũng biết mập là không đẹp, tính tình càng trở nên khắc nghiệt hơn, nhất là đối với các cô nương có dáng người thon thả xinh đẹp, thì càng nhìn không thuận mắt một tẹo nào.

Triệu Thanh Thanh tự biết dung nhan mình không được tính là đẹp, dưới sự dạy bảo của Triệu lão phu nhân, hai năm qua nàng một lòng xây dựng sự hiền lương thục đức, tiền đồ rộng mở là trên hết, dạng nữ tử mà nàng ghét nhất chính là loại nịnh nọt làm màu, dáng người Tiền Uyển xinh đẹp động lòng người, sau khi cảm nhận được địch ý của Triệu Thanh Thanh đối với mình, mỗi lần đến đây Tiền Uyển đều làm như vô tình tán dương Triệu Thanh Thanh trên phương diện này, lần nào cũng đúng.

"Tổ mẫu, bà thích là con vui rồi." Triệu Thanh Thanh thuận thế bổ nhào vào lòng Triệu lão phu nhân, vốn hình ảnh phải giống như chim nhỏ nép vào người, thế nhưng bởi vì dáng người hơi mập mạp mà hình ảnh có phần không đẹp mắt lắm. Nhưng mà không sao, chẳng có ai đuôi mù, người ta tranh nhau nịnh nọt Triệu gia còn không kịp chứ đừng nói tới chuyện sờ lông mày Triệu gia.

Nhất thời trong phòng cười cười nói nói, bầu không khí hài hòa tốt đẹp không tưởng.

Vừa lúc đó, ma ma bên cạnh Tiền thị lặng lẽ đến nói nhỏ vào tai Tiền Thị vài câu, chỉ thấy vẻ mặt tươi cười của Tiền thị cứng lại vài phần, thế nhưng bà ta nhanh chóng phát hiện có vài ánh mắt như có như không rơi trên người mình, cho nên bà ta dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục lại thần sắc.

"Mẫu thân, sao vậy ạ?" Triệu Thanh Thanh ngồi ở giữa Triệu lão phu nhân và Tiền thị, đương nhiên nàng cũng chú ý động tĩnh bên phía Tiền thị.

Tiền thị vuốt vuốt mái tóc dài sau lưng nữ nhi, nhẹ nhàng cười đáp: "Không sao."

Triệu Thanh Thanh nhìn chằm chằm mẫu thân nhà mình một lát, thấy sắc mặt Tiền thị xác thực như thường nên nàng không truy vấn nữa mà chỉ cho là việc trong nhà, dù sao mấy năm nay mọi chuyện trong nhà đều do một mình mẫu thân quản lý, từ việc lớn đến việc nhỏ nhặt, vậy chẳng phải rất phiền à?"

Suy cho cùng tuổi Triệu Thanh Thanh còn nhỏ, tuy nhiên Triệu lão phu nhân cũng không phải người dễ lừa gạt, bà không để lại dấu vết nhìn về phía Tiền thị, Tiền thị nhân cơ hội lắc đầu với bà, ánh mắt Triệu lão phu nhân trầm xuống, không nói thêm gì nữa.

"Lão phu nhân, Lý đại nhân đang ở ngoài cửa muốn vào chúc thọ người." Quế ma ma chính là lão nhân bên cạnh Triệu lão phu nhân, bà vừa lên tiếng thì trong phòng đã nhao nhao, mặc dù trong phòng chẳng một ai lên tiếng nhưng mọi người đều biết "Lý đại nhân" trong miệng Quế ma ma là người phương nào.

Một lát sau, một vị nam tử mặc trường bào bằng gấm đỏ, mặt như quan ngọc, mắt như sao trời, một đôi mắt phượng hơi xếch lên, hơi thở phú quý vừa khiêm tốn vừa đường hoàng, giơ tay nhấc chân đều dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người đối diện.

"Bình Như chúc lão phu nhân phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn." Hắn vừa lên tiếng, giọng nói cực kỳ réo rắt, tựa như một dòng suối trong vắt, thu hút mọi người hướng tới.

Ai cũng không nghĩ tới, thì ra người vừa nhậm chức Phó Đô ngự sử lại là người lâm phong ngọc thụ như thế, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều ngơ ngác cả rồi.

Triệu lão phu nhân hơi giật mình nhìn nam tử trước mắt, song dù sao cũng là người từng trải, chớp mắt một cái bà đã khôi phục thần khí, "Ngược lại lão bà ta đã làm phiền Lý đại nhân đi một chuyến rồi, thật có lỗi, có lỗi."

Thường ngày Lý Dụ vẫn ưa dỗ dành trưởng bối, bất luận là Chiêu Nghi đại trưởng công chúa nhà mình hay là vị trong hoàng cung kia, người nào mà không yêu thương hắn có thừa, thế nhưng Triệu lão phu nhân trước mắt này, hắn chẳng có tâm trạng, cũng chẳng cần miễn cưỡng bản thân dỗ bà ta vui vẻ.

"Lão phu nhân chê cười rồi, ta và Triệu đại nhân là quan đồng liêu, hôm này vì bất luận lý do gì mà cùng có mặt ở Tri Châu, cuối cùng không phải cũng vì dân chúng Tri Châu hay sao? Vì quan hệ thân thiết của hai nhà, lần này Bình Như đến người không thể đuổi ta ra ngoài nha." Mặc dù vẻ mặt Lý Dụ không mấy nhiệt tình, nhưng lời nói ra thật dễ nghe, khiến người ta không bắt được chỗ sai.

Triệu lão phu nhân mở to mắt, nụ cười trên môi càng lúc càng lớn, "Lý đại nhân nói rất đúng, sau này hai nhà chúng ta còn qua lại nhiều mà."

Mọi người đều có lễ, nơi này phần đông đều là nữ quyến, mặc dù Lý Dụ đã thành thân nhưng vẫn có nhiều mặt bất tiện, thấy hắn chưa có ý rời đi, Tiền thị ở bên cạnh sốt ruột mở miệng, "Không biết vì sao hôm nay Lý phu nhân không đến thế? Từ lúc tâm biệt lần trước, trong lòng ta vẫn luôn nhớ đến nàng ấy, không biết ngày đó Lý phu nhân có bị thương hay không..."

Quả nhiên, bà ta vừa dứt lời, sắc mặt mọi người trong phòng đều thay đổi, những ngày qua tuy chẳng ai dám nghị luận, có điều mấy ngày trước ồn ào một trận lớn như vậy, hiện tại có ai không biết phu nhân của Phó Đô ngự sử mới tới là một nữ nhân đanh đá? Lần trước vốn đã bất đồng, người đang ngồi âm thầm chê cười Lý Dụ, hôm nay được diện kiến tận mắt dung mạo của Lý Dụ thì không cách nào bình thường như lúc trước được nữa, như có như không, trong  lòng mọi người đều mơ hồ hiện lên vài phần tiếc nuối không nói rõ được.

Lý Dụ có vẻ như không hề hay biết suy nghĩ trong lòng các nàng, vẻ mặt hắn vẫn như thường, lạnh nhạt trả lời: "Gần đây nội tử không khỏe lắm, nàng sợ lây bệnh cho mọi người nên mới không đến, trước khi ta đi nội tử còn cố ý dặn đi dặn lại, bảo ta phải cáo lỗi với lão phu nhân, chờ mấy ngày nữa nàng hết bệnh, nhất định sẽ đến thăm người."

Lời này hắn nói tương đối khách sáo, nhất thời Triệu lão phu nhân cũng không biết là hắn nói thật hay nói dối, song trong thâm tâm bà lại không cảm thấy là Lý Dụ nói dối, dù sao khoảng thời gian này hết sức đặc thù, giả sử Lý phu nhân không hiểu lễ nghi thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không chọn lúc này mà ra tay.

"Thế có mời đại phu chưa?"

Lý Dụ khẽ gật đầu, "Lão phu nhân yên tâm, ta đã mời đại phu rồi, đại phu nói do trời đang giao mùa, có lẽ nội tử chưa thích nghi với khí hậu kịp, an dưỡng một thời gian sẽ khá hơn."

Hai người hàn huyên một lúc Lý Dụ mới cáo từ. Hôm nay nhiều người tới, khó tránh va chạm, nam nhân đều ở ngoài tiền viện để Triệu Trường Thủ và hai nhi tử tiếp đãi, bởi vì thân phận của Lý Dụ, Triệu Trường Thủ phải đích thân mời hắn đến.

Đến khi thân ảnh Lý Dụ biến mất ngoài cửa viện, Triệu lão phu nhân bèn bảo Triệu Thanh Thanh dẫn mấy vị tiểu cô nương cùng tuổi ra ngoài chơi. Tiền Uyển vừa thành thân không bao lâu, tuy nàng muốn nịnh bợ Tiền thị và Triệu lão phu nhân, nhưng mà nếu cứ ngồi ở trong phòng nói chuyện thì có vẻ luống cuống quá, cho nên nàng đành nắm tay Triệu Thanh Thanh cùng đi ra ngoài.

Trong hoa viên Triệu phủ có nhà ấm trồng hoa, có người hầu chuyên chăm sóc các kỳ hoa dị thảo, lúc này hoa sen trắng vừa đúng lúc nở hai đóa, phải biết rằng hoa sen trắng này chính là cực phẩm trong cực phẩm, một cây thôi đã trị giá liên thành, thường ngày cần phải chăm sóc tỉ mỉ, quả thật là loài hoa hiếm có. Một đám tiểu cô nương đi theo người hầu Triệu phủ đi đến nhà ấm trồng hoa, ai cũng háo hức muốn ngắm hoa sen trắng hiếm có này.

Tiền Uyển đi phía sau kéo Triệu Thanh Thanh lại, nét mặt có vài phần sốt ruột, bởi vì có họ hàng nên những năm này nàng ra vào Triệu phủ tương đối nhiều, có điều đến nhiều lần hơn nữa thì cũng chẳng phải nhà mình, hoa sen trắng vừa nở hai ngày trước, hôm nay cũng là lần đầu tiên nàng có cơ hội nhìn thấy, cho nên rất tò mò!

Tuy nhiên Triệu Thanh Thanh lại đi quá chậm, cả người giống như mất hết hồn vía, thấy mấy người phía trước sắp quẹo vào nhà ấm trồng hoa, rốt cuộc Tiền Uyển có chút không kiên nhẫn, nàng lên tiếng hối thúc, "Thanh Thanh, muội đang nghĩ gì thế? Chúng ta đi nhanh một chút cho kịp mọi người đi!"

Từ lúc nãy đến bây giờ Triệu Thanh Thanh vẫn luôn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, bây giờ bất thình lình bị người gọi một tiếng, nàng có chút giật mình.

Thấy nàng ta không nói lời nào, lòng Tiền Uyển giật thon thót, mặc dù âm thầm chướng mắt Triệu Thanh Thanh này, nhưng ngoài miệng nàng vẫn phải cố giải thích, "Thanh Thanh, muội là chủ nhà, không phải nên tiếp đãi mọi người cho chu đáo sao?"

"Gấp cái gì? Đến sớm thì sao, hoa nên là của ai thì vẫn là của người đó." Nhớ đến gương mặt tuấn tú xuất trần vừa rồi, ánh mắt Triệu Thanh Thanh sâu thẳm, thái độ mang theo vài phần tàn nhẫn dứt khoát.

Từ đầu năm nay, tổ mẫu và mẫu thân đã bắt đầu chọn lựa người cho nàng, nam nhân tốt ở khu vực Tri Châu đều bị lôi ra hết, thế nhưng Triệu Thanh Thanh chẳng vừa ý một ai. Nàng biết dung mạo mình không khá nên chỉ có thể dựa vào quyền thế Triệu phủ, chỉ cần là ở khu vực Tri Châu này, nàng không tin hắn sẽ không cúi đầu.

Về phần gia thế và gia quyến của Lý Dụ, điều đó vốn không nằm trong phạm vi quan tâm của nàng, dù sao tổ mẫu thương nàng nhất, phụ thân lại hiếu thuận, có tổ mẫu gây áp lực, cuối cùng nàng sẽ được toại nguyện mà thôi.

Bởi vì là tiệc mừng thọ Triệu lão phu nhân, ngày hôm nay hầu hết quan viên ở thành An Dương đều tập trung tại Triệu phủ, tiệc trưa còn chưa kết thúc thì tiệc tối đã bắt đầu.

Hôm nay tâm trạng Lý Dụ cực tốt, ai mời rượu cũng không từ chối, làm như cố ý, cũng giống như vô ý, mọi người ồn ào đến mời rượu hắn, nếu như không biết, người ta còn tưởng hôm nay là tiệc chúc mừng của hắn cũng nên. Nam nhân ấy mà, một khi đã uống rượu thì giống như mở máy hát vậy, ban đầu dáng vẻ Lý Dụ còn rất đường hoàng, một thân quý khí đầy khiêm tốn, song lúc ngà ngà say, càng về sau hắn uống càng sảng khoái, lúc nâng ly cạn chén đều có chút đắc ý quên mình, lời nói thô tục cũng bắt đầu tràn ra như sấm.

Vì thế, đợi đến khi người gác cổng Lý phủ mở cửa để xe ngựa chủ tử chạy vào sân, lúc nhìn thấy hai vị nữ tử một trái một phải đỡ gia nhà mình xuống xe, người gác cổng hoàn toàn choáng váng.

Phủ của bọn họ... sắp có thay đổi lớn có phải không....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.