Nương Tử! Nàng Bá Đạo Quá!!!

Chương 22: Ngốc a!



"Ngũ ca! Ta và nương tử về rồi đây, bên ngoài chơi thật là vui." Chiến Thiên Kỳ cười hì hì với Chiến Thành Vân, sau đó khoe khoang nói. Hắn giống như một đứa trẻ muốn đem hết mọi thứ mà hắn khám phá ra được điều kỳ thú kể cho trưởng bối nghe, và cầu được khen ngợi.

"Thiên Kỳ ngoan, chơi vui là được rồi. Thập Cửu công chúa, phiền cho nàng rồi." Chiến Thành Vân cười ôn nhu nói, sau đó đưa tay ra muốn sờ đầu của Chiến Thiên Kỳ như mọi khi.

Nhưng tay hắn lại vồ hụt vào không khí.

"Ngũ hoàng tử, không phiền gì đâu, người của ta, đây là việc nên làm." Phượng Thanh Loan ôm lấy Chiến Thiên Kỳ vào lòng, nhìn Chiến Thành Vân, lạnh lùng nói.

"Thập Cửu công chúa, dù hai nước chúng ta có hôn ước giữa ngươi và Thiên Kỳ, nhưng nên nhớ hai ngươi chưa có chính thức thành thân." Chiến Vân Thành điềm nhiên nói.

"Trước sau gì cũng là của ta." Phượng Thanh Loan nói.

"Ta lại thấy, Thiên Kỳ của ta, giống như là được gả ra ngoài chứ không phải là lấy nương tử." Chiến Vân Thành nói.

"Ha ha, vốn là như vậy." Phượng Thanh Loan cười khẽ nói, ánh mắt nàng lóe lên một tia vui vẻ, tựa như lời của Chiến Vân Thành rất hợp ý nàng.

Nàng cũng cảm thấy như vậy! Như thế rất tốt! Không cần nhất thê đa phu gì gì đó nữa, mà dù không như vậy, thì nàng cũng tuyệt đối không cho ai dám tranh giành Thiên Kỳ, đến 1 giết 1 đến 1 đôi giết 1 đôi, đến chừng nào giết chừng đó!

Chiến Thiên Kỳ lựa chọn im lặng, cái gì mà hắn là gả, mà nàng là lấy?! Không được! Hắn mới là người lấy, nàng là gả mới đúng!!!

Kẻ ngốc không có quyền lên tiếng! Gả thì gả! Tưởng hắn sợ chắc! Cùng lắm... buổi tối nằm trên là được rồi, a phi phi phi, hắn đang nghĩ cái gì vậy chứ??? Chiến Thiên Kỳ nội tâm bùng nổ.

"Ha ha, Thập Cửu công chúa thật là vui tính, ta có thể đem Thiên Kỳ đi, để hai chúng ta cùng trò chuyện một chút chứ?" Chiến Vân Thành hỏi.

"Được." Phượng Thanh Loan, nghĩ một chút rồi đồng ý, nàng về Lãnh kỳ Điện xem một chút, có gì chỉnh đốn lại một chút, rồi đến đón Chiến Thiên Kỳ sau cũng được.

"Nương tử, ta sẽ nhớ ngươi a." Chiến Thiên Kỳ bán manh nói, ánh mắt lưu luyến không rời nhìn Phượng Thanh Loan.

"Ừm." Phượng Thanh Loan gật đầu, sau đó bảo tên thái giám chỉ đường, dù sao đây cũng là Hoàng Cung của người ta mà, sao nàng có thể biết mọi ngõ ngách ở đây được?

Phượng Thanh Loan rời đi, đám người Nham Kiều, Hồng Chi tất nhiên cũng đi theo. Chẳng mấy chốc ở lại chỉ còn Chiến Thiên Kỳ, Chiến Vân Thành và Dạ Không. Cả ba nhìn nhau không nói gì.

"Ha ha ha, Bát đệ! Ngươi nương tử thật là thú vị a." Chiến Thành Vân bỗng bật cười nói.

"Thú vị cái mao! Huynh đó! Tại sao không đưa binh cứu viện a?!" Chiến Thiên Kỳ nói, tai hắn ẩn ẩn đỏ lên.

"Ha ha, không phải có ngươi nương tử rồi sao? Còn cần ca ca ta bảo vệ sao?" Chiến Vân Thành ý vị thâm trường nói, hắn cũng muốn có một nương tử như vậy, thật là đáng yêu!

"Hừ! Nếu Phượng Thanh Loan thật sự là phế vật thì sao?" Chiến Thiên Kỳ nhíu mày nói, nếu không phải Phượng Thanh Loan ẩn dấu thực lực, e là hắn sẽ bị bại lộ thân phận giả ngốc. Chiến Vân Thành đang nghĩ cái gì vậy chứ?

"Với thực lực của đệ, ta cần gì lo xa chứ, lo cũng dư thừa. Nhưng mà vận khí của đệ cũng lớn thật đó." Chiến Vân Thành nói.

"Hừ!"

"Nương tử ~, chậc gọi thật là ngọt a~"

"..."

"Nương tử, ta sẽ nhớ ngươi a~"

"..." Dạ Không không đành lòng quay đầu đi chỗ khác, hắn chủ tử lại đi tìm đường chết nữa rồi, thành tâm thắp cho chủ tử 3 nén nhan.

"Á!!! Nương tử! Ngũ ca ăn hiếp ta!!!" Chiến Thiên Kỳ hét lên thật là to.

"..." Chiến Vân Thành một mặt mộng bức, hắn Bát đệ có phải bị tráo rồi hay không???

"Nương tử! Nương tử! Hu hu, Ngũ ca chê ta xấu, ngũ ca bảo ta sau này không được gọi nương tử là nương tử nữa! Ngũ ca đánh ta!!!" Chiến Thiên Kỳ tiếp tục hét lên.

"..." Đám cung nhân ở phía xa xem kịch, mọi người âm thầm xác định, Bát Hoàng tử thật sự là ngốc.

"..." Phượng Thanh Loan ở phía xa xa.

Tự dưng cảm thấy Chiến Thiên Kỳ thật là thiếu đánh!

Do thực lực của Phượng Thanh Loan khá cao, nên có thể nghe đến tiếng hét của Chiến Thiên Kỳ, còn đám người Nham Kiều điều một mặt mơ hồ, nhìn Phượng Thanh Loan, sao tự dưng dừng lại rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.