Nương Tử! Nàng Bá Đạo Quá!!!

Chương 24: Thách thức (2)



Đám người nô tài thị vệ trong Lãnh Kỳ Cung nghe Phượng Thanh Loan nói vậy, cả người đều lạnh đi, hàn khí bắt đầu xâm nhập vào thâm tâm bọn họ, cả người sợ hãi run lẩy bẩy.

"Nô... nô tì không dám..." Ma ma lúc nãy lớn tiếng nói to nói nhỏ cãi lí với Phượng Thanh Loan bây giờ cả người khí thế yếu xìu, giọng run run nói, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc.

"Với giọng điệu lúc nãy ngươi nói với ta, cũng đáng tội chém đầu rồi. Người đâu, phế tu vi của bà ta, đánh gãy hai chân rồi nhốt vào phòng củi."

"Những người còn lại, hãy lấy vị ma ma này làm người đi trước mà rút ra kinh nghiệm cho bản thân. Các ngươi có thể có tâm cơ, nhưng... lúc nào ta còn sống, và quản cái cung này, thì hãy thu lại tâm tư của mình, đừng để ta phải ra tay, cường giả vi tôn thế giới, mạng người cũng không quan trọng, quan trọng là các ngươi có biết bảo quản tốt mạng sống của mình hay không. Nếu đã hiểu thì tản ra đi, người nào đi làm việc người đó, hảo hảo cố gắng tu luyện, ta không chấp chứa những kẻ phế vật không đáng yêu như các ngươi." Phượng Thanh Loan lạnh giọng nói, khí thế vương giả trời sinh bễ nghễ thiên hạ, nàng thả ra một tia uy áp không hề nhỏ đè áp khiến đám người lộp bộp quỳ xuống.

"V... Vâng!" Đám người đồng thanh hô lên, sắc mặt ai cũng trắng bệch, thân thể run run, cả người không có sức lực, tại vị trí đan điền, bọn họ có cảm giác có một bàn tay có lực lượng vô biên bóp chặt nó. Đan điền của họ tựa như sắp vỡ ra vậy, đau đớn khôn cùng.

"Tốt." Phượng Thanh Loan gật đầu, sau đó nàng đem theo Hồng Chi rời đi, những người khác thì chia nhau ra làm việc cấp tốc, nhanh chóng sửa sang lại Lãnh Kỳ Cung.

Đồ vật Phượng quốc mang đến làm của hồi lễ, thật sự không thể xem thường. Mặc dù Phượng Thanh Loan bị người người xem thường là phế vật, nhưng dù sao nàng cũng là công chúa hòa thân mà đến, của hồi lễ có thể tầm thường sao?

Của cải vật chất quý hiếm, tơ lụa là thượng hạng, nhũ hương mật hương, trân quý, vàng bạc, linh thạch, tử tinh cũng không ít.

Đủ để cho nàng tạm thời tân sửa Lãnh Kỳ Cung.

Chiến Thiên Kỳ hẳn là sắp đến rồi, nàng hẳn là nên tu luyện trong chốc lát đi, tranh thủ thời gian.

Phượng Thanh Loan nghĩ vậy, bèn phân phó với Hồng Chi vài câu sau đó đi đến gốc cây hoa quế duy nhất trong cái Lãnh Kỳ Cung này ngồi xuống tu luyện. Hồng Chi đứng một bên hộ pháp, đồng thời cũng cố gắng hấp thụ linh khí khi Phượng Thanh Loan tu luyện, linh khí tụ tập đến.

Đây cũng là lý do, tại sao trong các môn phái, các đệ tử tranh nhau hộ pháp cho các sư phụ, hoặc trưởng lão tu luyện, nhằm được hưởng phúc lợi trong khí sư phụ, hoặc trưởng lão tu luyện.

Lúc Chiến Thiên Kỳ đến, thấy Phượng Thanh Loan đang tu luyện thì hắn cũng không dám làm phiền nàng tu luyện, chỉ là ngồi bên nàng ngây ngốc nhìn nàng tu luyện. 

Thật ra hắn cũng rất kinh ngạc, linh khí lúc Thanh Loan tu luyện tụ tập đến, thế nhưng là đầy đủ nguyên tố! Đa phần người tu luyện, lúc tu luyện chỉ tụ tập đến lượng nguyên tố mà họ tu luyện thôi, ví dụ như thuộc tính phong, thì sẽ tụ tập đến những linh khí mang nguyên tố thuộc tính phong. Trừ phi người đó có song thuộc tính hoặc là nhiều hơn thuộc tính, nhưng mà những người như thế thuộc vào loại người cực phẩm thiên tài, ngàn năm có một, trong một vạn tỉ người chỉ có vài người là có. Nhưng mà... nàng có vẻ khác người một chút? Vì cái gì mà linh khí tụ tập lại điều có đủ các thuộc tính?

Chiến Thiên Kỳ cứ như vậy ngồi suy nghĩ miên man, mặt trời ngã xuống lúc nào không hay. Hoàng hôn buông xuống một màu đỏ rực như lửa, phả vào người của Phượng Thanh Loan, cộng hưởng với trang phục trên người nàng, khung cảnh mỹ lệ chói mắt như vậy, thật khiến người ta ngẩn ngơ ngắm nhìn tựa như Chiến Thiên Kỳ bây giờ.

"Ân?" Lúc này Phượng Thanh Loan đã dừng lại việc tu luyện, từ từ mở mắt ra, đôi mắt nâu từng đợt từng đợt lóe lên tia kim sắc chói lòe thiên hạ, rất nhanh liền biến mất, trở lại như cũ, ánh mắt nâu nhạt không gợn sóng, bình tĩnh đến kỳ lạ. Ánh mắt cứ như thế nhìn thẳng vào mặt của Chiến Thiên Kỳ.

Chiến Thiên Kỳ vội thu tầm mắt lại, mặt mày vui vẻ hớn hở chạy đến, nhào thẳng vào người của Phượng Thanh Loan.

Phượng Thanh Loan theo bản năng đưa tay ra đón, vững vàng ôm lấy Chiến Thiên Kỳ vào lòng.

Hồng Chi đứng bên cạnh không ngừng xoa xoa tay, lè lưỡi một cái sau đó chạy lẹ rời đi, chủ tử thật sự muốn mỗi ngày cho nàng phát cẩu lương ăn!!!!

Ngược cẩu! Như thế no căng chết nàng thì sao? Không muốn ăn thêm cẩu lương đâu!

"Nương tử, thật là đói, muốn ăn cơm." Chiến Thiên Kỳ nhìn Phượng Thanh Loan ủy khuất nói.

***

Hoàng Cung - Thiên Viên Viện, nơi chiêu đãi những buổi tiệc tùng vào ban đêm, và cũng là sân thi đấu lớn nhất của Hoàng Cung, đa số lúc chiêu đãi tiệc tùng, thì sẽ luôn có người khiêu chiến với nhau, để tăng thêm bầu không khí cho buổi tiệc, hoặc là để vũ nhục đối phương ví dụ như hiện tại chẳng hạn.

Phượng Thanh Loan và Chiến Thiên Kỳ vừa mới đến Thiên Viên Viện, chưa kịp ngồi xuống vị trí của mình thì Phượng Thanh Loan đã bị khiêu chiến.

"Thập Cửu Công chúa! Ta - Chiến Hoan Hoan muốn khiêu chiến ngươi!"

Phượng Thanh Loan bình đạm mà nhìn Chiến Hoan Hoan, sau đó lạnh nhạt nói "Ta từ chối."

Sau đó cùng Chiến Thiên Kỳ ngồi xuống vị trí của mình.

"Tại sao chứ?" Chiến Hoan Hoan tức giận và không phục lên tiếng.

"Tại sao phải chấp nhận?" Phượng Thanh Loan hỏi ngược lại.

"Bởi vì..." Chiến Hoan Hoan nhíu mày lại suy nghĩ, chẳng lẽ nói là nàng muốn trả thù nàng ta vì hôm ở hội đấu giá đã làm nàng mất mặt?

"Hoan Hoan." Chiến Thành Long, nhỏ giọng gọi, đưa tay lên nắm lấy tay Chiến Hoan Hoan, đưa mắt nhìn nàng rồi lắc lắc đầu, ý bảo nàng không được làm bậy, chú ý hình tượng hoàng thất.

Chiến Thành Long thật là bất lực với vị muội muội này của mình, chẳng lẽ mình đã cưng chiều muội ấy thái quá? Hắn cũng không phải ông trời, có thể đảm bảo nàng bảo vệ nàng trước mọi hoàn cảnh và cả đời được chứ? Hoan Hoan quá ỷ lại vào hắn rồi.

Đến nỗi việc Hoan Hoan đưa ra lời khiêu chiến với Phượng Thanh Loan, Hoan Hoan cũng chưa trải qua ý kiến của hắn mà tự mình hành động, điều này khiến hắn hơi tức giận, nhưng chẳng làm gì được, may mà Phượng Thanh Loan từ chối, nếu không hôm nay người nhục nhã không phải là Phượng Thanh Loan mà là Hoan Hoan. 

Với thực lực của Phượng Thanh Loan, có thể một chiêu đã phân thắng bại. Hoan Hoan không có bất kỳ phần thắng nào.

"Thái tử ca ca... có phải... có phải ca ca thích nàng ta phải không?" Chiến Hoan Hoan quay đầu nhìn Chiến Thành Long, ủy khuất nói, nước mắt không tự chủ được mà trào ra.

Từ khi gặp Phượng Thanh Loan, thái tử ca ca ánh mắt luôn hướng về nàng ta, trong lúc nói chuyện lơ đãng, lại nhắc đến nàng ta, lúc nàng nói xấu Phượng Thanh Loan, thái tử ca ca lại mắng nàng. Ca ca đã không còn thương Hoan Hoan nữa rồi phải không?

"Ta..." Chiến Thành Long nhăn mày lại, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Phượng Thanh Loan.

Phượng Thanh Loan hoàn toàn không thèm để ý đến bên này, nàng chỉ chăm chú nhấp nháp ly rượu trên tay, ngồi nhìn Chiến Thiên Kỳ đang ba hoa nhiều chuyện với nàng ta ở bên cạnh, ánh mắt không có chút nào là mất kiên nhẫn, thậm chí còn rất là ôn nhu nữa đáp lại nghi vấn của Chiến Thiên Kỳ nữa.

Khung cảnh thật khiến người ta hâm mộ... 

Chiến Hoan Hoan theo ánh mắt của Chiến Thành Long, lòng tức khắc hiểu ra, miệng đắng chát không nên lời, trái tim như bị rỉ máu, ca ca thật sự không thích nàng nữa rồi...

"Ngũ muội biết rồi." Chiến Hoan Hoan cười chua chát nói, sau đó hướng đến Hoàng Đế Chiến Quốc - Chiến Linh, phụ hoàng của mình từ đầu đến bây giờ vẫn đang ngồi xem kịch nói.

"Phụ hoàng, nữ nhi cảm thấy Thập Cửu công chúa Phượng Thanh Loan tài sắc vẹn toàn, thực lực và tư chất không kém gì thiên tài nào cả, thân phận lại cao quý. Hòa thân đến Chiến quốc chúng ta, lại gả cho Bát Hoàng Tử Chiến Thiên Kỳ, thật là có chút bất công cho nàng ta. Phượng quốc lại sẽ cảm thấy Chiến quốc chúng ta khinh thường họ, nữ nhi cảm thấy, vẫn nên thay đổi đối tượng cho Thanh Loan công chúa vẫn là hơn. Thái tử ca ca cũng rất phù hợp với Thanh Loan công chúa nữa, huynh ấy cũng thích nàng, mong phụ hoàng có thể xem xét lại." 

"Hoan Hoan." Chiến Thành Long tức giận hô lên.

Chiến Hoan Hoan hướng về Chiến Thành Long, nở nụ cười, nếu ca ca đã thích vậy thì muội sẽ lấy giúp ca ca, chỉ mong ca ca được vui vẻ...

"Rất có ý tứ, không biết... Thanh Loan có ý kiến như thế nào?" Chiến Linh cười hướng về phía Phượng Thanh Loan nói.

Chiến Thiên Kỳ lúc này trong lòng cuồng bạo, lo lắng, bất an khôn cùng. Nàng sẽ đồng ý sao???

Hắn... hình như rất không muốn. Hắn luyến tiếc nàng, trừ mẫu thân và ngũ ca ra, chưa có ai đối xử tốt với hắn như thế, mặc dù nàng rất là bá đạo, nhưng mà... 

"Nương tử... đừng bỏ rơi ta." Chiến Thiên Kỳ thân thể run rẩy không ngừng, đầu cúi gằm xuống, cánh tay ôm chặt lấy tay của Phượng Thanh Loan, giọng điệu ủy khuất, lo sợ nói.

Hắn thật sự sợ hãi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.