Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

Quyển 1 - Chương 28: Áp Chế Lẫn Nhau



Trong sảnh ở Lan Nghiên, Tô Dịch Hàn - Đại công tử Tô gia đang nhàn nhã uống trà, vẻ mặt vừa ung dung vừa thoải mái, cứ như mục đích hắn đến đây đêm nay chỉ là để uống trà vậy. Nhưng tên quản gia bên cạnh thì vô cùng nôn nóng, uống một hơi hết ly trà, không cảm nhận được vị gì nữa.

Khi Lăng Nhược Tâm cùng Thanh Hạm và Đoàn Lạc Trần bước vào Lan Nghiên, nhìn thấy dáng vẻ lãnh đạm của Tô Dịch Hàn, ánh mắt hắn thêm chút thâm sâu, vẻ mặt vừa lễ độ vừa xa cách, khẽ cười nhẹ rồi hạ thấp người nói: "Tình cảm huynh muội của Tô Đại công tử đúng là sâu nặng thật, trễ thế này còn tới Huyến Thải sơn trang."

Đây không phải lần đầu Tô Dịch Hàn gặp Lăng Nhược Tâm, nhưng mỗi lần gặp, hắn lại không kìm được mà thầm tán thưởng, thật đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc, có điều con người thì hơi lạnh lùng, tâm địa hơi kín đáo thâm trầm, thủ đoạn lại hơi tàn nhẫn. Nếu 'nàng' mà là nam nhân, thì chắc chắn sẽ là đối thủ cực kỳ đáng gờm, tiếc là 'nàng' lại xinh đẹp thế kia. Hắn cũng vội đứng lên cười ha ha nói: "Đến chơi lúc đêm khuya thế này, thật sự cũng hơi thất lễ, nhưng Đại tiểu thư để ta chờ hơn nửa canh giờ, vậy cũng coi như là hòa nhau rồi."

Lăng Nhược Tâm cười cười, ngồi ở vị trí chủ nhà, phân phó hạ nhân dâng trà, không để ý tới hắn, chỉ lẳng lặng uống trà của mình. Thanh Hạm đứng bên cạnh lại đang đánh giá Tô Dịch Hàn, hắn ta khoảng tầm hai mươi lăm tuổi, dáng vẻ thư sinh rất tuấn nhã, đôi mắt đen lại có tia sáng rất thông minh.

Tô Dịch Hàn thấy 'nàng' chỉ lo uống trà, cũng không phản ứng gì, cười nhạt nói: "Ta và Lăng Đại tiểu thư đây cũng coi như là chỗ quen biết, ngành dệt vải trong thiên hạ chia ba, là của ba họ Lăng, Tô, Trương. Lăng gia và Tô gia mỗi nhà một vẻ, đều ở trong Tầm Ẩn thành này. Lăng gia đứng đầu về dệt vải, thêu thùa có một không hai trong thiên hạ, còn Tô gia ta thì có ưu thế hơn một chút về kỹ thuật chế tơ, mong Lăng Đại tiểu thư nể tình mà để cho Tô mỗ ta có chén cơm ăn. Lần này xá muội làm sai, xin Đại tiểu thư đại nhân đại lượng, thả xá muội ra, đây là ngân phiếu trị giá một ngàn lượng bạc, mong Đại tiểu thư vui lòng nhận cho!"

Ánh mắt Lăng Nhược Tâm lạnh đi, chỉ qua vài câu ngắn gọn mà Tô Dịch Hàn vừa nói, hắn biết ngay Tô Dịch Hàn căn bản không định mang phương pháp chế tơ mềm đến trao đổi với hắn. Sở dĩ khi bước vào Huyến Thải sơn trang, hắn ta nói đồng ý dùng tơ mềm đổi Tô nhị tiểu thư, chẳng qua là muốn dẫn dụ hắn ra gặp mà thôi. Tên hồ ly này, quả thực đã coi hắn là một cô gái yếu đuối dễ bắt nạt rồi.

Lăng Nhược Tâm mỉm cười, đứng dậy nói với Thanh Hạm: "Đoàn thị vệ, giúp ta tiễn khách, đã muộn rồi, ta muốn nghỉ ngơi!" Dứt lời, hắn quay người đi vào trong.

Thanh Hạm ngẩn người, vừa mới chạy lại đây, chưa nói được mấy câu đã kêu đi về, nàng không hiểu rốt cuộc Lăng Nhược Tâm có ý gì, trong lòng tuy vẫn còn đang tức giận Lăng Nhược Tâm, nhưng nàng cũng tự biết trong lúc này phải giữ thể diện cho hắn, vì thế liền hạ người làm một tư thế mời với Tô Dịch Hàn, lanh lảnh nói: "Tô đương gia, mời quay về!"

Tô Dịch Hàn nghe Lăng Nhược Tâm nói vậy, sắc mặt cũng khẽ biến, không để ý đến Thanh Hạm, chỉ to giọng nói: "Không phải Lăng Đại tiểu thư đã quên mất chuyện Lưu Quang Dật Thải, bảo vật của tổ tiên cô truyền lại bị mất trộm đấy chứ?"

Lăng Nhược Tâm hơi dừng bước, quay đầu lại, cười nói với Tô Dịch Hàn: "Đây là chuyện nhà ta, không phiền Tô đương gia lo lắng." Dứt lời hắn lại tiếp tục đi vào trong, lòng thầm băn khoăn không hiểu vì sao hắn lại biết chuyện này?!

Tô Dịch Hàn nói: "Nếu ta có thể giúp Đại tiểu thư tìm Lưu Quang Dật Thải về, không biết cô có thể thả xá muội được không?"

Lăng Nhược Tâm quay đầu nhìn hắn một cái rồi nói: "Chuyện của Tô nhị tiểu thư, thứ cho ta không tự quyết định được. Nếu cô ấy đến học lén thôi thì không nói, đằng này, ngay cả tơ vàng bí truyền của Huyến Thải sơn trang cũng muốn trộm, nếu không trừng phạt đích đáng, chỉ e sẽ gây sai lầm lớn hơn. Nhược Tâm biết tình cảm của Tô đương gia và nhị tiểu thư rất tốt đẹp, luôn tùy ý nhị tiểu thư muốn làm gì thì làm. Lần này, Nhược Tâm chẳng qua cũng chỉ là thay Đại đương gia trông nom dạy bảo lệnh muội một chút thôi, không ngờ Tô đương gia lại vội vàng như vậy, đến đây vào nửa đêm thế này. Nhược Tâm cũng chỉ định chờ đến ngày mai, đưa nhị tiểu thư tới nha môn, để Tri phủ đại nhân xử lý, chứ dù ta có lá gan to bằng trời cũng đâu dám tự ý giam giữ Tô nhị tiểu thư, càng không có gan thả kẻ trộm vừa bắt được ra như thế. Về chuyện Lưu Quang Dật Thải, cũng không phiền đến Tô đại đương gia quan tâm, ta sẽ tự lo liệu." Dứt lời, hắn không để ý tới Tô Dịch Hàn nữa, đi thẳng ra khỏi Lan Nghiên.

Trong lòng Lăng Nhược Tâm không kìm được mà có chút khinh thường. Tên Tô Dịch Hàn này coi hắn là kẻ ngốc hay sao, lại đi lấy chuyện Lưu Quang Dật Thải ra để uy hiếp hắn, đúng là đã coi hắn thành con gái yếu ớt không biết gì rồi.

Tô Dịch Hàn không ngờ 'nàng' thật sự nói đi là đi. Bộ dáng lạnh nhạt lúc trước cũng mất hẳn, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng. Hắn đã giao thủ cùng Lăng Nhược Tâm vài lần, biết Lăng Nhược Tâm không phải là người dễ chọc vào, có điều, không ngờ Lăng Nhược Tâm còn khó đối phó hơn so với hắn tưởng tượng. Hắn muốn đuổi theo, nhưng lại bị Thanh Hạm cản đường, nên đưa tay ra định gạt Thanh Hạm sang một bên, khiến Thanh Hạm thầm mắng trong lòng: "Tay của con gái là thứ để mấy tên nam nhân thối tha các ngươi muốn cầm là cầm hay sao!" Hơn nữa, nàng vừa bị Lăng Nhược Tâm chọc tức, không đối phó được với Lăng Nhược Tâm, chẳng lẽ tên Tô Dịch Hàn này nàng còn không đối phó được nữa à?!

Thanh Hạm lập tức không suy nghĩ, quét chân một vòng gạt Tô Dịch Hàn ngã nhoài trên đất. Nàng biết hắn cũng là nhân vật có tiếng tăm, nếu không, với tâm tình của nàng hiện giờ, chỉ e sẽ hành hung hắn mất thôi. Bị gạt ngã, Tô Dịch Hàn sửng sốt, Đại tiểu thư Lăng gia kia, khó đối phó thì đã đành, nhưng sao ngay cả một tên thị vệ mà cũng dám vô lễ thế này‼!

Tô Dịch Hàn đứng lên, nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Thanh Hạm cười tủm tỉm: "Phải để ta hỏi Tô Đại đương gia định làm gì mới đúng chứ. Tiểu thư nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, thường có mấy tên đăng đồ tử (háo sắc) mượn cớ bàn bạc công việc, để sàm sỡ tiểu thư nhà ta, Tô Đại đương gia cứ ào ào xông qua như vậy, không phải là cũng có ý đồ gây rối đấy chứ?" Thật ra nàng rất muốn nhìn thấy có người đến gây rối Lăng Nhược Tâm, nhưng mà, với bản lĩnh của hắn, chỉ sợ là trong thiên hạ này, chẳng có mấy người bắt nạt được hắn.

Tô Dịch Hàn nghe xong, sửng sốt cả người, tại sao ngay cả một tên thị vệ nho nhỏ bên cạnh Lăng Nhược Tâm kia mà mồm miệng cũng lanh lợi, đổi trắng thay đen thế này? Hôm nay hắn ở thế hạ phong, đang muốn mượn chuyện Lưu Quang Dật Thải để ra điều kiện với Lăng Nhược Tâm, không ngờ lại liên tiếp chịu nhục, khiến hắn cực kỳ căm tức.

Tô Dịch Hàn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng bầu bĩnh của 'hắn' đang cười vô cùng đáng yêu, lại thêm vài phần khí khái hào hùng, đôi mắt tròn xoe đen láy đang chăm chú nhìn hắn ta, thấp thoáng còn thấy được hai cái răng nanh nho nhỏ, đáng yêu không sao tả hết, lại cũng phong lưu khó nói thành lời. Hắn ta ngẩn người, ý định giáo huấn 'hắn' ban đầu cũng biến mất luôn. Mà cũng may là hắn tự thu hồi ý định đó, nếu không, chỉ sợ sẽ bị Thanh Hạm chỉnh cho thê thảm mất.

Tô Dịch Hàn hỏi: "Ngươi là thiếp thân thị vệ của Đại tiểu thư sao?" Hắn hơi tò mò, không hiểu Lăng Nhược Tâm tìm đâu ra được một thị vệ vừa đáng yêu lại võ công cao cường như vậy.

Thanh Hạm gật gật đầu, hắn nói tiếp: "Có thể giúp ta chuyển mấy lời tới Đại tiểu thư không?"

Thanh Hạm liếc nhìn hắn nói: "Ngươi có gì cần nói sao không trực tiếp nói với Đại tiểu thư, nếu ngươi muốn theo đuổi 'nàng', ta khuyên ngươi nên thôi đi!" Nàng còn lâu mới muốn nói chuyện với tên Lăng Nhược Tâm kia. Hơn nữa, người này chỉ vừa mới gặp một chút, mà tâm trạng nàng lúc này lại cực kỳ không tốt!

Tô Dịch Hàn biết thiếp thân thị vệ trước kia của Lăng Nhược Tâm, nhưng đây là lần đầu hắn gặp Thanh Hạm, còn chưa biết tính nết của 'hắn' thế nào. Có điều, hắn ta rất am hiểu đạo làm người, lúc này còn đang phải nhờ cậy 'hắn', nên hắn ta cười hì hì nói: "Đoàn thị vệ cứ nói đùa, dung mạo của Lăng đại tiểu thư như tiên trên trời, ta chỉ là một tên phàm phu tục tử, làm sao dám theo đuổi nàng. Tuy đây là lần đầu chúng ta gặp nhau, nhưng ta lại thấy ta với ngươi rất có duyên. Dáng vẻ của Đoàn huynh đệ đây khí phách nhường này, lại tuấn tú lịch sự, tốt tính, ta nghĩ huynh chắc sẽ không gây khó dễ cho ta đâu." Hắn vừa nói, vừa rút một tờ ngân phiếu trong ngực ra đưa cho Thanh Hạm, rắn không được thì hắn sẽ mềm để đối phó.

Tục ngữ nói rất đúng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tuy Thanh Hạm giả trai từ bé, nhưng bản thân nàng vẫn là một cô gái mới lớn, cũng thích nghe người khác khen mình. Mấy lời tâng bốc này của Tô Dịch Hàn đã khiến tâm trạng của nàng tốt hẳn lên, liếc mắt nhìn thấy mệnh giá của tờ ngân phiếu kia cũng không nhỏ, tròng mắt nàng khẽ chuyển, đón lấy ngân phiếu từ tay hắn, thản nhiên nói: "Chỗ của Đại tiểu thư không ít quy củ, hơn nữa, tâm trạng của tiểu thư hôm nay cũng không được tốt, ngươi cũng vừa thấy rồi đấy, hôm nay tiểu thư không muốn gặp ngươi. Bình thường, đến giờ này là tiểu thư sẽ không muốn gặp người lạ nữa, hay là thế này đi, ngươi viết những lời ngươi muốn nói ra, ta sẽ chuyển cho tiểu thư giúp ngươi, được không?"

Tên họ Tô này có vẻ rất có tiền, không mất công sức gì mà lại kiếm được ngân lượng thế này thì tội gì mà không kiếm. Cứ nhận tờ ngân phiếu kia đã, dù sao cũng chỉ là chuyển một phong thư thôi mà, nàng cũng đâu định đưa tên Tô Dịch Hàn kia đi gặp Lăng Nhược Tâm thật, ai mà biết được tên yêu tinh kia có nhân cơ hội này mà lại gây khó dễ cho nàng không.

Tô Dịch Hàn nghe thấy đề nghị của Thanh Hạm cũng cảm thấy chỉ có cách đó. Thanh Hạm sai người chuẩn bị giấy mực, hắn nghĩ nghĩ một chút rồi vung bút viết. Đợt đến khi mực hơi khô, hắn liền gấp tờ giấy lại rồi đứng lên đưa cho Thanh Hạm, đồng thời cúi người vái tạ nàng. Thanh Hạm cười, nói với hắn: "Ta chỉ phụ trách chuyển lá thư này cho Đại tiểu thư, còn hắn xử lý thế nào thì ta không biết đâu nhé. Đã muộn rồi, mời Tô đại đương gia quay về đi!" Dứt lời, một tay cầm thư, một tay cầm ngân phiếu, Thanh Hạm quay người về phòng.

Vừa đi, nàng vừa nghĩ, trong Tầm Ẩn thành này đúng là nhiều người giàu có thật. Buổi sáng vừa lừa được Tần Phong Dương mười lượng bạc, buổi tối còn buôn bán lời được một ngàn lượng. Cứ theo đà này, thì không bao lâu nàng sẽ thành tiểu phú bà! Nhìn tấm ngân phiếu kia, chuyện nàng bị Lăng Nhược Tâm bắt nạt cũng trở thành hư không.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.