Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

Quyển 1 - Chương 36: Lưu Quang Dật Thải



Tô Dịch Hàn hơi tán thưởng nói: "Những tên trộm tầm thường muốn vào Huyến Thải sơn trang để ăn cắp này nọ thật sự là quá khó khăn, bởi vì Đại tiểu thư vô cùng thông minh, nên không ai biết 'nàng' cất Lưu Quang Dật Thải ở đâu. Có điều, thời gian trước, trong Tầm Ẩn thành có một hội thi đấu bảo vật mười năm tổ chức một lần. Tri phủ mượn Lưu Quang Dật Thải để tham gia lễ hội này, cũng phải cam đoan tuyệt đối sẽ không làm mất Lưu Quang Dật Thải, nên Đại tiểu thư mới cho ngài ấy mượn. Nhưng hôm đó, khi kết thúc hội đấu bảo vật thì trời đã tối, nên định sáng hôm sau sẽ lấy về, ai ngờ nửa đêm, phủ tri phủ lại bị mất trộm, không những mất Lưu Quang Dật Thải, mà mất cả quan ấn của tri phủ."

Thanh Hạm nghe hắn nói, mắt chợt sáng lên, nói vậy, thì hôm đó thứ mà nàng trộm trong phủ tri phủ là Lưu Quang Dật Thải và quan ấn à?! Nhưng vấn đề là, tri phủ biết rõ giá trị của Lưu Quang Dật Thải, nhưng hôm ấy khi nàng trộm đi, vì sao không thấy một tên thủ vệ nào?! Thật sự rất kỳ quái!

Thanh Hạm nhớ đến tình hình hôm đó ở phủ tri phủ, nàng tận mắt thấy phủ tri phủ bị đốt thành thế nào, mà rõ ràng nàng chỉ đốt phòng chứa củi, với kinh nghiệm nhiều năm phóng hỏa, thì nàng có thể chắc chắn là lửa sẽ không bén sang các phòng khác, nhưng thế thì phải giải thích mọi chuyện ra sao đây?! Hay là, hôm đó còn có người khác vào phủ tri phủ để trộm đồ, người kia dụ các thủ vệ đi chỗ khác trước, còn nàng thì vừa vặn tới đúng lúc vắng người đó. Cũng chỉ có thể giải thích như vậy thôi, nhưng mà người kia là ai? Vì sao phải phóng hỏa cả phủ tri phủ?!

Thanh Hạm không kìm được hỏi: "Sao Tô đại ca lại biết rõ chuyện của Huyến Thải sơn trang vậy? Huynh nói huynh có chút manh mối, vậy huynh biết người trộm bảo vật là ai à?!" Nàng tự nhận là ngày hôm đó nàng hành động rất kín đáo, chắc chắn không có ai phát hiện ra, nhưng trong lòng không hiểu sao vẫn hơi lo lắng. Nàng phát hiện mình thật đúng là thiên tài, tùy tiện đi trộm mà lại trộm được chí bảo của Huyến Thải sơn trang. Lúc này nàng mới nghĩ đến mình đã trả trước ba ngày tiền thuê phòng ở khách điếm, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, cũng phải tới thu hồi thứ gọi là Lưu Quang Dật Thải kia mới được.

Tô Dịch Hàn lắc đầu nói: "Tô gia và Huyến Thải sơn trang là một trong những thế gia có tiếng về dệt vải lớn nhất Phượng Dẫn quốc, nên đối với chuyện trong Lăng gia, ta tự nhiên sẽ chú ý gấp đôi. Ta cũng không biết kẻ trộm kia là ai, nhưng với đặc thù của Lưu Quang Dật Thải như thế, chắc chắn vẫn còn trong Tầm Ẩn thành này. Nếu đã dám hỏa thiêu phủ tri phủ, thì ngoài những tên thổ phỉ đầu trâu mặt ngựa ra, có lẽ không có ai dám nữa."

Thanh Hạm nghe xong, không khỏi há to mồm thở phào nhẹ nhõm. Nàng còn đang lo bị người nào đó phát hiện hành vi đêm hôm ấy của mình, thì ra cũng chỉ là đoán mò thôi. Khóe miệng không kìm được nụ cười, Tô Dịch Hàn này cũng thật là hồ đồ, hắn có thể nghĩ như vậy, chẳng lẽ Lăng Nhược Tâm không thể nghĩ đến sao. Cái chính là, trong thiên hạ, làm gì có ai biết nàng mới là người trộm Lưu Quang Dật Thải đâu? Nghĩ lại, nàng cũng có vài phần đắc ý!

Thanh Hạm cười cười nói: "Tô đại ca phân tích cũng có lý, nhưng làm sao huynh xác định như thế được?"

Tô Dịch Hàn hơi thần bí nói: "Thật ra, cho dù Lưu Quang Dật Thải không phải do thổ phỉ trộm đi, thì đệ cũng có thể dựa vào đó mà nghe ngóng, điều tra một chút. Giờ Đại tiểu thư đối xử với đệ cũng không giống những người khác, chỉ cần đệ biểu hiện nhiều hơn một chút, Đại tiểu thư không phải nữ tử tầm thường, chắc chắn sẽ biết tâm ý của đệ thôi. Vả lại, đệ vẫn luôn ở bên cạnh Đại tiểu thư, lâu ngày cũng sẽ sinh tình, chưa biết chừng một ngày nào đó, 'nàng' sẽ thật sự gả cho đệ ấy chứ!"

Hắn vừa nói xong, thì nụ cười như đông cứng lại trên mặt Thanh Hạm, lâu ngày sinh tình sao? Cái quỷ ấy! Nàng chỉ ước có thể sớm thoát khỏi ma chưởng của hắn! Nhưng trước mặt Tô Dịch Hàn, nàng cũng chỉ có thể ngượng ngùng nói: "Tô đại ca đúng là tận tâm tận lực với Huyến Thải sơn trang. Nếu Đại tiểu thư biết Tô đại ca suy nghĩ cho Lăng gia nhiều như thế, chắc chắn sẽ vô cùng cảm kích!"

Nàng vừa dứt lời thì một giọng nữ vang lên: "Lăng gia vĩnh viễn là thế gia nhuộm vải lớn nhất Phượng Dẫn quốc, những tiểu bối tầm thường tất nhiên sẽ mong muốn được qua lại với Lăng gia ta. Tô Đại đương gia, ta nói thế có đúng không?!"

Giọng nói hơi già, nhưng vẫn kiều mị động lòng người. Thanh Hạm nhìn sang hướng phát ra tiếng nói thì thấy một phụ nhân tầm bốn mươi tuổi chậm rãi bước vào Lan Nghiên Thính. Dáng vẻ của bà cũng có vài phần giống Lăng Nhược Tâm. Nhưng xương gò má hơi nhô lên, ánh mắt có một chút vẻ kiêu căng, u ám. Bà mặc một chiếc váy dài màu trắng, mỗi bước đi, những đồ trang sức gắn trên đầu lại kêu leng keng. Nhìn bộ dạng này, Thanh Hạm đoán được ngay, có lẽ bà là Lăng Ngọc Nghiên, dì của Lăng Nhược Tâm, cũng là người ra lệnh bậy bạ cho quản sự ở phường thêu.

Bên cạnh Lăng Ngọc Nghiên có một cô gái khác. Thanh Hạm nhận ra người đó chính là người đã giáo huấn nha hoàn Xuân Hoa khi nàng lần đầu lẻn vào Huyến Thải sơn trang. Không biết vì sao, chỉ vừa nhìn thấy Lăng Ngọc Nghiên và cô gái kia, nàng đã không có cảm tình rồi, theo bản năng còn hơi chán ghét. Mà Lăng Ngọc Nghiên dường như cũng không thích nàng, vừa bước vào chỉ liếc nhìn nàng một cái, rồi quay sang Tô Dịch Hàn.

Tô Dịch Hàn nghe bà nói vậy, trong lòng cũng hơi giận dữ. Nhưng hắn là người có kinh nghiệm trên thương trường, cảm xúc cũng không dễ lộ ra ngoài, chỉ thản nhiên nói: "Lăng nhị tiểu thư nói vậy là sai rồi! Lần này Tô gia và Lăng gia liên thủ với nhau, không phải là quan hệ nhờ vả, bấu víu, mà là tùy theo nhu cầu. Tài lực của Tô gia tuy kém hơn Lăng gia, nhưng ở trong Tầm Ẩn thành này cũng coi như số một, số hai." Hắn gọi bà là Lăng nhị tiểu thư, đơn giản là muốn nói cho bà biết, dù bà đã lớn tuổi, nhưng bà không phải đương gia của Lăng gia.

Lăng Ngọc Nghiên ghét nhất là bị người khác gọi như vậy, lập tức lạnh lùng nói: "Vậy sao? Tô gia có thể làm ra chí bảo gì đó giống Lưu Quang Dật Thải à? Hơn nữa, ta vừa nghe nói, Tô nhị tiểu thư đến phường thêu Lăng gia để trộm tơ vàng độc tôn. Nhược Tâm cũng thật hồ đồ, dễ dàng thả Tô nhị tiểu thư ra, đã vậy còn đi nghe tiểu nhân gièm pha mà liên thủ với Tô gia nữa. Còn chưa biết người bên Tô gia làm ăn có sạch sẽ gì không mà." Dứt lời, bà liếc mắt khinh bỉ nhìn Thanh Hạm và Tô Dịch Hàn.

Vừa nghe xong, sắc mặt Tô Dịch Hàn cũng biến đổi.

Thanh Hạm biết, bà ta nói tiểu nhân chính là ám chỉ nàng, nhưng đây là lần đầu Thanh Hạm gặp bà, còn chưa đắc tội gì với bà mà bà đã nói móc mình, đúng là quá quắt. Nàng liền cười nói: "Muốn nói đến tiểu nhân, hay trộm cắp, có lẽ có một người ở đây mà dù có cả ta và Tô đại ca cũng không thể cản nổi. Rõ ràng không có bản lĩnh gì, nhưng lại muốn không làm mà hưởng, ngầm làm thâm hụt ngân quỹ của Lăng gia, mua mấy thứ đồ vớ va vớ vẩn. Loại thủ đoạn này, thật đúng là đê tiện, lại vô sỉ, khiến người ta còn chán ghét hơn so với tiểu nhân, hận hơn cả lũ trộm nữa. Ôi! Đã sống đến vài thập niên rồi, mà vẫn bị người ta gọi là nhị tiểu thư, thật quá đáng buồn mà!" Dứt lời, nàng còn phối hợp thở dài vài hơn.

Lăng Ngọc Nghiên nghe xong, tức đến méo miệng, nói với cô gái bên cạnh: "Một tên hạ nhân sao lại không có quy củ như vậy. Ngươi đừng tưởng cha ngươi ngây người ở Lăng gia nhiều năm thì có thể coi mình như chủ nhân. Nhược Tình, vả miệng 'hắn' cho ta!"

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.