Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

Quyển 1 - Chương 37: Chuyện Xấu Phơi Ra



Nữ tử tên Nhược Tình kia liền đi tới định giơ tay đánh Thanh Hạm, nhưng cô ta làm sao có thể là đối thủ của Thanh Hạm được! Thanh Hạm chỉ vươn hai ngón tay, khẽ chạm một chút, cô ả đã kêu ầm lên. Thanh Hạm hơi mỉm cười, nàng vừa vung tay, chỉ nghe rắc một tiếng, canh tay cô ả kia đã bị bẻ gẫy, ngã rầm xuống đất.

Lăng Ngọc Nghiên nhìn thấy tình hình này, kinh hãi nói: “Nhược Tình, con sao rồi?”

Nhược Tình khóc ròng: “Mẹ, tay con đau quá!”

Lăng Ngọc Nghiên giận dữ nói: “Tên nô tài to gan này, thật không còn quy củ gì nữa, dám đánh cả chủ nhân. Người đâu, trói ‘hắn’ lại!” Bà vừa dứt lời, thì một vài gia đinh xông ra, vây quanh Tô Dịch Hàn và Thanh Hạm.

Nghe Nhược Tình gọi Lăng Ngọc Nghiên là mẹ, Thanh Hạm thầm hừ lạnh, đúng là mẹ nào con nấy! Nàng lại nhìn đám gia đinh kia nhanh chóng quây lại, dường như đã chuẩn bị từ trước. Đôi mắt to tròn của Thanh Hạm khẽ sáng lên, đánh nhau sao? Đây là việc mà nàng thích nhất. Chỉ cần liếc mắt qua nàng đã nhận thấy, những gia đinh này tuy có võ công, nhưng cũng chỉ là võ mèo cào, đối phó với bọn họ chẳng có gì là khó.

Tô Dịch Hàn nhìn thế trận này, trong lòng hơi bực bội, nếu không phải Thanh Hạm ‘hắn’ đối nghịch với Lăng Ngọc Nghiên, thì mọi chuyện cũng không ồn ào thế này, hắn ta nói: “Nhị tiểu thư, bà có ý gì đây?”

Thanh Hạm đang định ra tay, nghe hắn hỏi vậy liền nói: “Có ý gì huynh nhìn còn không rõ hay sao, muốn đánh chứ muốn gì nữa!”

Giọng nói lạnh như băng của Lăng Nhược Tâm bỗng truyền đến: “Dì đang làm gì đây? Tô đại đương gia là khách của ta, Đoàn thị vệ là thiếp thân thị vệ của ta, dì gọi người vây quanh bọn họ như vậy, định làm gì?”

Thanh Hạm thấy hắn bước vào, biết ngay là trận này không thể đánh được, cũng hơi mất hứng, có điều, nàng băn khoăn không biết hắn sẽ xử lý chuyện này thế nào.

Lăng Ngọc Nghiên nhìn thấy hắn, mặt hơi biến sắc: “Thị vệ của ngươi quá kiêu ngạo, ngay cả tay của Nhược Tình mà cũng dám bẻ gẫy, ta phải thay ngươi dạy dỗ tên nô dân điêu ác này! Còn chuyện Tô gia hợp tác với Lăng gia, ta chỉ e là hắn có mục đích khác, hơn nữa, Tô Dịch Hàn vừa gặp ta đã nói năng lỗ mãng, đương nhiên ta cũng muốn giáo huấn hắn một trận rồi!”

Lăng Nhược Tâm cười lạnh, ánh mắt cũng lạnh lẽo. Cảm giác được toàn thân hắn phủ đầy sát khí, Thanh Hạm hơi sửng sốt, nhìn sang Lăng Ngọc Nghiên, nàng thấy bà ta sợ hãi đến run người. Ngay khi nàng nghĩ hắn sẽ xuống tay, thì sát khí bao quanh hắn đột nhiên biến mất, hắn lạnh lùng nói: “Dì hai, ta hỏi dì một câu, ở Lăng gia này, ta là đương gia, hay dì là đương gia?”

Lăng Ngọc Nghiên không cam lòng nói: “Ngươi là đương gia!”

Lăng Nhược Tâm lại hỏi: “Không biết quyền hạn của đương gia Lăng gia là gì?”

Lăng Ngọc Nghiên ngậm miệng không đáp.

Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nhìn bà: “Lăng gia có tổ huấn, không ai được phép can thiệp vào ý của đương gia, nếu không sẽ bị xử lý theo gia pháp. Tổ huấn Lăng gia còn có những điều khác, trừ đương gia, thì nữ tử Lăng gia không thể can thiệp vào những chuyện liên quan đến công việc làm ăn. Hợp tác cùng Tô gia là ý của ta, Đoàn thị vệ cũng là thị vệ của ta, có nghĩa vụ phải bảo vệ cho sự an toàn của khách. Nếu Nhược Tình không vô lễ, thì sao Đoàn thị vệ lại ra tay làm cô ta bị thương. Cho nên, dì hai à, dì muốn tự mình thực thi gia pháp, hay phải chờ ta phái người đi thực thi?”

Lăng Ngọc Nghiên nghe xong, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi: “Nhược Tâm, dù sao ta cũng là bề trên của ngươi, sao ngươi có thể vì người ngoài mà tổn thương người nhà chứ?”

Tô Dịch Hàn vốn định lên tiếng hoà giải, nhưng nghe câu hỏi của Lăng Ngọc Nghiên, hắn liền ngậm miệng không nói.

Lăng Nhược Tâm lạnh lùng đáp: “Từ sau khi ký hiệp ước ngày hôm qua, thì Tô đại đương gia cũng không tính là người ngoài nữa. Còn dì, dù là bề trên của ta, nhưng không chỉ một mà tới hai ba lần can thiệp vào quyết định của ta. Làm tổn hại đến lợi nhuận của Huyến Thải sơn trang, nếu không phải niệm tình mẹ ta chỉ có một mình dì là muội muội, thì ta đã không khách khí từ lâu rồi. Mà đối với người quản lý cơ nghiệp của Lăng gia, thì dù đương gia phạm sai lầm cũng sẽ phải xử phạt nghiêm khắc. Ta vẫn luôn nhường nhịn dì, nhưng dì lại được một tấc muốn tiến thêm một thước, cư xử quá phận sự của mình! Chẳng những can thiệp vào quyết định của ta, còn vô lễ với khách của ta! Dì phải hiểu rõ, Lăng gia chỉ có một đương gia. Ta không cần biết thân phận của dì là gì, dì ham muốn ngồi lên cái ghế này thế nào. Nhưng dì đừng quên, ta mới là đương gia của Huyến Thải sơn trang!”

Sắc mặt Lăng Ngọc Nghiên hết xanh rồi lại trắng, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Tuy ngươi là đương gia, nhưng cũng không thể nói bừa, muốn buộc tội ta phải có chứng cứ đàng hoàng!”

Lăng Nhược Tâm nhìn bà một cái, khẽ cười nhạt nói: “Nếu dì muốn xem chứng cứ, cũng được thôi!” Dứt lời, hắn rút từ trong ngực ra hai quyển sổ: “Một quyển là ghi chép thu chi ở Huyến Thải sơn trang, còn một quyển là thu chi ở phường thêu. Dì có muốn xem giữa hai quyển này có gì khác biệt không?”

Lăng Ngọc Nghiên vừa nhìn thấy hai quyển sổ kia, chân đã đứng không vững, ngã ngồi xuống đất.

Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Xem ra, ta không cần phải nói thêm gì nữa.” Dứt lời, hắn liếc mắt nhìn gia đinh đang vây xung quanh: “Các ngươi còn không mau đỡ bà hai vào từ đường nghỉ ngơi.”

Mấy tên gia đinh vội dạ vâng rồi đỡ Lăng Ngọc Nghiên lui xuống. Lăng Nhược Tình nhìn thấy mẹ bị đưa đi, cũng bất chấp tay đau, vội hét lên: “Biểu tỷ, sao ngươi có thể đối xử với mẹ ta như vậy, người làm như vậy thì định ăn nói thế nào với bác cả?!”

Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: “Chuyện của dì, hình như biểu muội cũng có tham dự vào, nếu không phải ta niệm tình ngươi tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, thì hôm nay đã tống ngươi vào từ đường cùng mẹ ngươi rồi.”

Chỉ một câu nói đã khiến Lăng Nhược Tình sợ đến khô cả nước mắt, không dám nói thêm câu gì. Cô ả biết, biểu tỷ nói được là làm được, ‘nàng’ ta từ trước đến giờ làm việc rất tàn nhẫn. Đúng rồi, giờ chỉ có bác cả cứu được mẹ. Ả phải đi cầu xin bác cả cứu mẹ!!!

Thanh Hạm và Tô Dịch Hàn nhìn cảnh này, hai người đều liếc mắt nhìn nhau, không ngờ Lăng Nhược Tâm lại không hề lưu tình ngay cả với người thân của mình. Thanh Hạm vốn cảm thấy con người của Lăng Ngọc Nghiên kia cực kỳ đáng ghét, nhưng giờ cũng cảm thấy bà ta hơi đáng thương.

Lăng Nhược Tâm xoay đầu cười nhạt, nói với Tô Dịch Hàn: “Ngại quá, để cho Tô đại đương gia chứng kiến chuyện xấu của nhà ta rồi!” Nói là ngại, nhưng trong giọng nói của hắn lại có một chút giận dữ, cũng không biết hắn đang giận dữ chuyện gì.

May mà Tô Dịch Hàn vốn là một tên cáo già, lúc này cũng không biết nói gì cho phải, chỉ ngượng ngùng cười cười, trong lòng thầm nghĩ, con người của Lăng gia, người này lại càng quái gở hơn người kia, người nào cũng khó hầu cả.

Thanh Hạm nghĩ đến bộ dáng của Lăng Nhược Tâm khi ở phường thêu, giờ thấy hắn xử lý Lăng Ngọc Nghiên như vậy, cũng hơi thở dài. Chuyện hôm nay chỉ e là cái cớ, vừa vặn giúp hắn mượn cơ hội làm khó dễ bà mà thôi. Nàng kéo tay Tô Dịch Hàn nói: “Tô đại ca, cũng muộn rồi, ta nghĩ huynh cũng đã mệt, nên về nghỉ sớm đi thì hơn!”

Lăng Nhược Tâm nhìn thấy Thanh Hạm lôi kéo tay Tô Dịch Hàn, ngoài miệng còn gọi Tô đại ca, khiến hắn ngạc nhiên, bọn họ thân mật như thế từ bao giờ? Nét âm trầm trong mắt càng tăng thêm vài phần.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.