Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

Quyển 1 - Chương 40: Hẹn Ước Mười Năm



Lăng Nhược Tâm thấy Thanh Hạm vẫn còn ngồi đó liền hỏi: “Cô còn ngồi ì ra đó làm gì?”

Thanh Hạm cười cười với hắn nói: “Ta là thiếp thân thị vệ của Đại tiểu thư, làm sao có thể rời khỏi Đại tiểu thư được?” Giờ nàng mới hiểu vì sao Lăng Nhược Tâm lại dễ dàng cho nàng ra ngoài như vậy, thì ra là vì không muốn cho nàng gặp Tần Phong Ảnh và Tần Phong Dương. Vừa rồi, khi hạ nhân thông báo có Tần Phong Dương tới chơi, sắc mặt của hắn vẫn bình thường, như là đã dự liệu trước vậy. Tần Phong Dương và tri phủ cùng đến Huyến Thải sơn trang, chỉ e là sẽ có việc phát sinh.

Lăng Nhược Tâm nhìn nàng một cái, rồi mặc kệ nàng. Hắn cũng không thay quần áo, lập tức đi đến đại sảnh Lan Nghiên, Thanh Hạm thấy hành động của hắn hôm nay thực sự rất kỳ quái, bị nàng chọc tức nhiều như vậy mà cũng không hề phản kháng, không biết là đầu hắn có vấn đề hay mắt nàng có vấn đề đây. Nàng vốn định sẽ đi lấy Lưu Quang Dật Thải ngay bây giờ để đổi ngọc bội của mẹ về, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không cần vội vàng như vậy, chờ hắn đi gặp Tần Phong Dương về cũng vẫn kịp, nên nàng lắc người đi theo sau hắn.

Có điều, vừa bước vào đại sảnh Lan nghiên, Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm đều ngẩn người. Không chỉ có Tần Phong Dương và Hứa Chí Kiệt đang đứng đó, mà còn có cả một đội quan binh đi theo. Vừa nhìn thấy Lăng Nhược Tâm đi ra, bọn họ liền vây quanh hắn. Lăng Nhược Tâm nhìn thế trận này, miệng hơi nhếch lên cười khẩy nói: “Tam công tử có ý gì đây?” Dựa vào năng lực và lá gan của Hứa Chí Kiệt, chắc chắn hắn ta không dám đối xử với hắn như vậy, trừ khi có Tần Phong Dương đứng sau lưng.

Tần Phong Dương khẽ mỉm cười nói: “Với tài hoa của Lăng Đại tiểu thư thì vốn không nên bị đối đãi như vậy, nhưng mà, Lăng Đại tiểu thư nên biết, hậu quả của việc cãi lại thánh chỉ là thế nào, huống chi, triều đình đã cho “cô” rất nhiều thời gian rồi. Tháng sau đã đến kỳ hạn, mà bây giờ vẫn chưa tìm thấy Lưu Quang Dật Thải, chỉ e Đại tiểu thư sẽ không làm được ước hẹn mười năm trước. Phong Dương bất tài, lần này vừa vặn tới Tầm Ẩn thành, nên thuận tiện muốn đưa Đại tiểu thư về kinh diện thánh thôi.” Giọng nói của hắn có một chút tự đắc, nhưng nhìn thấy Thanh Hạm đứng sau Lăng Nhược Tâm, ý cười trên mặt lại hơi biến đổi, nụ cười vốn đang lạnh như băng cũng có thêm một chút ấm áp.

Nhìn dáng vẻ của hắn ta, trong lòng Thanh Hạm vừa sợ hãi, vừa nghi hoặc. Hôm qua còn ngồi cùng bàn đối ẩm, ngày hôm nay đã xung đột đao kiếm với nhau, thảo nào Lăng Nhược Tâm nói hắn ta không phải người tốt đẹp gì, xem ra cũng không hẳn là nói hươu nói vượn. Nhưng mà, câu nói của hắn ta, lại khiến nàng như lạc trong sương mù, cái gì mà ước hẹn mười năm trước? Nàng có thể đoán ra, chuyện này có liên quan đến Lưu Quang Dật Thải, trong lòng cũng trở nên căng thẳng hơn. Khi nhìn thấy hắn cười với mình, nàng lại thầm nghĩ, những người này trở mặt còn nhanh hơn nàng lật sách nữa.

Lăng Nhược Tâm cười nhạt nói: “Đúng vậy, Lưu Quang Dật Thải bị người ta trộm mất, nhưng ta cũng đã phái người đi tìm, có chút manh mối rồi. Việc xử phạt Huyến Thải sơn trang về ước hẹn mười năm trước thế nào, đúng là ta nên gánh vác, nhưng giờ vẫn còn cách ngày ước hẹn một tháng, Tam công tử vội vàng đưa ta về kinh thành thế này, đến lúc đó, Thánh thượng không biết sẽ trách phạt ngài hay trách phạt ta đây?” Bàn tay hắn không tự chủ được, siết chặt lại, hắn biết lần này Tần Phong Dương đến Tầm Ẩn thành không có ý đồ tốt, nhưng không ngờ hắn ta lại vội vã thế này.

Mắt Lăng Nhược Tâm khẽ chuyển, nói tiếp: “Không biết hôm nay Tam công tử dùng thân phận gì để đến đây xử lý chuyện này?”

Nghe Lăng Nhược Tâm nói, Thanh Hạm không khỏi căng thẳng, Lưu Quang Dật Thải kia là bị nàng trộm đi, không phải hắn đã phát hiện ra gì rồi chứ? Nhớ lúc đi lấy Lưu Quang Dật Thải về gặp phải sát thủ, nàng lại càng lo lắng hơn.

Tần Phong Dương lạnh lùng cười nói: “Huyến Thải sơn trang dùng mười năm cũng không thể làm ra một tấm Lưu Quang Dật Thải thứ hai, chỉ trong một tháng ngắn ngủi này làm sao có thể làm được? Hơn nữa, theo ta được biết, muốn chế ra Lưu Quang Dật Thải cần phải dùng chính nó để làm chất dẫn, nếu không, dù thế nào cũng không làm ra được. Ta lấy thân phận gì, cũng không phải hôm nay Đại tiểu thư mới biết. Đại tiểu thư luôn miệng nói đã tra ra tung tích của Lưu Quang Dật Thải, vậy không biết nó đang ở đâu?”

Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: “Được lắm! Chỉ có điều chẳng lẽ Tam công tử không tự thấy mình đang hỏi hơi nhiều sao? Lưu Quang Dật Thải ở đâu, thì ta sẽ phái người đi lấy về, chỉ cần một tháng sau ta làm được Lưu Quang Dật Thải, nộp lên triều đình là được, còn trong khoảng thời gian đó, không phiền Tam công tử quan tâm đến chuyện của Huyến Thải sơn trang ta.”

Tần Phong Dương nhìn ‘nàng’ nói: “Vậy sao?! Cũng không biết là ta quản nhiều, hay là ‘cô’ giấu diếm quá nhiều đây, ‘cô’ căn bản là không biết Lưu Quang Dật Thải kia đang ở đâu, chỉ e sau trận hoả hoạn kia, Lưu Quang Dật Thải đã hoá thành tro tàn rồi cũng nên!” Khi nói những lời này, sắc mặt hắn ta rất tàn nhẫn, âm trầm, lạnh lẽo.

Thanh Hạm cảm thấy Tần Phong Dương kia rõ ràng là có điểm kỳ quái, chẳng lẽ ngày đó, người phóng hoả sau khi nàng đốt phòng chứa củi là hắn?!

Lăng Nhược Tâm vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên, nói: “Tin tức của Tam công tử đúng là rất nhanh nhạy, ta chỉ không biết, trận hoả hoạn hôm đó, có liên quan gì đến Tam công tử không đây?”

Tần Phong Dương híp mắt lại, lạnh giọng nói với Lăng Nhược Tâm: “Ý của ‘cô’ là trận hoả hoạn ngày đó do ta làm sao?”

Lăng Nhược Tâm khẽ mỉm cười: “Ta đâu dám nói vậy, nhưng nếu Tam công tử cứ nhất quyết nhận vào người thì ta cũng không có cách nào khác.” Thấy Tần Phong Dương thở phì phì tức giận, hắn lại nói tiếp: “Nếu Tam công tử không phải là kẻ đã phóng hoả, thì cũng không cần phải ép ta quá đáng như thế. Ta nói ta biết Lưu Quang Dật Thải ở đâu thì tức là ta biết. Có điều, sự tình đã tới nước này, ta nghĩ ta cũng không cần phải nói cho Tam công tử biết Lưu Quang Dật Thải đang ở nơi nào. Tránh để đến lúc thật sự có chuyện gì phát sinh, ta lại nghĩ nó có liên quan đến Tam công tử.”

Tần Phong Dương đi tới, túm cổ áo Lăng Nhược Tâm, Lăng Nhược Tâm cười lạnh nói: “Tam công tử định làm gì? Nam nữ thụ thụ bất tương thân, ngươi túm cổ áo ta như thế này, không phải là muốn huỷ danh dự của ta đấy chứ?” Dứt lời, hắn thản nhiên nhìn thẳng Tần Phong Dương, ánh mắt vừa giống trêu tức, lại vừa như châm biếm.

Tần Phong Dương buông tay ra, thản nhiên nói: “Đại tiểu thư thật sự rất quyết đoán, nói dối không chớp mắt. Chỉ là, chờ một tháng sau, nếu ‘cô’ không giao được Lưu Quang Dật Thải ra, để ta xem ‘cô’ còn giữ được dáng vẻ bình thản thế này nữa không.”

Tay hắn nhẹ nhàng nâng cằm Lăng Nhược Tâm, lạnh lùng cười vài tiếng: “Chỉ e là đến lúc đó, lại thương tiếc thay cho dung nhan khuynh nước khuynh thành này rồi, để cho đại ca ta mơ mơ mộng mộng nhiều năm như vậy.”

Lăng Nhược Tâm ghét nhất bị người khác nâng cằm hắn, ánh mắt hắn lạnh như băng, tràn ngập sát khí, nếu không phải vì thân phận của Tần Phong Dương rất đặc biệt, thì hắn đã ra tay rồi. Hắn lập tức hất tay Tần Phong Dương ra nói: “Chuyện thế nào, một tháng nữa chúng ta nói sau, còn hôm nay, xin Tam công tử tôn trọng người khác một chút!”

Tần Phong Dương lạnh lùng đáp: “Một tháng sau, e là mọi chuyện không đơn giản thế này nữa đâu. Chúng ta chờ xem!” Dứt lời, hắn dẫn đầu đoàn người bước ra khỏi đại sảnh Lan Nghiên. Lúc đi qua Thanh Hạm, hắn nhẹ nhàng nói: “Huyến Thải sơn trang sắp gặp hoạ lớn rồi, theo ta được không?” Dứt lời, mắt hắn ánh lên một tia hy vọng kỳ lạ.

Thanh Hạm hơi buồn cười nhìn hắn, hôm qua khi Lăng Nhược Tâm nói hắn ta bị đoạn tụ, nàng còn tưởng hắn bịa chuyện ra, nhưng giờ thấy hành động này của hắn ta, nàng cũng không kìm được mà tin đó là sự thật. Vừa nghĩ đến sở thích kỳ quái này, nàng bỗng rùng mình, không chút nghĩ ngợi mà lắc mạnh đầu. Cho dù Huyến Thải sơn trang gặp đại hoại, nàng cũng không muốn ở cùng với cái loại yêu nhân (gay) này, hơn nữa, nàng cũng chỉ là một thị vệ, nếu nàng muốn, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể rời khỏi Huyến Thải sơn trang mà.

Tần Phong Dương cho sự cự tuyệt của ‘hắn’ là vì lòng trung thành với Huyến Thải sơn trang, hắn ta hít một hơi, ánh mắt lại càng tán thưởng hơn, hắn nói: “Ngươi nên suy nghĩ kỹ lại một chút!” rồi đi ra ngoài.

Hứa Chí Kiệt thấy hắn ta bước ta khỏi đại sảnh Lan Nghiên, liền đi đến bên cạnh Lăng Nhược Tâm: “Đại tiểu thư…”

Hứa Chí Kiệt còn chưa nói gì, Lăng Nhược Tâm đã lạnh lùng nói: “Ngài không cần phải giải thích gì cả, chỉ trách ta kết giao không cẩn thận, đi tin cái loại bằng hữu như ngài mà thôi.” Dứt lời, hắn quay người trở về phòng.

Hứa Chí Kiệt xấu hổ, cũng thở dài một hơi rồi đi theo Tần Phong Dương, rời khỏi Huyến Thải sơn trang.

Hết chương 40.



***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.