Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

Quyển 1 - Chương 42: Chân Tướng (2)



Nghe Thanh Hạm nói vậy, giọng Lăng Nhược Tâm tràn đầy sự châm biếm: “Không phải là cô tin lời của Tô Dịch Hàn đấy chứ?! Mấy tên thổ phỉ kia căn bản là không có gan gây chuyện trong Tầm Ẩn thành này. Ta đã phái người điều tra, ngày hôm đó bọn họ vốn không hề xuống núi, cho nên, Lưu Quang Dật Thải cũng không thể do bọn họ trộm đi. Vả lại, trận hoả hoạn hôm đó ở phủ tri phủ, ta e là do chính Tần Phong Dương làm. Lưu Quang Dật Thải bây giờ, có lẽ đã thành đống tro tàn rồi. Nếu không, hắn đã không ngang nhiên chạy đến Huyến Thải sơn trang giễu võ dương oai như vậy. Nếu cô thật sự muốn biết chân tướng sự việc, ta cũng không ngại nói cho cô nghe, cho nên, cô cũng đừng đứng đó khoác lác ba hoa.” Hắn biết nàng không hề quan tâm đến sự an nguy của Huyến Thải sơn trang, mà nàng chỉ quan tâm đến an nguy của cha nàng thôi.

Thanh Hạm nghe xong, vừa bực mình lại vừa buồn cười, vừa rồi ở đại sảnh Lan Nghiên, hắn cực kỳ tự tin nói đã biết tung tích của Lưu Quang Dật Thải, khiến nàng hơi hoảng hốt, thì ra hắn thực sự chỉ là mạnh miệng thôi. Còn Thanh Hạm nàng, cả đời này khoác lác rất nhiều, giờ muốn nói thật, thì lại bị hắn cho là đang khoác lác!

Thanh Hạm cũng lười phải giải thích với hắn, dù sao Lưu Quang Dật Thải thực sự cũng đang ở trong tay nàng, cứ biết chân tướng đã rồi nói sau, vì thế, nàng gục xuống bàn nói: “Được rồi, cứ coi như ta khoác lác đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Lăng Nhược Tâm nhấp một ngụm trà nhỏ, ánh mắt sâu thẳm nói: “Bà của ta, là nữ nhân thông tuệ nhất trong thiên hạ. Bốn mươi năm trước, Huyến Thải sơn trang chỉ là một xưởng nhỏ ở Tầm Ẩn thành, nhưng vì học thức của bà uyên bác, suy nghĩ tỉ mỉ, tinh thông, nên đã tình cờ chế ra Lưu Quang Dật Thải. Nhưng lúc đó, Lưu Quang Dật Thải còn chưa hoàn thiện lắm. Bà dùng mười năm để cải tiến, thay đổi, cũng vắt óc để tìm cách đẩy vải dệt, thêu thùa của Lăng gia vào hoàng cung, trở thành đồ thêu được hoàng gia ngự dùng. Cũng vì tài thêu thùa của bà có một không hai trong thiên hạ, nên đã khiến các vị chủ nhân trong thâm cung kia vô cùng yêu thích. Bà ngoại ta nhân cơ hội đó, dâng Lưu Quang Dật Thải lên, khiến cho địa vị của Huyến Thải sơn trang đứng vững trong thiên hạ, không ai có thể lay động.”

Nói tới đây, hắn khẽ thở dài: “Trong cái lợi cũng có cái hại, địa vị của Huyến Thải sơn trang tuy không ai có thể làm lung lay, nhưng cũng dẫn đến không ít mối nguy hại. Bởi vì thêu thùa là sở trường của nữ nhân, nên tiên hoàng đã hạ chỉ, đương gia của Huyến Thải sơn trang chỉ có thể là nữ, dì của ta thì nhỏ nhen, ích kỷ, không có tài kinh thương, mẹ ta rơi vào đường cùng, nên từ nhỏ mới phải để ta giả gái. Ban đầu bà còn hy vọng, Nhược Tình, con của dì nếu có thể đảm đương, thì chờ thời cơ thích hợp sẽ trao lại vị trí đương gia cho nàng ta. Nhưng mà tính cách của Nhược Tình lại cực kỳ giống dì, hơn nữa, đối nhân xử thế chỉ có tàn nhẫn hơn dì chứ không hề thua kém. Lời nói dối của ta cũng vì thế mà cứ phải tiếp tục, giờ đã không còn đường lui nữa.”

Thanh Hạm hỏi: “Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Lưu Quang Dật Thải?”

Ánh mắt của Lăng Nhược Tâm càng sâu hơn, trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến căn phòng như tối thêm vài phần, hắn nhẹ nhàng nói: “Mười năm trước, sau trận hoả hoạn trong cung, mấy bộ xiêm y được các vị phi tử dùng Lưu Quang Dật Thải may ra cũng bị thiêu thành tro tàn, nên chỉ còn lại duy nhất một bộ của Hoàng hậu. Nhưng sau đó Hoàng hậu bệnh nặng, rồi quy thiên, thì bộ xiêm y đó cũng trở thành vật bồi táng, chôn theo Hoàng hậu. Lúc đó, Thục phi là người được Hoàng thượng sủng ái nhất, vì muốn thể hiện mình không giống như những người khác, nên đã lệnh cho Huyến Thải sơn trang phải làm thêm một tấm Lưu Quang Dật Thải để bà may xiêm y. Khi ấy, bà ngoại ta vì làm lụng quá vất vả nên cũng sớm qua đời, mẹ ta làm đương gia, chuyện quan trọng này, liên quan đến địa vị của Huyến Thải sơn trang. Vì thế bà chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến, nói là nguyên liệu để chế tạo Lưu Quang Dật Thải vô cùng khó tìm, khó nhất là hoa Thiên Tâm Lan mười năm mới ra hoa một lần, cho nên, phải mười năm sau mới có thể chế thành. Lúc đó, Hoàng thượng cũng đã hạ chỉ, bắt Huyến Thải sơn trang mười năm giao phải cống nộp lên một tấm Lưu Quang Dật Thải nữa.”

Thanh Hạm càng nghe càng thấy mơ hồ, nàng không nhịn được hỏi: “Năm đó bà huynh đã chế thành Lưu Quang Dật Thải, cho dù Thiên Tâm Lan mười năm mới ra hoa một lần, thì huynh cũng có thể chế ra được chứ, sao đến giờ còn không làm ra?” Mười năm nay, Lưu Quang Dật Thải vẫn được lưu giữ cẩn thận trong Huyến Thải sơn trang, nếu muốn lấy nó làm chất dẫn thì cũng đã sớm làm ra được rồi.

Lăng Nhược Tâm kỳ quái liếc nhìn Thanh Hạm: “Thật ra, chuyện mẹ ta nói mười năm sau mới có thể chế thành Lưu Quang Dật Thải, chẳng qua là vì hy vọng sự tình sẽ có chút thay đổi thôi, tốt nhất là Hoàng gia quên mất chuyện này. Nhưng thật không như mong muốn, Thục phi ngày đó giờ đã trở thành Quý Vi Hoàng hậu, Thái tử trước đây cũng vì con trai của Thục phi là Tần Phong Dương mà nguy cơ trùng trùng. Huyến Thải sơn trang vẫn đứng về phía Thái tử, nhưng năm gần đây đều dốc sức giúp Thái tử lập công trạng, đương nhiên sẽ khiến Tam hoàng tử ghen ghét. Cho nên, chuyện vốn đã chìm vào quên lãng lại bị người ta lôi ra, Huyến Thải sơn trang hôm nay, thực sự gặp nguy hiểm…”

Thấy hắn hỏi một đằng nói một nẻo, Thanh Hạm không nhịn được lại hỏi tiếp: “Huynh chế ra một tấm Lưu Quang Dật Thải nữa không phải là xong chuyện rồi sao? Hay là năm đó bà huynh không để lại phương pháp chế ra Lưu Quang Dật Thải cho mẹ huynh? Hay còn có ẩn tình gì khác nữa?”

Lăng Nhược Tâm khẽ mỉm cười: “Cách chế tạo có truyền lại, nhưng mười năm trước khi mẹ ta đáp ứng sẽ chế tạo ra Lưu Quang Dật Thải, thì bà đã biết căn bản không thể nào đạt được rồi.”

Thanh Hạm ngạc nhiên nói: “Nếu cách chế tạo đã truyền lại, sao lại không làm được? Dù Thiên Tâm Lan kia mười năm mới ra hoa thì cũng có thể làm được mà!”

Ý cười trên khoé miệng Lăng Nhược Tâm càng đậm hơn: “Bởi vì phương pháp chế tạo Lưu Quang Dật Thải có ba yếu tố, thiếu một thứ cũng không được, thứ nhất, Lưu Quang Dật Thải vốn là vải dệt, chuyện này người khắp thiên hạ đều biết, thứ hai, Thiên Tâm Lan là một loài hoa, thứ ba, cũng là điều kiện quan trọng nhất, người chế tạo Thiên Tâm Lan phải là xử nữ.”

Thanh Hạm nghe xong, không khỏi giật mình: “Đây là phương pháp kỳ quái gì vậy?”

Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Đây là phương pháp mà bà ngoại ta đã tìm ra, bởi vì, chỉ có xử nữ thân thể thuần âm mới có thể khiến Thiên Tâm Lan phát huy tác dụng đến tận cùng, nếu không, dù có hái được Thiên Tâm Lan, khi chế ra vải cũng không thể phát ra ánh sáng.” Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Thanh Hạm, hắn liền nối tiếp: “Khi bà ta chế ra Lưu Quang Dật Thải, bà vẫn chưa thành thân với ông ngoại ta. Sau khi giao cho triều đình, thì mẹ ta lúc đó khoảng mười tuổi, chờ đến lúc Thiên Tâm Lan lại nở hoa, mẹ ta đã gả cho cha ta rồi. Mà ta lại là thân nam nhi, căn bản không thể chế ra Lưu Quang Dật Thải được. Cho nên, lúc mẹ ta đáp ứng yêu cầu chế thêm Lưu Quang Dật Thải của triều đình, thì bà đã biết đây là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành nhất.”

Thanh Hạm như nhớ ra gì đó, liền nói: “Vì thế nên mấy năm gần đây, Huyến Thải sơn trang luôn trợ giúp Thái tử, hy vọng sau khi hắn lên ngôi có thể giải trừ thánh chỉ năm đó, như vậy Huyến Thải sơn trang mới có thể bình yên mà vượt qua cửa ải này phải không?”

Hết chương 42.



***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.