Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

Quyển 1 - Chương 5: Lăng Đại Tiểu Thư [2]



Hai gã đại hán chỉ dùng một tay đã nhấc bổng nàng từ dưới đất lên, nhẹ nhàng ném nàng lên vai. Chiếc ngọc bội Thanh Hạm luôn mang bên người cũng rơi xuống đất. Chất liệu của miếng ngọc bội đó rất đặc biệt, rơi từ độ cao như vậy cũng không bị vỡ. Thanh Hạm cuống quít, đó là di vật duy nhất mà mẹ nàng trao cho nàng trước khi lâm chung, không thể đánh mất được. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng sắp bị ném xuống hồ làm mồi cho cá rồi, còn quan tâm chuyện đó làm gì?

Thanh Hạm cảm thấy vô cùng buồn bực, nàng không ngờ một Hỗn thế ma vương như nàng lại có ngày hôm nay, trong lòng rối rắm, cũng chẳng quan tâm mình đang giả trai nữa, không phát ra tiếng khóc mà nước mắt âm thầm chảy xuống.

Mỹ nhân kia đang định bỏ đi, không để ý đến nàng ta, bỗng nghe thấy một âm thanh nhỏ vang lên, nhìn thấy miếng ngọc bội rơi xuống, trong lòng hơi ngạc nhiên, liền đưa tay nhặt lên xem. Ngọc bội kia vừa chạm vào làn da tuyết trắng của hắn, thì lại xuất hiện một chút sắc hồng, cực kỳ hiếm thấy, trên mặt ngọc khắc một đóa hoa sen, tay nghề cực kỳ tinh xảo.

Mỹ nhân kia chợt nhớ lại, lúc hắn muốn ra oai phủ đầu Thanh Hạm, có hỏi qua Đoàn thúc thúc xem con gái ông có tín vật gì không. Đoàn thúc thúc không nghi ngờ gì, liền nói cho hắn biết trong tay con gái ông có một khối thiên chi ngọc khắc hình hoa sen, khối ngọc đó cực kỳ hiếm có, Thanh Hạm có nghĩa là hoa sen trong hồ nước trong sạch, là do mẹ nàng tìm người có tay nghề giỏi về làm, thế gian này chỉ có một khối duy nhất.

Mỹ nhân kia chính là đương gia của Huyến Thải sơn trang, Lăng Nhược Tâm, cũng là người mà Thanh Hạm cho rằng là nữ tử vô cùng nhu nhược, yếu đuối, là người mà Thanh Hạm phải bảo vệ. Đương nhiên cũng là người đang một lòng chờ mãi không thấy Thanh Hạm đến, một lòng muốn ra oai phủ đầu nàng, Lăng Đại tiểu thư. Đây cũng chính là người nam nhân vì buộc phải giả gái để bảo hộ gia nghiệp của tổ tiên, mà không thể không "gả" cho cô nàng giả trai từ bé Đoàn Thanh Hạm.

Suy nghĩ trong đầu Lăng Nhược Tâm xoay chuyển rất nhanh, nhớ lại dung mạo và hành động vừa rồi của Thanh Hạm, miệng hơi nở nụ cười. Nụ cười đó, có chút tính kế, có chút lạnh lùng, lại thêm chút tàn nhẫn. Hắn đã từng phái người điều tra hành vi của Thanh Hạm ở Thương Tố môn, kết quả khiến hắn ngã ngửa vì cười, một cô nàng như vậy mà mẹ lại nói nàng ta tri thư đạt lễ, Đoàn thúc thúc còn nói nàng thông minh đáng yêu nữa chứ. Không hiểu mắt thẩm mỹ của bọn họ bỏ đi đâu mất rồi.

Hắn ở trong Tầm Ẩn thành, đợi nàng hơn nửa tháng, thế mà đến tận hôm nay nàng mới xuất hiện trước mặt hắn, lại xuất hiện trong tình huống thế này nữa. Đoàn Thanh Hạm, thiên đường có lối cô không đi, lại cố tình chọn cửa địa ngục mà bước vào. Cô muốn vào thì vào đi, dám trêu chọc ta, đây là vận xui của cô rồi, không thể oán trách ta được!

Chỉ có điều, nếu sau này Đoàn thúc thúc biết hắn ném con gái của ông xuống Phượng Trì làm mồi cho cá, mà liên hợp với bà mẹ bảo bối của hắn để đối phó hắn, hắn cũng sẽ không chịu nổi. Trên đời này, tuy hắn không sợ mẹ hắn, nhưng vẫn hơi sợ công phu "một khóc, hai nháo, ba thắt cổ" của nữ nhân. Không phải hắn lương thiện đến mức không thể nhìn thấy việc đó, mà vì đó là mẹ hắn, hắn không thể mặc kệ mẹ ruột của mình được.

Hơn nữa, mấy năm gần đây, Đoàn thúc thúc cũng làm rất nhiều chuyện vì Huyến Thải sơn trang, hắn đều hiểu hết. Tuy nói Đoàn gia vì mang ơn cứu mạng của Lăng gia bọn họ mà chấp nhận ba đời con cháu phục vụ cho Huyến Thải sơn trang, nhưng tấm lòng của Đoàn thúc thúc kia thì hắn cũng không thể bỏ qua được.

Lăng Nhược Tâm nhẹ nhàng hô: "Đợi đã!" Hai gã đại hán kia dừng lại, hỏi: "Đại tiểu thư muốn phân phó chuyện gì?"

Lăng Nhược Tâm đưa ngón tay thon khẽ chỉ về phía Thanh Hạm nói: "Buông hắn ta ra trước đã!" Giọng nói dịu dàng, êm tai, đôi mắt đẹp như phát ra tia sáng, vừa sáng lạn vừa lóa mắt.

Đại hán nói một tiếng "vâng" rồi ném Thanh Hạm xuống đất, nàng đã không thể động đậy, lại không thể dùng nội lực, chỉ thấy xương cốt toàn thân như vỡ vụn. Mặc dù đau đớn, nhưng lại có chút vui mừng, nghĩ là mỹ nhân kia đã đổi ý. Bất kể thế nào, chỉ cần nàng không chết là được, thế giới tốt đẹp thế này, nàng còn chưa chơi đủ, làm sao có thể chết sớm như vậy được?

Lăng Nhược Tâm chậm rãi đi đến bên người Thanh Hạm, bàn tay trắng nõn thon nhỏ nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, thấy trên mặt vẫn còn vương hai hàng lệ, hắn nghĩ nàng bị dọa phát khóc, không khỏi có chút buồn cười. Cứ tưởng cô nàng vô pháp vô thiên quậy phá khắp Thương Tố môn sẽ kiên cường thế nào, không ngờ cũng chỉ như nữ tử bình thường khác, nói khóc là khóc. Trong lòng hắn lại có chút khinh thường.

Thanh Hạm thấy hành động của nàng ta, trong lòng tuy cực kỳ chán ghét, từ trước tới giờ chỉ có nàng đùa giỡn người khác, chứ làm gì có ai dám đối xử với nàng như thế. Nhưng mà nghĩ lại thì cũng không có gì, đều là nữ tử cả, nàng ta lại xinh đẹp như thế, bị nàng ta trêu ghẹo cũng chẳng có gì thiệt thòi. Chỉ có điều, nếu Thanh Hạm biết cô nàng xinh đẹp như tiên này là nam nhân, không biết nàng sẽ có cảm tưởng gì.

Lăng Nhược Tâm thấy ánh mắt linh hoạt của nàng đảo tới đảo lui, liền biết ngay trong đầu nàng đang nghĩ gì, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhạt, nụ cười như làn gió mát thoảng qua, khiến người ta thoải mái dị thường, Thanh Hạm dường như đã quên mất nàng đang nằm dưới đất, nữ tử này thật sự quá xinh đẹp, đẹp đến mức khiến nàng là nữ nhân mà cũng thấy động tâm. Chỉ có điều, hành động kế tiếp của Lăng Nhược Tâm lại khiến nàng cảm thấy, Lăng Nhược Tâm chính là nữ tử xấu xa nhất trên đời này.

Lăng Nhược Tâm vừa cười nhạt xong, bàn tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng sờ sờ mặt Thanh Hạm, tiếp theo là sờ ngực nàng. Cảm giác mềm mại càng khiến Lăng Nhược Tâm chứng thực được suy nghĩ vừa rồi của mình. Quả nhiên là nàng giả trai, một nữ tử mà có hành động vô pháp vô thiên như vậy, ngoài Thanh Hạm thì làm gì còn ai khác? Thanh Hạm thì cảm thấy một luồng máu chạy thẳng đến tận óc nàng, có ai nói cho nàng biết, rốt cuộc mỹ nữ này đang muốn làm gì không?

Khi bàn tay Lăng Nhược Tâm dời đến trước ngực Thanh Hạm, hắn cũng ngẩn người, thì ra sờ ngực nữ tử có cảm giác như vậy, chẳng trách mấy tên sắc lang thường hay giả vờ vô tình muốn chạm vào ngực hắn. Hắn thấy vẻ mặt Thanh Hạm ngây ngốc, liền đứng dậy, nói với hai đại hán kia: "Da non thịt mềm thế này mà để làm mồi cho cá kể cũng hơi đáng tiếc, ném hắn ta xuống chuồng heo dưới chân núi phía Nam đi." Lời của nàng vẫn vân đạm phong khinh như trước, êm tai như suối, nhưng nội dung thì khiến Thanh Hạm tức đến hỏng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.