Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

Quyển 1 - Chương 53: Kẹt Trong Hoàng Lăng (3)



Thanh Hạm ngắt lời Lăng Nhược Tâm: “Không được nói linh tinh, chúng ta cùng vào thì sẽ cùng ra, nếu không, ta biết ăn nói thế nào với mẹ huynh!” Nàng lập tức đưa tay điểm vài huyệt đạo trước ngực hắn, đề phòng độc lan vào tim, rồi rút một chiếc lọ nhỏ từ trong ngực ra, đó là giải độc mà sư phụ cho nàng. Hôm đó, nàng nghe Lăng Ngọc Song nói nơi này nguy hiểm nên tiện tay cầm theo. Nàng cũng không cần biết liệu có tác dụng gì không, liền đổ ra một viên nhét vào miệng Lăng Nhược Tâm. Thấy màu đen trên lưng hắn càng lúc càng sẫm lại, nàng không nghĩ ngợi gì, liền cúi người muốn hút độc tố ra giúp hắn.

Nhìn hành động của nàng, lòng Lăng Nhược Tâm như nổi sóng, vì thân phận đặc biệt của mình, nên hắn luôn đề phòng người khác. Mà cũng vì thân phận của hắn, cùng với dung mạo vô song, nên những người tới gần hắn không có mục đích này thì cũng bị mục đích khác. Từ nhỏ hắn đã cô độc, lớn lên lại càng cô độc, nụ cười dịu dàng, đạm mạc trên mặt chỉ là để che giấu một lớp phòng hộ đối với mọi người xung quanh mà thôi. Hắn không sợ cô độc, cũng không sợ tịch mịch, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể gạt đi khát vọng yêu và được yêu.

Sự đơn thuần, trong sáng của Thanh Hạm khiến cho hắn buông lỏng sự phòng hộ, làm cho tim hắn rung động không ngừng. Hắn biết nàng tiếp cận hắn không vì mục đích gì, nếu nói trắng ra, thì chỉ có cha nàng cố tình muốn gả nàng cho hắn thôi. Hắn đã từng vô cùng bài xích chuyện này, nhưng giờ đây hắn mới phát hiện ra, đó là điều tốt đẹp nhất trong thiên hạ. Hắn biết thứ độc kia rất lợi hại, hắn lo nàng cũng bị trúng độc cùng hắn, nhưng trong lòng lại có cảm giác, nếu hắn thật sự phải chết, có nàng đi cùng, thì đường xuống Hoàng tuyền cũng sẽ không tịch mịch. Hắn không ngăn cản nàng, để mặc nàng ép máu độc ra, miệng vết thương tê tê ngứa ngứa, hắn cảm nhận được đôi môi mềm mại của nàng đang đặt xuống, trong lòng không khỏi rung động. Nhớ lần trước được chạm vào đôi môi xinh xắn đó của nàng, tuy vết thương hắn đang rất đau, nhưng trong lòng lại thấy ngọt như mật. Khí huyết của hắn đột ngột dâng lên, khiến hắn hôn mê bất tỉnh.

Thanh Hạm hút độc được khoảng một khắc, máu từ vết thương của hắn chảy ra mới bắt đầu biến thành màu đỏ, sắc mặt hắn cũng tốt lên nhiều. Biết hắn đã qua khỏi cơn nguy kịch, nàng mới thở phào một hơi. Xung quanh bốn phía đều tối đen, chỉ có viên dạ minh châu trên đỉnh đầu đang phát ra ánh sáng nhè nhẹ, nghĩ tới khoảnh khắc nguy hiểm vừa rồi, nàng cũng không dám chạm linh tinh vào thứ gì nữa. Âm thanh từ xa xa lọt vào tai nàng, không biết là tiếng gió hay tiếng gì khiến nàng hơi sợ hãi.

Nàng nghĩ một chút, rồi đỡ Lăng Nhược Tâm lên, ấn vào cánh cửa có bông hoa cúc nhỏ. Đẩy cánh cửa kia ra, đi qua một con đường rất dài, nàng lại nhìn thấy một hình vẽ bát quái trên tường, Thanh Hạm ấn vào hình bát quái đó, cửa đá bật mở, trên tường và mặt đất đều trắng xoá, hoàn toàn trái ngược với không gian tối đen vừa rồi. Trong mộ thất không có gì cả, chỉ cảm thấy hơi lạnh kinh người. Nàng thật sự thấy rất kỳ quái, kiến trúc trong hoàng lăng này cũng rất kỳ dị, nàng không hiểu cái gì là bát quái ngũ hành, nhưng cũng biết nàng đi vào con đường này cũng vì đi nhầm ngũ hành bát quái mà ra. Thấy trên tường có bản đồ, nàng liền đặt Lăng Nhược Tâm xuống đất, muốn tìm hiểu xem làm thế nào mới có thể thoát khỏi đây, nhưng nàng thật sự không hiểu văn tự cổ, đành phải bỏ cuộc.

Khi nàng quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt Lăng Nhược Tâm xanh mét, có lẽ chất độc còn sót lại trong người hắn đang phát tác. Nàng kinh hãi vội bắt mạch cho hắn mới phát hiện vì hắn quá lạnh nên mới biến thành như vậy. Lòng nàng nhất thời mềm nhũn, khẽ kéo hắn vào lòng, ôm chặt lấy hắn, thầm mong có thể truyền cho hắn chút hơi ấm của mình.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, hơi lạnh khiến nàng càng sợ hãi hơn. Tính cách nàng vốn cởi mở, lại tuỳ tiện, thuộc dạng người rách trời rơi xuống, nhưng trong mười sáu năm cuộc đời của nàng, chưa bao giờ nàng gặp tổn thất quá nặng nề. Lần đầu tiên nàng phải đối mặt với hiểm cảnh như hôm nay, trong lòng không tránh khỏi sự sợ hãi. Nàng nhìn xuống Lăng Nhược Tâm trong lòng, lại càng thấy đau buồn hơn. Nếu không phải vì nàng, hắn cũng sẽ không bị thương. Từ lúc hai người quen nhau tới bây giờ, gặp nhau nếu không cãi nhau thì cũng xô xát, ầm ĩ, động tay động chân là chuyện bình thường, vậy mà hắn lại có thể không màng đến tính mạng để cứu nàng.

Giờ chỉ có thể ngồi chờ hắn tỉnh lại, rồi mới nghĩ cách thoát khỏi đây được. Bên tai nàng bỗng như vang lên câu hỏi của hắn: “Nếu có một ngày, phát sinh chuyện gì đó mà chúng ta không thể ngăn cản được, chỉ còn cách để muội cưới ta, muội có bằng lòng không?” Ánh mắt của nàng ảm đạm hẳn, nàng muốn nói cho hắn biết, thật ra trong lòng nàng hoàn toàn nguyện ý. Không cần biết là nàng gả cho hắn, hay hắn gả cho nàng. Suy nghĩ này vừa xuất hiện, thì nàng đã giật mình hoảng hốt, nàng không còn bài xích hắn từ bao giờ vậy? Chẳng lẽ vì hắn vừa chắn hộ nàng một mũi tên sao?! Nàng không biết.

Không hiểu sao, nàng bỗng có một nỗi sợ hãi mơ hồ, nếu hắn bị thương quá nặng, vì không kịp chữa trị mà chết ở đây, thì nàng phải làm sao bây giờ? Nàng chưa từng nghĩ mình lại yếu ớt như thế, cũng là lần đầu tiên nàng nhận thấy, thì ra sinh mệnh nhỏ bé đến như vậy. Lòng nàng bắt đầu rối loạn, ngày càng hoảng sợ hơn, nước mắt không kìm được, nhỏ tí tách xuống mặt hắn.

Lăng Nhược Tâm giống như bị chôn trong một núi băng tuyết, lạnh đến đáng sợ. Đúng lúc hắn cảm thấy không thể chịu nổi nữa, trên người lại ấm dần lên, hơi ấm đó, không chỉ rất ấm áp, mà còn mềm mại nữa, cực kỳ thoải mái khiến hắn dần chìm vào giấc ngủ. Nhưng chỉ một lát sau, trên mặt lại thấy ẩm ướt, lạ thật, trời mưa sao? Hắn mở to mắt, thì nhìn thấy Thanh Hạm đang khóc rất thảm thương, vừa bất lực, vừa đau khổ. Nỗi thương tiếc dâng lên trong lòng, hắn nhẹ nhàng nói: “Bé ngốc, khóc gì chứ, ta đã chết đâu!”

Vừa thấy hắn tỉnh lại, Thanh Hạm vội đưa tay lau nước mắt, nức nở nói: “Ta có khóc đâu!”

Lăng Nhược Tâm mỉm cười, cũng không vạch trần lời nói dối của nàng, chỉ ra hiệu cho nàng đỡ hắn dậy, Thanh Hạm nói: “Trên người huynh có thương tích, nên nghỉ ngơi một chút thì hơn.”

Lăng Nhược Tâm trêu ghẹo nàng: “Không phải là muội đang quan tâm ta đấy chứ?”

Nếu là ngày trước, thì chắc chắn Thanh Hạm sẽ mỉa mai mà đấu khẩu với hắn, nhưng bây giờ, nàng chỉ gật đầu: “Coi như là ta quan tâm huynh đi, nếu huynh mà chết, một mình ta cũng không sống nổi.” Dứt lời, nước mắt lại trào lên, nàng vội vàng đưa tay lau sạch.

Lăng Nhược Tâm khẽ cười nói: “Tục ngữ có câu, người tốt không sống lâu, người xấu sống ngàn năm. Muội suốt ngày nói ta xấu xa như thế, thì ta làm sao có thể chết dễ dàng được.” Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm cũng bật cười, hắn lại nói tiếp: “Coi như là vì muội, thì ta càng không thể chết ở đây.” Ánh mắt tràn đầy sự kiên định.

Thanh Hạm vốn còn đang nghĩ đến câu nói trước của hắn, giờ nghe hắn nói vậy, mặt hơi đỏ lên. Cũng may Lăng Nhược Tâm không nhìn vẻ mặt của nàng, độc tố trên người cũng giảm bớt nhiều, chuyện trúng tên ban nãy cũng không còn nguy kịch nữa, hắn cắn răng, cố gắng đứng lên xem bản đồ.

Lăng Nhược Tâm nói: “Ở đây là gian ngoài mộ Hoàng đế, nếu đi qua cánh cửa hông bên kia, sẽ có thể vào được mộ chính.” Dứt lời, hắn chỉ cánh cửa hông bên cạnh.

Thanh Hạm vừa đỡ hắn, vừa lo lắng cho thương tích trên người hắn, hai người chậm rãi bước xuyên qua cánh cửa bên kia. Nhìn hành động của nàng, trong lòng Lăng Nhược Tâm như có ngọn gió xuân ấm áp thổi vào. Thì ra nàng cũng quan tâm đến hắn. Trong ngôi mộ lạnh như băng cũng trở nên ấm áp hơn nhiều, có thứ tình cảm không biết gọi tên đang dần nở rộ trong lòng hai người.

Xuyên qua cánh cửa nhỏ, cảnh tượng huy hoàng rực rỡ trước mắt khiến hai người sững sờ. Trong mộ thất sáng rực, đỉnh mộ được kết cấu thành hình vòm, cũng không biết đặt thứ gì lên đó mà khiến người ta có cảm giác như mặt trời đang chiếu rọi, phát ra những tia sáng ấm áp. Đồ trang trí đặt trong mộ thất vô cùng tinh xảo, quý giá. Trước mặt bọn họ có một đài cao bằng bạch ngọc, bên trên có đặt một pho tượng mặc hoàng bào, đầu đội vương miện ngồi ngay ngắn, trong tay đang cầm thứ gì đó. Dọc hai bên là văn võ bá quan đang quỳ thành hai hàng.

Mặt đất được khảm vàng, trừ đài cao bằng bạch ngọc kia, còn có một cái cây nhỏ được tạc bằng ngọc bích, trang trí bằng mã não và rất nhiều những thứ kỳ trân dị bảo mà Thanh Hạm chưa từng thấy qua. Căn mộ thất này thực sự rất xa hoa.

Nàng không kìm được, liền cảm thán: “Gã hoàng đế này giàu có thật!”

Hết chương 53.



***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.