Thấy Thanh Hạm còn ngẩn người, Lăng Nhược Tâm hét to một tiếng: “Chạy mau!” Dứt lời, hắn cũng bất chấp vết thương trên người, nắm chặt tay Thanh Hạm lao điên cuồng về phía cửa hông. Dòng nước lũ ào đến cực nhanh, cuốn đổ cả mấy tên thị vệ bằng gốm. Dòng nước lũ cuốn theo đám trùng độc trên đất, ào ào đổ về hướng họ. Thanh Hạm nghĩ còn không kịp nghĩ, vội vàng đóng chặt cửa hông lại.
Nghe tiếng nước lũ ào ào đập vào cánh cửa gỗ, chỉ e sẽ không chống đỡ được quá nửa khắc, Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm liếc nhìn nhau. Thấy phía cuối hành lang có một hình bát quái, Thanh Hạm lại đè hình bát quái đó xuống, cửa đá nâng lên, hai người chạy như bay qua cửa, sau đó, nàng lại nhanh tay ấn hình bát quái phía bên kia. Ngay khi cửa đá đang hạ xuống, thì nước lũ cũng đã đập vỡ cánh cửa gỗ kia, ùn ùn đổ vào. Rất may, cánh cửa đá vừa kịp đóng chặt, chặn dòng nước lũ lại.
Hai người mệt mỏi ngồi phịch xuống đất thở hổn hển, nhìn nhau cười.
Đây chính là gian mộ của Hoàng hậu, nhưng rất kỳ quái, trong mộ của Mị phi có rất nhiều bảo vật, vậy mà trong mộ Hoàng hậu lại hoàn toàn trống rỗng, chẳng có gì cả. Trên bốn bức tường chỉ tô một màu xanh da trời, vẽ thêm mấy con chim to đang giương cánh. Trên chiếc bàn dài có đặt rất nhiều sách. Căn mộ này cũng nhỏ hơn mộ các phi tần khác rất nhiều, quan tài cũng chỉ được chế từ gỗ lim bình thường, chứ không phải quan tài thuỷ tinh.
Thanh Hạm thấy vô cùng kỳ quái, có lẽ vị Hoàng hậu này cực kỳ bị thất sủng, cho nên mới thế chăng. Lăng Nhược Tâm tiện tay mở một quyển sách trên bàn, nét mặt lại lộ ra ý cười, Thanh Hạm hỏi: “Trong đó viết gì mà khiến huynh cao hứng vậy?!”
Lăng Nhược Tâm đáp: “Muội có nhớ những bức tranh màu sắc rất rực rỡ, tiên diễm ở mấy căn mộ trước không? Thì ra vị Hoàng hậu này là một cao thủ nhuộm màu, rất hiểu các phương pháp phối màu, những tài liệu này đều ghi lại phương pháp chế và phối màu nhuộm của bà.”
Thanh Hạm cười nói: “Thế thì ta phải chúc mừng huynh rồi. Đối với huynh mà nói, thì có lẽ đây mới thực sự là báu vật vô giá!”
Lăng Nhược Tâm gật gật đầu, cầm một quyển sách lên, thở dài nói: “Vị Hoàng hậu này thật thông minh, có thể chế ra thuốc nhuộm tuyệt thế như vậy, lại thấu hiểu sâu sắc cách đối nhân xử thế. Sau khi bà lên làm Hoàng hậu, biết Hoàng đế hoa tâm (lăng nhăng), chắc chắn sẽ không đối xử tốt với bà, nên bà liền dốc lòng nghiên cứu phương pháp nhuộm màu. Khi Hoàng đế băng hà, bà lại tự nguyện chôn cùng, nhưng bà mua chuộc được mấy người thợ xây Hoàng lăng, thiết kế riêng cho mộ thất của bà một cánh cửa mở, nên bà mới có thể an nhàn hưởng tuổi già trong này.”
Thanh Hạm ngạc nhiên hỏi: “Ý huynh là, khi bà bị chôn cùng ở đây vẫn chưa chết, mà tự bà chủ động muốn vào trong này sao?”
Lăng Nhược Tâm gật đầu: “Sau khi tới đây, bà thấy xung quanh đều là rừng rậm, còn có các loại hoa lan khác nhau, nên mới dốc lòng nghiên cứu chế tạo thuốc nhuộm, cũng ghi lại hết các phương pháp chế màu nhuộm trong này. Hôm nay ta có thể nhìn thấy, thật đúng là cực kỳ có phúc.”
Thanh Hạm cười: “Lần này chúng ta có phải là trong hoạ có phúc không?”
Lăng Nhược Tâm cũng cười: “Đúng thế, vì trong bản ghi chép của Hoàng hậu có nói, bà trồng Thiên Tâm lan ngay bên ngoài, cho nên, chúng ta chỉ cần bước ra khỏi đây là có thể nhìn thấy Thiên Tâm lan rồi.”
Thanh Hạm vui vẻ nói: “Vậy chúng ta mau đi thôi, ta thật sự rất ghét cái nơi quái quỷ này!” Nào là tên độc, nào là lửa, rồi lại nước lũ, trùng độc, ai mà không sợ chứ?!
Lăng Nhược Tâm cười cười dẫn nàng đi qua cửa Hoàng lăng. Bên ngoài đang là ban ngày, sương mù mờ mịt. Cả một khoảng trời toàn Thiên Tâm lan phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Hai người nhìn nhau cười, rồi mở hành trang ra, bắt đầu thu hoạch, đến khi hái được đầy hai hành trang mới dừng tay.
Sau khi thu hoạch xong, bỗng có một bóng trắng nhoáng lên bay qua, khiến hai người kinh hoảng. Cảnh tượng này rất giống với lúc trước khi bọn họ bị rơi vào Hoàng lăng, cũng cực kỳ giống những gì Lăng Ngọc Song đã nói. Nhưng bóng trắng kia lại không giống người. Lăng Nhược Tâm nhìn thấy một chấm đỏ ngay bên cạnh nơi cái bóng đó biến mất. Màu đỏ đó rất tươi, rất đẹp, hắn chợt nghĩ có lẽ đó là một loại màu nhuộm rất hiếm có, nên vui vẻ định tới lấy.
Thanh Hạm nhìn thứ kia rất quen, đột nhiên nàng nhớ đã từng nhìn thấy nó trong sách thuốc của Huyền Cơ Tử, vội quát to: “Dừng tay!”
Lăng Nhược Tâm kinh ngạc nhìn Thanh Hạm, tay cũng dừng ngay lại, Thanh Hạm giải thích: “Nếu ta nhớ không nhầm, thì đó là cúc Bách nhật, là loại hoa kịch độc, tuy không khiến người ta chết ngay lập tức, nhưng người đã từng chạm vào nó thì hiện nay không còn một ai sống sót!”
Lăng Nhược Tâm vội rụt tay lại, hắn đương nhiên đã từng nghe về cúc Bách Nhật, độc tính của nó ghê gớm thế nào, hắn biết rất rõ, đột nhiên, hắn chợt hiểu ra: “Cuối cùng ta cũng biết ngày đó cha ta qua đời như thế nào rồi.”
Bóng trắng kia lại hiện lên, hắn nhớ ra gì đó, kéo Thanh Hạm chạy vội ra bên ngoài, Thanh Hạm hỏi: “Sao thế?”
Lăng Nhược Tâm nói: “Bây giờ không tiện giải thích, đi thôi, nếu không, chỉ sợ sẽ không thoát khỏi khu rừng này!” Nhưng hắn vừa vận khí thì độc lại dâng lên khiến hắn không chống đỡ nổi, mặt tái nhợt rồi ngã xuống đất.
Thanh Hạm cuống lên, không kịp nghĩ nhiều, vội đỡ hắn dậy rồi cõng hắn trên lưng. Lăng Nhược Tâm vô cùng lúng túng, vừa định ngăn nàng thì Thanh Hạm đã hét lên: “Ta cõng huynh, huynh chỉ cho ta biết nên đi thế nào!”
Gặp tình huống này, Lăng Nhược Tâm cũng đành bỏ qua thể diện của nam tử, hắn nằm trên tấm lưng gầy nhỏ của Thanh Hạm, chỉ đường cho nàng. Thanh Hạm lao điên cuồng theo hướng hắn chỉ. Nàng hơi tò mò, quay đầu nhìn lại phía sau, nhưng không nhìn còn đỡ, vừa nhìn nàng đã vô cùng kinh hoảng. Nơi bọn họ vừa đứng kia đã cháy đen hết, rõ ràng như vừa bị thứ độc gì huỷ hoại.
Nàng kinh hãi, vội dùng toàn bộ khí lực, chạy thật nhanh theo hướng Lăng Nhược Tâm chỉ. Cứ chạy suốt khoảng một canh giờ họ mới gặp được nơi họ đã thả dây thừng lúc trước. Người nàng ướt đẫm mồ hôi, còn Lăng Nhược Tâm vừa nhìn thấy sợi dây thừng kia, thần kinh của hắn rốt cuộc cũng có thể thả lỏng, sắc mặt tái nhợt ban nãy bỗng xanh mét rồi ngã xuống hôn mê bất tỉnh. Nghĩ đến con mãng xà lớn khi nàng mới xuống đây, Thanh Hạm lại càng thêm sợ hãi, ở nơi này không thể an toàn được, nàng vội buộc chặt Lăng Nhược Tâm và Thiên Tâm lan vào người mình, rồi cắn chặt răng, dùng sức nhảy lên.
Khi trở về khách điếm nhỏ ở trấn kia, tiểu nhị thất kinh khi nhìn hai người vô cùng nhếch nhác quay về, vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn. Dù Thanh Hạm đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng nàng vẫn nhờ tiểu nhị đi tìm hộ một vị lang trung tới xem thương thế cho Lăng Nhược Tâm. Gã lang trung đó, đúng là một tên lang băm, cái gì cũng không biết, chỉ kê dược lung tung, ngay cả Thanh Hạm mù mờ về y thuật mà cũng thấy y thuật của gã rất kém cỏi. Nàng không yên lòng, lại lấy thêm một viên giải độc của Huyền Cơ Tử ra đút cho hắn. Dùng qua loa một chút đồ ăn, thấy sắc trời cũng đã tối, nàng liền kéo ghế, ngồi xuống cạnh giường hắn để chăm sóc hắn.
Bỗng nàng nghe tiểu nhị ở bên ngoài nói: “Ta đã ngăn các người đừng đi núi Lung mà các người không chịu nghe. Có điều, số mạng của hai người đúng là quá tốt nên mới còn sống mà thoát ra ngoài. Nhưng mà, vị tiểu nương tử này có thể sẽ nguy hiểm đấy. Những người đã ở trong núi Lung ba ngày mà còn có thể ra ngoài thực sự rất hiếm.”
Thanh Hạm kinh hãi: “Ngươi nói chúng ta đã ở trong đó ba ngày sao?”
Tiểu nhị gật gật đầu, hơi kỳ quái nhìn nàng: “Chà, hai người chỉ vừa mới thành thân mà gặp chuyện này, e là…” Tuy hắn không nói hết, nhưng Thanh Hạm cũng hiểu được ý hắn. Tiểu nhị có lẽ đã nhầm bọn họ là vợ chồng, nên mới nói bọn họ vừa thành thân. Nếu là lúc trước, Thanh Hạm nhất định sẽ cãi lại, nhưng lúc này, trong lòng nàng chỉ một mực nghĩ về Lăng Nhược Tâm, cơ thể lại vô cùng mệt mỏi, làm sao còn hơi sức mà cãi lại hắn. Nàng vẫn đang mải nghĩ, khi bọn họ vào là buổi sáng, ở trong đó vượt qua bao nguy hiểm, vậy mà đã trải qua ba ngày, thảo nào bụng nàng lại đói như vậy!
Sau khi uống thuốc, Lăng Nhược Tâm vẫn hôn mê bất tỉnh, khiến Thanh Hạm vô cùng lo lắng, sáng sớm hôm sau nàng liền thuê xe ngựa, đưa Lăng Nhược Tâm quay về thành Tầm Ẩn. Sờ trán của hắn vẫn nóng hầm hập, Thanh Hạm không kìm được lại khóc ròng nói: “Lăng Nhược Tâm, ta không cho huynh chết, huynh đã nói huynh phải gả cho ta, giờ còn chưa gả, làm sao huynh có thể chết được!” Nàng vừa khóc vừa lau nước mắt. Mà coi kìa, con người khi cực kỳ đau lòng thì hoặc là sẽ kích động, hoặc là sẽ nói linh tinh, nữ tử làm sao có thể cưới nam tử chứ?!
Tuy Lăng Nhược Tâm vẫn hôn mê, nhưng hắn lại cảm nhận rất rõ mọi việc đang xảy ra xung quanh mình. Nghe thấy nàng nói vậy, trong lòng hắn cực kỳ vui vẻ, thì ra trong lòng nàng cũng có hắn! Gả cho nàng à?! Hắn cười thầm, ban đầu, khi mẹ và Đoàn thúc thúc đưa ra đề nghị này, hắn chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường. Hắn đường đường là một nam tử hán, đi gả cho nữ tử chẳng phải sẽ là chuyện vô cùng nực cười hay sao? Nhưng trải qua bao nhiêu chuyện, khi hai người cùng nhau vượt qua sinh tử, hắn mới chợt phát hiện, gả cho nàng cũng không phải là chuyện xấu, hắn còn thầm có một chút mong chờ…
Từ nhỏ hắn đã lo việc buôn bán, hắn biết rõ bản chất con người rất ghê tởm. Chìm nổi trong thương trường nhiều năm, lại thêm thân phận đặc biệt, nên hắn làm việc gì cũng rất cẩn thận. Trừ một vài tôi tớ trung thành, đáng tin cậy ở bên cạnh, thì hắn không có bằng hữu nào khác, bởi vì chỉ sợ khi hắn có bằng hữu thân thiết, sẽ dễ lộ ra bí mật của mình. Vì mấy trăm miệng ăn từ trên xuống dưới Huyến Thải sơn trang, hắn đối xử với bất kể ai cũng đều rất tao nhã, nụ cười trên mặt ấm áp như gió xuân, nhưng trong lòng lại thầm giữ khoảng cách với người khác tới vạn dặm. Có điều, trái tim nhỏ bé kia thì từ đầu đến cuối vẫn không ngừng mong chờ một tình yêu, dù cho tới giờ hắn vẫn luôn một mình, phong thái lúc nào cũng cao cao tại thượng, nhìn thì vô cùng hạnh phúc, nhưng bản thân hắn thì lại vô cùng cô độc.
Sự xuất hiện của Thanh Hạm giống như một làn gió mới thổi vào cuộc sống của hắn. Nàng vốn rất thông minh, tính cách vui tươi, cởi mở, rồi lại vô cùng đơn thuần. Sở trưởng của nàng là bướng bỉnh, gây chuyện, nhưng lại không có ý xấu với người khác. Mỗi lần hai người gặp nhau đều ồn ào tranh cãi, nếu là trước kia, hắn sẽ cảm thấy đây là chuyện khó tin, từ bé đến lớn, hắn chưa bao giờ cãi nhau với ai. Nhưng không biết vì sao, hắn lại cực kỳ thích nhìn dáng vẻ trừng mắt đối mặt với hắn của nàng. Khi nàng tức giận, đôi môi nhỏ nhắn sẽ hơi chu lên, thật vô cùng đáng yêu. Hắn cũng thích nhìn dáng vẻ cười đến không tim không phổi của nàng, trong đôi mắt trong trẻo đầy vẻ bướng bỉnh, chiếc răng nanh nho nhỏ khẽ lộ ra như thị uy. Không biết vì sao, hắn rất thích ở bên nàng, cũng thích cãi cọ với nàng. Thứ tình cảm này, hắn còn chưa kịp nhận ra đó là tình yêu, nhưng trong lòng lại vô cùng ngóng trông, mong nàng có thể luôn luôn ở bên cạnh hắn.
Thanh Hạm đâu biết được tâm tình hắn lúc này, nhìn mặt hắn hơi đỏ lên, nàng lại càng thêm sốt ruột, luôn miệng thúc giục phu xe chạy nhanh lên, hy vọng có thể quay về Huyến Thải sơn trang trước khi đêm xuống. Nhưng, xe ngựa đột ngột dừng lại, sát khí thoáng bao trùm bốn phía. Thanh Hạm có dự cảm không lành, nàng vén rèm xe lên, quả nhiên nhìn thấy một mũi tên cắm thẳng vào trước ngực phu xe, dường như lão đã tắt thở. Nàng không nghĩ nhiều thêm, rút bội kiếm của Lăng Nhược Tâm ra rồi nhảy xuống ngựa.
Phu xe đã bị giết, máu chảy lênh láng, mười mấy gã nam tử to cao vây quanh xe ngựa. Vừa nhìn trận thế này, Thanh Hạm biết ngay bọn chúng không có ý đồ tốt. Nàng quay sang cười với bọn chúng, nói: “Đường rộng phía thênh thang, các vị đi thì cứ đi, tại hạ tự thấy không quen biết các vị. Trong tay ta có chút bạc đây, ta chia cho các vị một chút, xin các vị hãy nhường đường cho ta.”
Gã cầm đầu cười to nói: “Ông đây không phải kẻ cướp đường, cũng không thiếu tiền, có điều, ta cũng biết Huyến Thải sơn trang giàu có nhất thiên hạ. Nếu không phải ta nhận sự uỷ thác của người khác, nhất định phải khiến hai ngươi bỏ mạng ở đây, thì chỉ với dung mạo tuấn tú của ngươi, ta còn có thể bán ngươi vào hồng quán kiếm chút bạc rồi. Thật đáng tiếc, đáng tiếc! Tiếc cho Lăng Đại tiểu thư dung mạo tuyệt thế, kể từ đây sẽ hương tiêu ngọc vẫn!”
Nghe gã nói xong, trong lòng Thanh Hạm hơi kinh hãi, hoá ra có người thuê bọn chúng tới giết họ. Bọn chúng ở sẵn đây chờ, có lẽ đã theo dõi họ suốt đường đi, nên mới biết rõ hành tung của họ như vậy. Đời nàng thích nhất là đánh nhau, nhưng nàng biết giờ không phải lúc để đánh nhau. Lăng Nhược Tâm đang gặp nguy hiểm, cần phải điều trị kịp thời. Hơi thở của mấy gã này rất ổn định, rõ ràng là võ công cũng không hề thấp. Nhưng với võ công của nàng, thì mười người bọn họ cũng không địch lại được. Nàng hơi cân nhắc, vì nàng biết, một khi nàng ra tay, nhất định sẽ lấy đi mạng sống của bọn chúng.
Thanh Hạm thản nhiên cười nói: “Ta tự thấy mình rất thô lỗ, không biết nói lý, nhưng giờ mới phát hiện, thì ra còn có người thô lỗ vô lý hơn cả ta. Ta rất muốn biết, kẻ vô lý đó là ai?”
Gã cầm đầu cười nói: “Nhận tiền của người ta, đương nhiên phải ra mặt thay người ta. Nhưng thấy ngươi mi thanh mục tú như vậy, ta cũng sẽ cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi có thể thắng ta, ta sẽ thả cho ngươi một con đường sống.” Thấy Thanh Hạm có vẻ còn rất trẻ, tuy tay cầm bội kiếm nhưng hơi thở lại hỗn loạn, nên gã cũng không đề cao nàng.
Thanh Hạm cười nói: “Vậy cũng được!” Nói xong, nàng xuất một chiêu vòng cung, nhắm thẳng vào gã kia. Gã kia thấy nàng sử dụng kiếm sắc bén như vậy mới thấy kinh hãi. Gã đã quá xem thường “hắn ta” rồi. Gã dùng toàn lực mới có thể ngăn cản chiêu này của nàng, nhưng nàng lại tiếp tục xuất thêm một chiêu khác, chiêu trước còn chưa đỡ xong, chiêu sau đã ập tới, thanh trường kiếm xuyên thủng qua ngực gã kia. Trước khi ngã xuống, gã kia dường như vẫn không thể tin nổi chuyện này là thật, kinh hãi nói: “Ngươi… ngươi là người của Thương Tố môn!” Dứt lời, hắn liền tắt thở.
Tuy tính tình Thanh Hạm không được tốt, thích gây chuyện, sinh sự, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng giết người. Thấy người kia ngã trên mặt đất, trong lòng nàng cũng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, nàng hiểu rõ, nếu không nay bọn chúng không chết thì chắc chắn sẽ là nàng chết!
Đám người kia thấy thủ lĩnh bị giết, cũng vô cùng kinh sợ, hét to: “Mọi người tiến lên!” Bọn chúng muốn ỷ đông hiếp yếu, những gã kia cũng đồng loạt tấn công về phía Thanh Hạm.
Thanh Hạm không kịp nghĩ nhiều, giơ trường kiếm lên đứng dậy đón địch. Đám người kia đưa mắt ra hiệu cho nhau, hai tên lao về phía xe ngựa. Thanh Hạm hoảng sợ, nàng biết mục đích thực sự của bọn chúng là Lăng Nhược Tâm, trường kiếm vung lên, đánh lùi tên hắc y nhân đang tấn công mình, búng chân nhảy tới chặn hai gã kia lại. Nàng tung một chiêu giết chết một tên rồi lại vung kiếm chặn tên kia. Thanh Hạm vốn nghĩ giết luôn cả tên còn lại, không ngờ gã dùng toàn lực, chặn sát chiêu của nàng, một gã tấn công từ đằng sau, đâm thẳng vào lưng nàng. Chiêu thức của Thanh Hạm đã xuất ra, không kịp đổi hướng, chỉ có thể lăn một vòng tại chỗ mới có thể tránh được sát chiêu kia. Nhưng khi nàng vừa tránh ra, thì xe ngựa liền bị lộ ra một khe hở, gã hắc y nhân cầm kiếm phi thẳng vào xe ngựa. Nàng kinh hãi muốn lao tới cản, nhưng không còn kịp.
Thanh Hạm hoảng hốt hét lên: “Đừng!!!” Tại thời khắc đó, nàng chỉ cảm thấy vô cùng lo lắng. Cuối cùng nàng cũng đã hiểu được, trong lòng của nàng, Lăng Nhược Tâm đã chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng, không thể thay thế được.