Lăng Nhược Tâm nhìn mũi kiếm của hắn, khẽ mỉm cười nói: “Tam hoàng tử không cần phải vội vàng như thế. Sự tình chỉ sợ sẽ không chấm dứt nhanh như vậy đâu, sao ngươi không nhìn phía sau xem. Nếu ta không nhìn lầm, thì hình như có làn khói rất dày đang bay lên từ phía tẩm cung của Hoàng thượng. Ngươi thật sự chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn à?!” Tần Phong Dương đang quay lưng về phía tẩm cung, nên không nhìn thấy gì.
Tần Phong Dương hừ lạnh: “Ta thấy ngươi chết đến nơi rồi còn dám nói hươu nói vượn!” Tuy nói vậy, nhưng trong lòng hắn lại hơi lo lắng.
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Tam hoàng tử chỉ cần quay đầu lại là biết có phải ta nói hươu nói vượn hay không mà! Ta chưa bao giờ quá tin tưởng vào huynh đệ hai người các ngươi, thì sao có thể không giữ đường lui cho mình?!” Con ngươi sâu thẳm của hắn đen lại, vừa u ám, vừa mang theo vẻ khinh bỉ.
Nghe hắn nói vậy, Tần Phong Dương bán tín bán nghi, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn không giống như đang bịa chuyện, cuối cùng, hắn ta không kìm được, liền quay đầu lại nhìn. Ngay tại thời khắc đó, thân hình Lăng Nhược Tâm chợt loé lên, một tay ôm Thanh Hạm, một tay vươn dài ra, chế trụ cổ Tần Phong Dương, nói với thị vệ xung quanh hắn: “Toàn bộ lui ra ngoài ba trượng cho ta, nếu không, ta sẽ giết chết Tam hoàng tử.”
Tần Phong Dương hít sâu một hơi, trong khoảnh khắc quay đầu lại mà không nhìn thấy gì, lực đạo trên cổ cũng nói cho hắn biết, cuối cùng hắn cũng trúng kế. Hắn thật sự nghĩ không ra, giờ phút này, sao Lăng Nhược Tâm còn có thể giữ được bình tĩnh như vậy, nói dối không chớp mắt. Hắn lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
Lăng Nhược Tâm chỉ chờ thời khắc hắn quay đầu, khói từ tẩm cung là giả, sự bình tĩnh trong mắt hắn cũng là giả, chỉ có trời mới biết vừa rồi hắn căng thẳng đến thế nào, hắn cũng biết, thời khắc này là cơ hội thoát thân duy nhất của hắn và Thanh Hạm.
Lăng Nhược Tâm khẽ cười nói: “Ta không giống như Tam hoàng tử, vừa muốn giang sơn lại vừa muốn mỹ nhân. Ta chỉ muốn thê tử của chính mình. Ngươi cũng đừng quá lo lắng, ta chẳng qua chỉ muốn mời Tam hoàng tử đưa chúng ta ra khỏi cung thôi! Chỉ cần chúng ta an toàn, sẽ không tổn hại đến một sợi lông của Tam hoàng tử.” Mặt Thanh Hạm càng lúc càng đỏ, nếu không giải độc, hắn cũng không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào, hắn không thể trì hoãn thêm nữa.
Đám thị vệ nhìn thấy Tần Phong Dương bị bắt, trong lòng đều kinh hãi, muốn tiến lên cứu nhưng lại sợ ‘ném chuột vỡ đồ’, tuy kiếm vẫn hướng về phía trước, nhưng người thì chậm rãi lùi về sau.
Tần Phong Dương lạnh lùng nói: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Tay Lăng Nhược Tâm tăng thêm lực, móng tay cắt vào da cổ hắn, máu tươi rỉ ra, khiến hắn cảm thấy hô hấp khó khăn.
Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không đồng ý, vậy thì đành phải mời Tam hoàng tử chết cùng chúng ta thôi. Có điều, chúng ta chỉ là dân đen, sinh mạng vốn chẳng đáng giá gì. Mà Tam hoàng tử là hoàng tử, hai mạng chúng ta đổi lấy một mạng của ngươi cũng coi như có lời.” Giọng điệu của hắn cực kỳ bình tĩnh, lại tràn ngập sát khí. Tiếng nói vốn đã trầm thấp, qua một đêm lăn lộn vất vả lại càng khàn hơn, khiến người ta kinh hãi.
Tần Phong Dương biết hắn dám nói dám làm, suy đi tính lại, nếu giờ phút này thật sự chết trên tay hắn, thì cực kỳ ngu ngốc, lập tức phất tay với thị vệ. Lúc này, đám thị vệ mới tản ra một chút.
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Tam hoàng tử quả nhiên là người thông minh!” Vừa nói, hắn vừa lôi Tần Phong Dương đi ra phía cửa hoàng cung.
Lăng Nhược Tâm biết trong cung xảy ra chuyện lớn, nên bây giờ chỉ e là toàn bộ thị vệ trong cung đều ở trong trạng thái cảnh giới cao độ, nếu đi theo cửa chính, có lẽ sẽ có biến cố khác, rút lui theo cửa hông là cách tốt nhất. Hắn thường đến hoàng cung, nên cũng quen thuộc đường xá, nhớ đến một cửa hông thường không có mấy người ra vào, hắn liền vừa kéo Tần Phong Dương, vừa ôm Thanh Hạm, lùi tới cạnh cửa.
Thấy hắn biết lối đi này, trong lòng Tần Phong Dương vô cùng kinh ngạc, lại hơi chán nản, hắn ta vốn nghĩ bị Lăng Nhược Tâm bắt thế này, có lẽ sẽ dẫn thêm nhiều thị vệ khác tới, không ngờ lại chẳng kinh động đến ai, cả hoàng cung giống như một toà thành trống rỗng. Hắn xoay đầu nhìn xung quanh không có người nào khác, tuy bọn họ di chuyển trong yên lặng, nhưng cũng đâu đến mức thế này chứ. Nghĩ đến cách làm việc cực kỳ kỹ càng của Lăng Nhược Tâm, trong lòng hắn càng thấy lo lắng hơn.
Đến cửa cung, Lăng Nhược Tâm liền chỉ vào đám thị vệ kia nói: “Ra lệnh cho bọn họ lùi ra sau mười trượng!”
Tần Phong Dương bất đắc dĩ nói: “Các ngươi lùi về phía sau!”
Đám thị vệ nghe lệnh lùi lại.
Nhìn thấy thị vệ đã lùi xa, khoé miệng Lăng Nhược Tâm khẽ nhếch lên cười, khẽ nói vào tai Tần Phong Dương: “Tam hoàng tử, ta còn muốn báo cho ngươi một tin. Thái tử chưa chết. Trò chơi này, các ngươi từ từ chơi tiếp đi! Thứ cho ta không theo hầu được!” Dứt lời, hắn đưa tay điểm huyệt sau lưng Tần Phong Dương, rồi ôm Thanh Hạm chạy khỏi cung.
Tần Phong Dương quay lưng về phía Lăng Nhược Tâm, lại bị hắn điểm huyệt nên không nhìn thấy hướng hắn bỏ chạy, trong lòng còn đang bị lời nói của hắn làm cho kinh hoàng, Tần Phong Ảnh chưa chết?! Sao thế được, rõ ràng chính mắt hắn đã nhìn thấy Lăng Nhược Tâm đâm một đao vào tim hắn ta mà?! Lúc này, phía tẩm cung bỗng bốc khói cuồn cuộn, Tần Phong Dương hoảng hốt, xem ra Lăng Nhược Tâm cũng không hoàn toàn lừa hắn.
Bọn thị vệ giải huyệt giúp hắn, hắn quay đầu, thấy Lăng Nhược Tâm đã biến mất tăm, đành nghiến răng nói: “Hồi cung!” Trong lòng lại cực kỳ oán hận Lăng Nhược Tâm, tuy trước đây hắn luôn cảm thấy, Lăng Nhược Tâm tâm cơ rất sâu, nhưng tâm cơ đó chẳng qua cũng chỉ toả hào quang ở Huyến Thải sơn trang mà thôi, nhưng lần này giao thủ, hắn đã hoàn toàn hiểu được, hắn thật sự đã thua trên tay Lăng Nhược Tâm.
Tâm tư Tần Phong Dương vô cùng hỗn loạn, nhìn bộ dạng của Thanh Hạm, không khó để nhận ra nàng trúng xuân dược. Hắn nghiến chặt răng, Lăng Nhược Tâm đưa Thanh Hạm đi như vậy, có lẽ hắn và Thanh Hạm về sau sẽ không còn cơ hội nữa.
Lăng Nhược Tâm ôm Thanh Hạm đi thẳng ra ngoài cung khoảng hơn hai dặm thì Thanh Sơn và Lạc Thành đều đuổi theo kịp. Vừa nhìn bộ dạng của Lăng Nhược Tâm, họ đều hoảng hốt. Cho đến hôm nay bọn họ mới biết, môn chủ của bọn họ lại là một nam tử! Còn tướng công của môn chủ lại là nữ tử!
Lăng Nhược Tâm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lạnh lùng hỏi: “Kỳ lạ lắm sao?” Hắn đương nhiên biết sự kinh ngạc trong mắt bọn họ từ đâu mà có.
Thanh Sơn hồi phục tinh thần, thấy Lạc Thành vẫn còn đang ngẩn người liền khẽ đẩy hắn một cái rồi nói: “Ngựa đã chuẩn bị tốt, phòng ở biệt viện cũng đã thu dọn xong.”
Lăng Nhược Tâm hừ một tiếng: “Ta biết vì sao các ngươi giật mình, nhưng các ngươi chỉ cần biết, ta là môn chủ của các ngươi là được rồi. Còn về chuyện ta là nam hay nữ thì không hề quan trọng!”
Thanh Sơn vội đáp: “Vâng! Môn chủ!” Bình thường hắn vốn đã thông minh, nên hiểu ngay ý của Lăng Nhược Tâm. Quả thật, môn chủ là nam hay nữ cũng không quan trọng, quan trọng là… môn chủ đã cứu mạng hắn.
Lạc Thành hơi bối rối nói: “Đến bây giờ ta vẫn không thể tưởng tượng được nam nhân có thể giả nữ giống như vậy. Ta nhìn thường xuyên mà cũng không phát hiện ra…” Bỗng, nhìn thấy sắc mặt không được tốt của Lăng Nhược Tâm, Thanh Sơn lại vội kéo tay áo hắn, nên hắn cũng dừng ngay lập tức.
Lăng Nhược Tâm trừng mắt liếc hai người một cái nói: “Các ngươi đi biệt viện với ta. Báo cho huynh đệ trong môn, chú ý chặt chẽ động tĩnh trong hoàng cung, có bất cứ điều gì dị thường, phải báo với ta ngay.” Dứt lời, hắn cưỡi khoái mã hai người đã chuẩn bị, ôm Thanh Hạm vội rời đi.
Thanh Sơn và Lạc Thành cũng vội giục ngựa đuổi theo.
Vừa đến biệt viện, Lăng Nhược Tâm liền vò khăn mặt lau vết bẩn trên mặt Thanh Hạm. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng đầy vết thương, hắn không khỏi đau lòng, ánh mắt càng thêm sâu. Tần Phong Dương, Tần Phong Ảnh, những gì các ngươi làm với ta hôm nay, sẽ có một ngày ta đòi lại hết.
Cả quãng đường được Lăng Nhược Tâm ôm, Thanh Hạm chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, mấy lời của Lăng Nhược Tâm và Tần Phong Dương nói với nhau, nàng cũng chỉ mơ màng nghe thấy. Có điều, ngửi được mùi hương phong lan nhàn nhạt từ người Lăng Nhược Tâm, khiến nàng vô cùng thư thái, trong lòng càng thêm rung động, nhưng thân thể mềm nhũn không thể cử động được.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng nàng cảm thấy giống như được đặt lên một chiếc giường vô cùng mềm mại, thoải mái, khiến nàng còn muốn cười lên. Trên mặt tuy rất đau đớn, nhưng lại có một bàn tay dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve, vừa ấm áp vừa thoải mái. Khi đôi tay kia vuốt lên trán nàng, nàng không thể nhịn được nữa, nhẹ đưa tay lên giữ chặt lại.
Thấy miệng nàng hơi nhếch lên cười, trong lòng Lăng Nhược Tâm không hiểu sao vô cùng đau xót. Cô bé ngốc này, còn cười được nữa. Nhưng hắn cũng cảm thấy ấm áp hơn nhiều, cũng chỉ có khi nhìn thấy nàng cười, hắn mới có thể cảm thấy ấm áp. Khi tay nàng giữ chặt tay hắn, hắn cũng không nhịn được, khẽ cười, vừa ngọt ngào, lại vừa đau lòng. Nếu không phải vì hắn, nàng cũng sẽ không chịu khổ như vậy.
Suốt cả đêm Thanh Hạm ngâm mình trong nước, xiêm y đã ướt đẫm, tuy vừa rồi đi đường đã khô nhiều, nhưng vẫn hơi ẩm. Lòng Lăng Nhược Tâm hơi lay động, hắn hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng cởi bỏ hết xiêm y trên người nàng, lại nhìn thấy trên người nàng đầy những vết xanh tím. Những vết thương này đều là vì hôm qua nàng ngã từ trên tường xuống lại bị rơi xuống hồ mà có.
Tim Lăng Nhược Tâm đập nhanh hơn, rồi lại đau lòng vô cùng. Hắn lấy khăn mặt, giúp nàng lau sạch bùn đất trên người, đến lúc lau xong, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vết thương trên người nàng.
Nụ hôn của Lăng Nhược Tâm đặt lên người Thanh Hạm khiến nàng run rẩy, môi của hắn dịu dàng như vậy, khiến nàng động tâm, chỉ bất hạnh là trên người không có chút sức lực nào, cổ họng cũng vô cùng khô khốc, nhưng vẫn thoả mãn phát ra một tiếng rên rất nhỏ.
Nghe thấy tiếng nàng, mắt Lăng Nhược Tâm càng sâu hơn, nhìn thấy môi Thanh Hạm trắng bệch, còn như bị tróc da, có lẽ nàng đang rất khát, liền uống một hớp nước, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, mớm nước cho nàng. Cứ như vậy, hắn mớm cho nàng vài ngụm nước.
Thanh Hạm cảm thấy môi được chạm vào rất dịu dàng, ngay sau đó, một dòng chất lỏng ấm áp, ướt át truyền vào miệng, chảy vào cổ họng đang khô khốc, vô cùng thoải mái. Sự dịu dàng kia còn mang theo mùi hương nhàn nhạt trên người Lăng Nhược Tâm, biết hắn đang mớm nước cho nàng, nàng liền thoả mãn uống vài hớp, cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, sự rung động trong lòng càng sâu hơn. Lúc hắn lại mớm nước cho nàng tiếp, cuối cùng nàng cũng không nhịn được, vòng tay ôm cổ hắn, cái lưỡi đinh hương cũng vươn ra, liếm một vòng đôi môi hơi khô.
Môi Lăng Nhược Tâm cũng đang dán vào môi nàng. Khi lưỡi Thanh Hạm lướt qua môi hắn, hắn cảm thấy toàn thân run lên, tay nàng vừa vòng qua cổ hắn, rốt cuộc hắn không thể kìm chế thêm, nhẹ nhàng phủ lên người nàng.
Môi lưỡi gắn bó mang đến một cảm giác vô cùng tuyệt vời, khiến hai người càng muốn tiến thêm một bước, tiếp xúc gần gũi hơn. Trong lòng Lăng Nhược Tâm hiểu rất rõ, phản ứng của Thanh Hạm thế này chỉ sợ là do tác dụng của Mê tình thảo, nên không khỏi rầu rĩ, có điều, thân thể nàng mềm mại như một con linh xà, bám lên người hắn, khiến đầu óc hắn nhất thời trống rỗng. Do dự một lát, cuối cùng hắn tự nhủ: dù lần này không phải là nàng cam tâm tình nguyện, hắn cũng vẫn muốn nàng…
Trong lòng Lăng Nhược Tâm cảm thấy may mắn vô cùng, nếu không phải Tần Phong Ảnh muốn vu oan, hắn thật không dám tưởng tượng tình cảnh của nàng lúc này. Nếu để nam nhân khác chạm vào nàng… hắn nghĩ cũng không dám nghĩ thêm nữa.
Lăng Nhược Tâm hơi phiền muộn, nhưng cũng biết tất cả những chuyện này không thể trách Thanh Hạm được, chỉ là, hiện giờ nàng vẫn hoàn hảo không tổn hao gì nằm trong lòng hắn, đó là ơn huệ lớn nhất ông trời ban cho hắn rồi. Sáng sớm nay, khi hắn và Tần Phong Dương tìm thấy nàng bên hồ, hắn vui mừng khôn xiết vì nàng không xảy ra chuyện gì, nhưng đau đớn vô cùng vì nàng vì hắn mà chịu khổ như vậy. Hắn không dám nghĩ xem nàng tự mình trốn thoát thế nào, rồi lại thế nào mà rơi vào hồ nước. Nếu tâm trí của nàng không kiên định như vậy, thì chỉ sợ khi rơi xuống hồ đã chết đuối rồi.
Cảm ơn trời cao đã cho Thanh Hạm bình an vô sự…
Nghĩ đến đây, tình cảm của hắn với Thanh Hạm càng thêm sâu, động tác cũng dịu dàng hơn nhiều. Hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, nhẹ nhàng hôn lên cổ nàng. Sự dịu dàng của hắn khiến cơ thể Thanh Hạm biến động mạnh hơn, trên người nàng càng ngày càng nóng, nóng đến mức toàn thân đều thấy khó chịu, chỉ có cách dán sát vào làn da lành lạnh của hắn mới thấy thoải mái hơn một chút, nghĩ vậy, người nàng càng hướng về phía hắn, dán chặt hơn vào người hắn.
Thanh Hạm hành động theo bản năng, nhưng lại khiến Lăng Nhược Tâm như phát điên, thân thể nóng bỏng của nàng, quấn chặt lên người hắn, một chút băn khoăn cuối cùng trong đầu cũng biến mất tăm mất tích. Có điều, hắn biết nàng bị thương, nên dù muốn phát điên cũng cố nén lại, nhẹ nhàng chạm vào người nàng, sợ nàng đau.
Dù Lăng Nhược Tâm có dịu dàng nhưng đến thời khắc mấu chốt kia, Thanh Hạm vẫn đau đớn vô cùng. Cơn đau kịch liệt khiến đầu nàng nhất thời tỉnh táo hơn một chút, hơi hé mở hai mắt, nhìn thấy mặt Lăng Nhược Tâm đầy vẻ áy náy nhìn nàng, cúi đầu nói với nàng: “Thật sự xin lỗi! Làm đau nàng!!!”
Đầu óc Thanh Hạm hơi mơ hồ, thật sự xin lỗi ư?! Lăng Nhược Tâm mà lại nói xin lỗi nàng? Mắt nàng mở to hơn, lại nhìn thấy trong mắt hắn tràn ngập dịu dàng ấm áp, sự dịu dàng khiến nàng không nhịn được chỉ muốn đắm chìm trong đó. Nàng không an phận, khẽ cử động, cũng vì sự không an phận của nàng, mà khiến người nào đó suýt nữa sụp đổ, trên lưng Lăng Nhược Tâm đã chảy mồ hôi đầm đìa, hắn nhỏ giọng mắng: “Chết tiệt!”
Cũng không biết ‘chết tiệt’ trong miệng hắn là muốn nói ai.
Sau khi cơn đau tan đi, thân thể Thanh Hạm vô cùng thoải mái, ấm áp, vừa ngọt ngào lại vừa sung sướng. Nàng khẽ hừ nhẹ, tiếng hừ đó, tuy nhỏ nhưng lại có ma lực rất lớn, khiến Lăng Nhược Tâm cũng không thể kiềm chế thêm.
Thanh Hạm nhẹ nhàng rúc sâu vào ngực hắn, một tay ôm vòng qua cổ hắn, một tay ôm thắt lưng hắn, yên tâm ngủ say. Còn Lăng Nhược Tâm, vì cả đêm không ngủ, tính kế cùng Tần Phong Dương, lại qua cuộc mây mưa này, nhìn dáng vẻ yên lòng của Thanh Hạm, miệng hắn cũng khẽ cười hạnh phúc, ôm chặt nàng ngủ.
Tất cả những chuyện này, dù Thanh Hạm có chút cảm giác, nhưng trong đầu vẫn vô cùng mơ hồ, lại cảm thấy giống như đang mơ. Là một giấc mơ tuyệt vời như vậy, đẹp như vậy, lại hạnh phúc vô cùng, Lăng Nhược Tâm trong mộng cực kỳ dịu dàng, quan tâm, chăm sóc, khiến lòng nàng càng thêm ấm áp.
***
Chương 11.2
Khi Thanh Hạm tỉnh lại, ánh nắng vàng rực rỡ đã tiến vào qua khe cửa sổ, những hạt bụi nhỏ lẫn trong ánh nắng như đang nhảy múa, lại như đang chậm rãi bước đi. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, trừ tiếng thở đều của Lăng Nhược Tâm.
Thấy mình vẫn đang nằm trong lòng Lăng Nhược Tâm, nàng liền biết ngay một màn kia không phải là cảnh mộng mà là sự thật, mặt không khỏi đỏ hồng lên, làn da mềm mại dưới tay nàng cũng tràn đầy xúc cảm, trong lòng càng thêm ngượng ngùng, nhẹ nhàng rút tay về. Có điều, ngay sau đó, tay nàng đã bị bắt lấy, giữ chặt trên lưng người nào đó.
Thanh Hạm hơi hoảng hốt, lúc ngước mắt nhìn Lăng Nhược Tâm, thì thấy hai mắt hắn vẫn khép hờ, thở đều như trước, nhìn giống như chưa tỉnh ngủ, khiến nàng không khỏi thở phào một hơi. Thấy tay trái mình vẫn đang vòng qua cổ hắn, nàng lại nhẹ nhàng định rút tay về, nhưng cổ hắn rất nặng, nàng kéo nhẹ, căn bản là không thể động đậy chút nào, lại không dám làm động tác quá mạnh, sợ khiến hắn tỉnh dậy.
Có điều, nàng không quen cảm giác động chạm thân mật đến thế này, liền hơi tránh người ra xa khỏi hắn một chút, nhưng nàng còn chưa kịp làm gì, thì tay hắn đã vòng qua, nhẹ nhàng kéo, ôm nàng vào lòng, da thịt trên người họ chạm vào nhau lại mang đến một cảm giác trơn mịn, khiến nàng không khỏi nhớ đến những hình ảnh vừa rồi, trên người dần khô nóng hơn, cũng làm nàng vô cùng lúng túng.
Bên tai Thanh Hạm vang lên tiếng cười khẽ của Lăng Nhược Tâm. Tuy hắn cố nén xuống, cười rất nhỏ nhưng Thanh Hạm vẫn nghe thấy rõ, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đôi mắt đen sáng ngời của Lăng Nhược Tâm đang mỉm cười nhìn nàng.
Nhớ đến hành động vừa rồi, Thanh Hạm nhanh chóng hiểu ra, hắn đã tỉnh lại từ lâu, nàng giận dỗi nói: “Lăng Nhược Tâm, chàng đúng là một tên lưu manh!” Mắng xong, nàng lại hơi hối hận.
Mắt Lăng Nhược Tâm hơi tối đi, rồi lại khẽ cười: “Vừa rồi, cũng không biết là ai giở trò lưu manh đâu.” Dứt lời, trong mắt hắn đầy hứng thú nhìn nàng.
Thanh Hạm không khỏi ngẩn người, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, hình như là… nàng luôn quyến rũ hắn thì phải. Vừa rồi, khi mới tỉnh lại, tay nàng… còn đang vòng qua cổ và thắt lưng hắn, giống như người giở trò lưu manh là nàng vậy. Mặt nàng càng đỏ hơn, mạnh mẽ rút tay về, quay đầu không thèm để ý tới hắn nữa.
Nhìn hành động của nàng, Lăng Nhược Tâm lại không nhịn được cười, nhưng làm sao có thể để nàng quay lưng về phía hắn, có điều, hắn lại lo đến vết thương trên người nàng, sợ làm nàng đau, chỉ vòng một tay ôm chặt hông nàng, không cho nàng xoay người đi chỗ khác. Hắn khẽ cười nói: “Được rồi, người vừa giở trò lưu manh là ta.”
Thanh Hạm nói: “Vốn là chàng mà.” Nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn, Thanh Hạm không nhịn được liền ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hắn vẫn sâu thẳm như thế, trong mắt đầy ý cười dịu dàng ấm áp, hốc mắt hơi sâu, lộ ra một đôi mắt đen láy. Cằm hắn không biết mọc ra một ít râu từ bao giờ, toàn thân mất đi vẻ âm nhu lúc trước, lại tràn ngập dương khí. Môi hắn hơi cong lên, khẽ cười nhìn nàng.
Phát hoàn của nàng đã gỡ xuống, mà tóc hắn lúc này cũng đang rối tung xoã xuống gối. Làn gió nhè nhẹ thổi vào, thổi bay tóc hắn, cũng thổi qua tóc nàng, tóc hai người như lẫn vào nhau, không phẫn rõ được là tóc ai đang bay.
Lăng Nhược Tâm ngắm nhìn dáng vẻ ngước đầu lên nhìn hắn của nàng, đôi mắt to tròn vừa có vẻ tức giận, lại hơi có chút ngượng ngùng, cái mũi nhỏ xinh hơi hồng hồng, khuôn mặt trắng mịn nhỏ nhắn ngày xưa thiếu đi chút ngây ngô, nhưng lại nhiều thêm vẻ quyến rũ. Cái miệng nhỏ xinh phấn hồng hơi hé mở, có sức hấp dẫn trí mạng đối với hắn, khiến hắn không nhịn được liền cúi đầu, nhẹ hôn lên môi nàng một cái.
Thanh Hạm đang lơ đãng, bị hắn hôn xuống, nhất thời vô cùng lúng túng, có điều, hắn đang ôm chặt thắt lưng nàng, muốn tránh cũng không tránh được, bên tai có tiếng nói khe khẽ của hắn: “Thật ra, cũng không phải là ta giở trò lưu manh, nàng là vợ ta, ta là chồng nàng mà!” Giọng của hắn hơi trầm thấp, lại dịu dàng, từng chữ từng chữ như khắc vào lòng nàng.
Đột nhiên nàng nhớ tới lời Lăng Nhược Tâm nói với Tần Phong Dương đêm qua: “Nàng là thê tử của ta, nếu ngay cả thê tử của mình mà ta cũng không bảo vệ được, thì sống cũng uổng phí!” Trong lòng nàng không khỏi cảm động, nghĩ đến hành động bất thường của nàng đêm qua, nàng lại ngẩng đầu, cắn chặt răng hỏi: “Đêm qua ta bị sao vậy?”
Lăng Nhược Tâm đáp: “Nàng trúng Mê tình thảo, cũng là xuân dược, nhưng xuân dược bình thường có thể giải, còn Mê tình thảo thì nhất định chỉ có nam nữ giao hợp mới giải được, nếu không sẽ rất tổn hại đến cơ thể.”
Nhớ đến những hành vi to gan, và cảm xúc rung động trong lòng khi ở Thuý Liễu quán, cuối cùng Thanh Hạm cũng biết vì sao mình lại có loại hành vi này, liền không khỏi cắn môi.
Nhìn bộ dạng của nàng, Lăng Nhược Tâm khẽ thở dài nói: “Thật ra ta cũng không muốn làm thế với nàng, cũng muốn chờ đến một ngày nàng chân chính đón nhận ra, nhưng tình hình lần này thật sự quá đặc biệt, ta cũng không thể tưởng tượng được, nếu nàng cùng nam tử khác…” Câu tiếp theo, hắn không thể nói được nữa.
Thanh Hạm cũng hiểu ngay ý hắn, nàng nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra, ta cũng không trách chàng, những lời nói với chàng ở Thuý Liễu quán đêm qua, cũng không hoàn toàn là do Mê tình thảo…” giọng nàng càng ngày càng nhỏ hơn, gần như không thể nghe thấy.
Nhưng Lăng Nhược Tâm vẫn nghe rõ ràng, đôi mắt luôn bình tĩnh không gợn sóng, lúc này vui mừng khôn xiết, hắn lại đưa tay, nhẹ nhàng ôm lấy mặt Thanh Hạm: “Ý nàng là, dù nàng không trúng Mê tình thảo, nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện sao?”
Thanh Hạm gật đầu rồi lại lắc đầu: “Ta vốn tình nguyện, nhưng sau đó lại không muốn nữa! Uổng công bình thường chàng cơ trí như thế, mà hôm nay lâu như vậy mới tìm được ta, chàng cũng biết, mấy canh giờ đó… ta khổ sở thế nào! Đáng ghét nhất là, sau khi tìm được ta, chàng lại còn cãi nhau với Tần Phong Dương, chàng có biết hành động của chàng lúc đó phiêu lưu thế nào không? Chỉ cần vô ý một chút, sẽ bị hắn giết chết! Chàng muốn chết nhưng ta còn chưa muốn chết đâu!”
Nghe nàng nói câu đầu tiên, Lăng Nhược Tâm vui vẻ không thôi, câu thứ hai khiến hắn nhíu mày, có điều nghe nàng nói xong, thì ý cười trong mắt hắn càng đậm thêm, hắn ôm chặt nàng vào lòng nói: “Nàng yên tâm, nàng không chết, ta nhất định sẽ không chết, dù có muốn chết, ta cũng nhất định phải làm nàng chết trước.”
Thanh Hạm nghe hắn nói vậy, khẽ cau mày, đây là cái kiểu ăn nói dở hơi gì vậy? Lăng Nhược Tâm lại nói tiếp: “Nếu ta chết trước, sau này ai chăm sóc nàng? Nếu có nam tử khác ở bên nàng, ta sẽ tức phát điên lên, nhưng nếu nàng cô quạnh một mình, thì ta lại rất đau lòng. Cho nên, dù có muốn chết, ta cũng nhất định làm cho nàng chết trước, sự cô đơn, tịch mịch, cứ để một mình ta gánh chịu là đủ.”
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm cảm động vô cùng, trong thiên hạ này, cũng chỉ có Lăng Nhược Tâm mới nói như thế. Tuy là nguỵ biện, nhưng cũng là tình ý chân chân thực thực mà hắn muốn biểu lộ với nàng. Nàng bĩu môi nói: “Ta phát hiện ra, bản lĩnh lớn nhất của chàng là nói xằng nói bậy!” Tuy ngoài miệng nàng không ủng hộ, nhưng trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Lăng Nhược Tâm khẽ cười: “Nếu nàng cảm thấy ta nói xằng nói bậy, thì cứ coi như là thế đi! Tóm lại, cả đời này, ta cũng không cho nàng rời khỏi ta!” Giọng nói của hắn tràn đầy kiên định.
Thanh Hạm cười hì hì nói: “Vậy chàng tiếp tục ở đây nói xằng nói bậy đi! Ta cũng không rảnh rỗi mà đối đáp với chàng!” Nói xong, nàng vừa cười vừa giãy ra khỏi vòng tay của hắn. Có điều, vừa tung chăn ra, nàng mới phát hiện một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, trên người nàng không mặc xiêm y.
Thanh Hạm vội kéo lại chăn, trừng mắt nhìn Lăng Nhược Tâm nói: “Chàng đúng là đại sắc lang!”
Nhìn hành động vừa đáng yêu lại mang theo vẻ giận dữ của nàng, lòng Lăng Nhược Tâm vô cùng ấm áp, hắn lại cười nói: “Ta phát hiện ra là hiện giờ ta rất thích dáng vẻ tức giận mắng mỏ ta của nàng. Ít nhất cũng tốt hơn so với lúc nàng không thể cử động rất nhiều!” Thanh Hạm vẫn trợn trừng đôi mắt to tròn nhìn hắn, hắn lại nói tiếp: “Thật ra, ta cũng không phải là đại sắc lang, xiêm y trên người nàng, đúng là do ta cởi, có điều, xiêm y trên người ta cũng do nàng cởi ra mà. Chỉ là, nàng cởi xiêm y của ta không nói, lại còn thô lỗ vô cùng, ngực ta và lưng ta đều bị nàng cào bị thương rồi này.”
Dứt lời, hắn nhẹ kéo chăn ra, Thanh Hạm nhìn thấy trước lồng ngực rắn chắc của hắn quả nhiên có vài vết cào, có điều, hắn kéo chăn thì kéo nhè nhẹ, cần gì phải kéo hết ra như thế, trừ ngực lộ ra, lại còn lộ cả bụng, mà lộ bụng cũng không sao, nhưng ngay cả cái nơi ở dưới nữa cũng lộ ra.
Thanh Hạm xấu hổ vô cùng, vội đưa tay lên bịt mắt, mắng: “Lăng Nhược Tâm, chàng là đồ cuồng lộ hàng!” Lúc nàng che mắt, động tác quá mạnh, cũng quên mất mình không mặc xiêm y, đang ngồi trên giường, vừa làm động tác đó, chăn liền rơi từ trên vai xuống, lộ ra làn da tuyết trắng của nàng.
Vốn Lăng Nhược Tâm nghe nàng nói vậy cũng hơi lúng túng, nhưng sau khi nhìn thấy hành động của nàng, hắn lại không nhịn được, khẽ nở nụ cười. Thanh Hạm cảm thấy người hơi lành lạnh, lại nghe thấy tiếng cười của hắn, nhìn lại chính mình, mặt càng đỏ hơn, vội chui sâu vào trong chăn nói: “Không cho nhìn!”
Lăng Nhược Tâm cười rất lưu manh: “Nàng được nhìn ta, lại không có ta nhìn nàng, lý lẽ kiểu gì thế?!” Hắn dừng một chút lại nói tiếp: “Thật ra, mỗi tấc da trên người nàng ta đều nhìn sạch rồi, nhìn nhiều hơn một lần nữa thì làm sao, hơn nữa, nàng là vợ ta, sau này còn nhiều dịp để tiếp xúc thân mật mà!”
Hắn nói càng lúc càng kỳ cục, khiến Thanh Hạm không khỏi bực mình, cả đầu cũng chui luôn vào trong chăn.
Lăng Nhược Tâm mỉm cười, thấy mặt trời đã ngả về phía Tây, ở đây cũng không phải nơi có thể ở lại lâu, hắn liền lấy một bộ y phục nam trong tủ mặc lên người, rồi lại lấy một bộ y phục nữ, đưa cho Thanh Hạm nói: “Mặc xiêm y trước đã, ở đây không an toàn, chúng ta phải đi thôi.”
Lúc này Thanh Hạm mới thò đầu ra khỏi chăn, trừng mắt nhìn Lăng Nhược Tâm nói: “Xoay người sang chỗ khác, không cho nhìn!”
Lăng Nhược Tâm cười: “Đã nói là toàn thân nàng có chỗ nào ta chưa nhìn qua, sao mà không thể nhìn chứ.” Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn quay người đi.
Thanh Hạm cầm bộ xiêm y nữ kia nhìn một lúc lâu, nhưng không biết làm thế nào để mặc bộ y phục nữ phức tạp đó lên người. Từ nhỏ nàng đã lớn lên ở Thương Tố môn, luôn mặc y phục nam, chưa bao giờ mặc đồ nữ, bộ y phục này đúng là một vấn đề lớn đối với nàng. Nàng vừa mặc loạn vào người, vừa lo Lăng Nhược Tâm sẽ quay đầu lại nhìn, nên càng bối rối hơn, xiêm y kia càng mặc càng chẳng ra sao cả, khiến nàng cảm thấy vô cùng thất bại! Nàng vốn muốn nhặt bộ nam trang cũ của mình để mặc vào, nhưng bộ y phục đó chẳng những ẩm ướt, còn bẩn không thể mặc được. Nàng đành phải cố gắng mặc bộ y phục kia.
Lăng Nhược Tâm đợi một lúc lâu vẫn nghe tiếng sột sột soạt soạt của quần áo, hắn không nhịn được nói: “Mặc xong chưa? Ta quay lại nhé?!”
Thanh Hạm cuống đến toát mồ hôi nói: “Vẫn chưa xong, không cho quay đầu!”
Đợi một lúc lâu nữa, Lăng Nhược Tâm thật sự hết kiên nhẫn, nói: “Sao lâu vậy?” sau đó hắn quay luôn người lại. Không quay lại còn đỡ, vừa quay đầu nhìn đã khiến hắn cười lăn cười bò, hắn có thể bảo đảm, đây là cách mặc quần áo buồn cười nhất mà hắn từng nhìn thấy. Nút thắt buộc sai, trung y bên trong thì rơi ra, váy lót bên trong cũng bị nàng mặc ra ngoài luôn.
Thấy hắn cười, Thanh Hạm hơi tức giận, quát: “Ta không muốn mặc y phục nữ, chàng tìm y phục nam cho ta!”
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Biết nàng lâu như vậy mà nàng vẫn luôn giả trai, giờ khó khăn lắm mới có thể khôi phục thân phận, ta thật sự muốn nhìn dáng vẻ nàng mặc xiêm y nữ.”
Thanh Hạm giận dữ: “Mặc xiêm y nữ cái quỷ ấy! Không biết làm phức tạp thế này làm gì nữa! Đồ nam tốt hơn nhiều, vô cùng đơn giản! Tóm lại, ta không mặc đồ nữ!”
Lăng Nhược Tâm cười lắc đầu: “Nhưng ta chỉ có một bộ y phục nữ này thôi, làm sao bây giờ?”
Thanh Hạm nhìn xiêm y trên người hắn, nói: “Thế này đi, chúng ta đổi lại được không?”
Mắt Lăng Nhược Tâm tối sầm xuống: “Vất vả lắm ta mới đổi lại thân phận nam nhi, tuyệt đối sẽ không mặc y phục nữ nữa.” Đánh chết hắn cũng không mặc đồ nữ.
Thanh Hạm cười xấu xa, nghĩ là làm, liền tiến lên kéo áo Lăng Nhược Tâm, hắn thở dài nói: “Coi như ta sợ nàng!” Dứt lời, hắn lại lấy một bộ y phục nam từ trong ngăn kéo ra.
Lần này, Thanh Hạm mặc bộ y phục kia lên cực kỳ nhanh nhẹn, cảm thấy cả người đều vô cùng thoải mái! Đến khi quay đầu lại nhìn, Lăng Nhược Tâm đã buộc tóc xong, đang đứng ngẩn người trước gương đồng. Nàng nhẹ nhàng bước tới bên cạnh hắn nói: “Chàng đừng soi nữa, để ta nhìn xem nào!”
Lăng Nhược Tâm vừa quay đầu, Thanh Hạm liền ngẩn người. Nếu lúc hắn mặc nữ trang, là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, thì khi quay về nam trang lại là một nam tử anh tuấn. Tóc buộc lên cao, mặt lại có một vẻ gì đó rất khác, dù vẫn có vài phần âm nhu, cũng cũng thêm một chút vẻ yêu nghiệt, kết hợp với lớp râu mờ mới mọc dưới cằm tạo nên một cảm giác đẹp đến không thể tả nổi, không phải quá âm nhu, cũng không phải quá nhiều dương khí, mà là một cảm xúc đan xen, trộn lẫn khiến người ta cực kỳ thoải mái.
Lăng Nhược Tâm nhìn nàng ngẩn người, liền nhíu mày: “Có phải nhìn rất kỳ cục không?”
Thanh Hạm cười: “Chỉ là nhất thời chưa thích ứng được thôi, nhưng cũng rất có hương vị.”
Lăng Nhược Tâm nghe vậy liền nhíu mày, nàng nói gì thế? Nam nhân mà có thể dùng từ có hương vị để miêu tả sao? Đang định hỏi lại thì chợt có tiếng đập cửa vang lên, Thanh Sơn ở bên ngoài vội hét lớn: “Môn chủ, không ổn, triều đình phái người tới bao vây!”