Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm kinh hãi: “Không phải người của Phi Phượng môn đốt sao? Vậy là ai?” Một suy nghĩ xấu thoáng xuất hiện trong đầu nàng, khiến nàng không khỏi mở to mắt nhìn Lăng Nhược Tâm.
Sắc mặt Lăng Nhược Tâm vô cùng nghiêm trọng nói: “Chỉ sợ là triều đình đốt…” Hắn nghĩ một chút rồi hỏi: “Thanh Hạm, nàng còn đi được nữa không?”
Thanh Hạm gật đầu nói: “Hiện giờ tinh thần của ta rất tốt!” Nếu thật sự là do triều đình phóng hoả, thì lúc này, e rằng Huyến Thải sơn trang đã trở thành địa ngục trần gian, tuy cha nàng và mẹ Lăng Nhược Tâm đều có võ công, nhưng lại là người đứng mũi chịu sào, vì muốn đối phó với Lăng Nhược Tâm, chỉ sợ triều đình sẽ tìm mọi cách để đối phó với Lăng Ngọc Song và Đoàn Lạc Trần, nếu thế, kiếp nạn này, họ phải làm sao mới vượt qua được đây?
Nghĩ đến đây, Thanh Hạm chỉ cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, tuy nàng và Đoàn Lạc Trần từ nhỏ đã không sống cùng nhau, nhưng ông vẫn là cha nàng! Những ngày tháng ngắn ngủi sống ở Huyến Thải sơn trang, tuy mỗi ngày cha đều gán ghép cho nàng và Lăng Nhược Tâm thành một đôi, lúc đó nàng cực kỳ không ủng hộ, nhưng giờ phát hiện ra Lăng Nhược Tâm rất tốt, thì nàng mới hiểu được nỗi khổ tâm của cha.
Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Nếu giờ chúng ta chạy suốt đêm, có thể sẽ về được đến Huyến Thải sơn trang!” Hy vọng vẫn còn cơ hội để xoay chuyển. Hắn vẫn đang suy nghĩ, rốt cuộc là ai làm? Tần Phong Dương hay Tần Phong Ảnh? Trên người Tần Phong Ảnh có thương tích, hẳn sẽ không quay về đây nhanh như vậy được, cũng chỉ còn lại Tần Phong Dương. Trong lòng hắn không khỏi oán hận, lại rất lo lắng, có điều, lúc này thực sự không thể làm gì được.
Khi hai người quay về đến Huyến Thải sơn trang thì đã là giữa trưa ngày hôm sau. Hai người chạy suốt một đêm, bây giờ trước mắt cũng chỉ còn lại một vùng cháy đen, đâu là núi xanh, đâu là tường trắng, đâu là nước biếc??? Tất cả chỉ còn lại một màu đen u ám sau trận hoả hoạn đêm qua, màu đen như mực khiến lòng người chua xót. Lửa đã bị dập tắt, nhưng những thanh xà gỗ cháy tàn vẫn còn bốc lên vài làn khói nhỏ quanh quẩn khiến khung cảnh càng trở nên thê thảm hơn.
Thanh Hạm cảm thấy cảnh tượng cháy đen này thật đúng là sự châm chọc lớn nhất đối với nàng. Trước kia nàng rất thích màu đen, vì nàng cảm thấy, màu đen tạo cho người ta một cảm giác thần bí, chững chạc, tĩnh mịch. Thế nhưng, lúc này, nhìn cả vùng trời cháy đen trước mắt khiến nàng thấy vô cùng chói mắt, đâm vào mắt khiến nàng đau đớn, đau đến tận xương tuỷ, đau đến tận sâu thẳm cõi lòng nàng. Nàng còn nhớ rõ, ngày đó khi nàng và Lăng Nhược Tâm rời đi, Huyến Thải sơn trang vẫn vô cùng có sinh khí, hiện giờ chỉ còn lại một mảng tro tàn, không có chút sinh khí nào, chỉ có oán khí ngập trời!!!
Nàng cảm thấy, màu đen chết chóc này còn khiến người ta khó chấp nhận hơn cả một vùng đỏ thẫm. Nếu nhìn thấy máu đỏ, ít nhất còn có thể biết rằng có người sống ở đây, còn nhìn thấy được thi thể, còn có thể hy vọng một chút gì đó, nhưng trận hoả hoạn này, lại giấu đi tất cả mọi thứ, là sự tàn sát, là sự phẫn hận, che giấu tất cả trong đống tro tàn đó…
Nếu chỉ là tro tàn thì còn đỡ, nhưng trận hoả hoạn này, không những đốt cháy sạch, mà còn có thể nhìn thấy một số nơi toả ra những làn khói mỏng manh, xộc vào mũi là mùi cháy thối rữa nồng đậm, trong đống tro tàn, ngoài những đoạn xà nhà cháy đen, còn có những thi thể không còn nhìn rõ mặt mũi.
Thanh Hạm không kìm được, gào lên: “Cha, cha, cha ở đâu?!” Vừa dứt lời, nước mắt lại rơi xuống. Xung quanh bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không có ai trả lời nàng, hoàn toàn vắng lặng, không còn một ai sống sót, ngay cả tiếng vang cũng không có…
Thanh Hạm không hay khóc, trước kia dù có khóc cũng chỉ là lúc nàng đang vui, vì trong tiếng khóc đó hơn một nửa là đùa cợt và ỷ lại, trêu chọc người quan tâm đến nàng là chính. Nhưng lúc này, khi nước mắt rơi xuống, rốt cuộc nàng cũng hiểu được trong tiếng khóc chứa đựng sự yếu đuối, đau xót đến tận xương tận tuỷ là như thế nào.
Lăng Nhược Tâm đứng bên cạnh nàng, nhìn cả vùng cháy đen kia, trong con ngươi sâu như nước hồ tràn ngập oán hận. Là do hắn quá sơ ý, đêm đó khi hoàng cung có kinh biến, hắn nên báo cho mẹ rút lui. Nếu chuẩn bị sớm, thì cũng sẽ không xảy ra thảm kịch hôm nay. Tâm tư của Tần Phong Dương cũng quá độc ác, còn có thể hạ độc thủ như vậy!!! Những gì hôm nay Tần Phong Dương gây ra cho hắn, sẽ có một ngày hắn đòi lại gấp mười lần.
Một giọng nói lạnh như băng truyền tới từ phía sau: “Lăng Nhược Tâm, ngươi hài lòng với màn này chứ?!”
Lăng Nhược Tâm siết chặt nắm tay, chậm rãi quay người lại, nhìn Tần Phong Dương nói: “Trước kia ta vẫn cho rằng, nếu nói về tàn nhẫn, thì không ai có thể so với Tần Phong Ảnh, nhưng giờ ta mới biết mình sai lầm, ngươi còn tàn nhẫn hơn hắn gấp ngàn lần. Ân oán giữa ta và ngươi, căn bản không cần phải kéo theo những người vô tội khác vào…”
Tần Phong Dương lạnh lùng nói: “Bình thường không phải ngươi vẫn tự cho rằng mình thông minh tuyệt đỉnh sao? Chẳng lẽ ngay cả chuyện này ngươi cũng không tính đến? Ngày đó ngươi chạy trốn khỏi hoàng cung, lẽ ra đã nên dự tính trước sẽ có một ngày thế này. Vả lại, ngươi phạm tội khi quân, phải tru di cửu tộc, ta chỉ hoả thiêu Huyến Thải sơn trang cũng là xử phạt cực kỳ nhẹ với ngươi rồi. Phụ hoàng đã hạ thánh chỉ, dù ta có đốt Huyến Thải sơn trang hay không, thì bọn họ cũng không sống được. Nếu ngươi cảm thấy bọn họ thật sự vô tội, thì lúc trước không nên vì gia nghiệp mà bí quá làm liều. Đường đường là một nam nhân lại không làm, cố tình giả dạng nữ nhân, giả dạng nữ nhân đã đành, còn không tự biết thân biết phận, gây ra chuyện thị phi.”
Nghe Tần Phong Dương nói vậy, Thanh Hạm quẹt nước mắt, hai mắt đỏ hồng nhìn hắn: “Ngươi thực sự không phải người! Ân oán của ai thì tính với người đó. Hơn nữa, cái thánh chỉ kia vốn là một thứ chó má, Huyến Thải sơn trang là do một tay bà ngoại Lăng Nhược Tâm sáng lập nên, tài sản trong đó cũng là do Lăng gia vất vả làm ra, vậy mà chỉ vì cái thánh chỉ chết tiệt gì đó của hoàng đế chó má kia mà định thành tử tội!!! Hoàng đế chẳng qua cũng chỉ là một con người mà thôi, có gì hơn người chứ. Dựa vào cái gì mà đòi quyết định sinh tử của người khác!” Nàng đưa tay chỉ vào thi thể trên đất nói: “Chuyện này căn bản không liên quan đến bọn họ!!!”
Nghe Thanh Hạm nói vậy, lông mày Tần Phong Dương hơi nhíu lại, nhìn nàng nói: “Nàng có biết những lời nàng vừa nói đại nghịch bất đạo thế nào không?! Chỉ vì những lời này cũng khiến nàng chết đến mấy chục lần rồi.” Tính cách của nàng mãi mãi thẳng thắn như thế, nhưng những lời nàng vừa nói lại khiến hắn run lên. Từ lúc sinh ra hắn đã là hoàng tử cao cao tại thượng, coi quyền lực là lẽ tự nhiên, chưa từng nghĩ đến những điều Thanh Hạm nói. Tuy lần này hắn đến Huyến Thải sơn trang là do ân oán riêng, nhưng cũng cảm thấy tội khi quân không hề nhẹ.
Khoé miệng Lăng Nhược Tâm khẽ nhếch lên cười: “Đúng là ta có nghĩ đến, sẽ có một ngày như thế. Nhưng mà, ta phát hiện ra mình đã quá coi thường ngươi, xem thường lòng dạ độc ác nham hiểm của ngươi, xem thường sự táng tận lương tâm của ngươi. Có điều, ngươi cũng nên cẩn thận, rồi sẽ có một ngày, ngươi hiểu được cái gì gọi là sống không bằng chết. Ngươi hãy tin rằng, bàn tay ngươi dính nhiều máu tanh như vậy, sẽ có một ngày ông trời trả lại cho ngươi gấp mười, gấp trăm lần, khi ngươi phải trơ mắt nhìn tất cả những gì ngươi có dần dần mất đi, thì ngươi sẽ biết, nhưng hành vi bây giờ có mình đáng cười đến thế nào.”
Sắc mặt Tần Phong Dương cũng hơi biến đổi, hung hăng nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không cho ngươi có cơ hội đó.” Dứt lời, hắn vung tay, một đám cung thủ liền giương cung chĩa về phía Lăng Nhược Tâm.
Nhìn thế trận này, Thanh Hạm lạnh lùng nhìn Tần Phong Dương nói: “Tam hoàng tử thật quá thủ đoạn, chẳng lẽ đang muốn diệt cỏ tận gốc sao?” Nhìn dáng vẻ của Tần Phong Dương bây giờ, rõ ràng là hôm nay muốn dồn họ vào chỗ chết.
Tần Phong Dương không đếm xỉa tới lời Thanh Hạm: “Ta biết võ công của các người không thấp, cho nên, trên mỗi mũi tên đều tẩm kịch độc, Lăng Nhược Tâm, ta cho ngươi lựa chọn lần cuối cùng.” Ánh mắt của hắn quét về phía Thanh Hạm, nói tiếp: “Hoặc là hoàn toàn buông tha cho Thanh Hạm, hoặc là giống như Huyến Thải sơn trang, vĩnh viễn biến mất trên thế gian này.”
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm giận dữ mắng: “Tần Phong Dương! Đầu ngươi có bệnh à?! Ta là người, không phải đồ vật, không thể nói bỏ hay không bỏ. Hơn nữa, ta đối với ngươi, chỉ có oán hận, không có tình yêu! Ta tình nguyện chết cùng Nhược Tâm, cũng không nguyện sống cùng ngươi!” Tuy là mắng Tần Phong Dương, nhưng nàng cũng tự nói thẳng lòng mình. Có trải qua gian khổ mới biết được địa vị của Lăng Nhược Tâm trong lòng nàng. Nàng thật sự không dám tưởng tượng, nếu một ngày nào đó không có Lăng Nhược Tâm đấu võ mồm với nàng, thì nàng sẽ sống thế nào.
Nghe Thanh Hạm nói vậy, Lăng Nhược Tâm nhẹ nhàng kéo tay nàng qua, trong mắt tràn ngập nhu tình, mắt Thanh Hạm hơi đỏ lên, khi nhìn về phía Lăng Nhược Tâm, trong giây lát từ phẫn nộ chuyển thành dịu dàng.
Lăng Nhược Tâm khẽ cười với nàng. Thanh Hạm chỉ cảm thấy nụ cười đó đầy vẻ thê lương, đau khổ. Nếu nụ cười trước kia của hắn là nghiêng nước nghiêng thành, khiến người ta thương tiếc, thì nụ cười này chỉ toàn bất đắc dĩ và sự thê lương đến tận cùng. Hắn đang nghĩ gì?
Lăng Nhược Tâm cúi đầu hỏi: “Thanh Hạm, nàng thật sự tình nguyện chết cùng ta sao?” Trong mắt hắn vừa có vẻ cảm động, lại vừa có chút hạnh phúc. Từ trước đến giờ Thanh Hạm vốn là người rất tuỳ hứng, đơn thuần, hắn không ngờ nàng lại nói rằng nguyện ý chết cùng hắn. Nhưng chính hắn cũng thoáng hiểu rõ, nếu vào lúc Thanh Hạm gặp nguy hiểm, thì hắn cũng sẽ không để ý đến sống chết. Nếu không thể sinh ra cùng ngày, vậy thì nguyện chết cùng nhau đi!
Thanh Hạm gật đầu nói: “Nếu bắt ta phải sống cùng một con người tàn nhẫn như vậy, thì ta thà chết còn hơn!” Ấn tượng của nàng đối với Tần Phong Dương cực kỳ xấu, suốt đời sống với một người mình oán hận, thì làm sao có thể vui vẻ được?
Lăng Nhược Tâm lại hỏi: “Nhưng mà, nếu nàng cũng chết, thì thù của cha nàng và mẹ ta, ai sẽ báo đây? Hơn một ngàn sinh mạng của Huyến Thải sơn trang, ai sẽ đòi lại?” Tuy hắn tình nguyện chết vì nàng, nhưng hắn lại mong nàng có thể sống thật tốt.
Thanh Hạm sửng sốt nói: “Ông trời sẽ báo thù giúp chúng ta mà?”
Lăng Nhược Tâm khẽ cười: “Thanh Hạm, nàng thật sự tin rằng có ông trời sao? Nếu có thật, thì sẽ không thể nào để cho hắn thực hiện được âm mưu của mình, nếu không thực hiện được gian kế, thì những người trong Huyến Thải sơn trang cũng sẽ không chết!” Ông trời cho tới giờ cũng chưa từng có mắt… Chỉ con người có mắt thôi.
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Thanh Hạm dâng lên một dự cảm xấu hỏi: “Chàng định làm gì?”
Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Thanh Hạm, nàng hứa với ta, dù có xảy ra chuyện gì, nàng đều phải sống thật tốt. Dù là vì ta, hay vì chính nàng, còn vì Huyến Thải sơn trang nữa, nàng nhất định phải còn sống. Tần Phong Dương có tình cảm với nàng, hắn sẽ không làm nàng bị tổn thương.” Giọng hắn rất nhỏ, chỉ Thanh Hạm có thể nghe thấy. Đã đến nước này, hắn chỉ có thể tính cách xấu nhất.
Thanh Hạm ngỡ ngàng, cũng hiểu một chút ý đồ của hắn, mắt mở to nhìn Lăng Nhược Tâm.
Lăng Nhược Tâm cũng không để ý đến nàng, nói với Tần Phong Dương: “Ta biết sự tính toán của ngươi. Dù thế nào ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta, nhưng ngươi sẽ không gây tổn thương đến Thanh Hạm. Ngươi làm nhiều chuyện như vậy, chỉ đơn giản vì muốn chứng minh rằng ngươi mạnh hơn ta, cũng mạnh hơn Tần Phong Ảnh. Có điều, tất cả mọi chuyện chỉ e sẽ khó được như ngươi mong muốn. Tần Phong Ảnh không chết, hôm nay dù ngươi có giết được ta, thì cuộc sống sau này của ngươi cũng sẽ không yên ổn. Để những ngày sau ngươi được sống bình an, chi bằng chúng ta lại làm một giao dịch đi.”
Tần Phong Dương ngửa đầu cười to: “Ngươi vẫn chưa nhìn rõ vị trí của mình à? Còn dám đòi giao dịch với ta?” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Lần trước, nếu không phải do ngươi để Tần Phong Ảnh chạy thoát, thì ta sẽ phải lo lắng về hắn sao?”
Lăng Nhược Tâm cũng cười: “Thật ra, trong lòng ngươi, cũng không phải là không thể không giết ta, mà chẳng qua chỉ muốn giáo huấn ta một chút thôi. Có điều chỉ vì một phút sai lầm mà ngươi thiêu huỷ cả Huyến Thải sơn trang, nên mới không thể không giết ta diệt khẩu. Nhưng tâm bệnh lớn nhất trong lòng ngươi vẫn là Tần Phong Ảnh. Chỉ cần hắn còn sống một ngày, thì ngươi sẽ không được yên bình một ngày. Đối với ta mà nói, tuy hiện giờ ta chỉ hận không thể băm vằm ngươi thành trăm mảnh, nhưng ta cũng muốn giữ mạng sống. Giao dịch hôm nay ta muốn đặt ra, đó là ta giúp ngươi tìm Tần Phong Ảnh, còn ngươi thả cho ta một con đường sống.”
Tần Phong Dương lạnh lùng nói: “Nếu ngươi có chút bản lĩnh thì hôm nay cũng sẽ không rơi vào tay ta.”
Trong mắt Lăng Nhược Tâm thoáng có vẻ khinh thường: “Ngươi còn dám gạt đi lương tâm mà nói ra câu này à? Nếu ta mất sạch nhân tính giống các ngươi, thì với bản lĩnh của ngươi, ngươi nghĩ có thể có cơ hội như bây giờ sao? Hơn nữa, nếu lúc này ngươi có thể bắt được Tần Phong Ảnh, cũng sẽ không đứng yên mà nghe ta nói này nói nọ.”
Tần Phong Dương hừ một tiếng: “Nếu bây giờ ta thả ngươi đi, thì chính là để lại hậu hoạn cho mình.”
Lăng Nhược Tâm cười lạnh: “Ta chỉ sợ vĩnh viễn cũng không phải là hậu hoạn lớn nhất của ngươi, vì ta không có khả năng tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế với ngươi. Chuyện ngày ấy, chỉ cần tâm ý của Hoàng thượng hơi chuyển biến một chút, sẽ dễ dàng biến thành ngươi muốn mưu phản, nên diệt trừ Thái tử để chiếm ngôi!”
Tần Phong Dương nghiến răng nói: “Muốn ta tin ngươi, cũng được thôi, ngươi tự phế hai cánh tay của mình đi. Hôm nay ta sẽ cho ngươi cơ hội giữ lại mạng sống.”
Lăng Nhược Tâm lạnh lùng cười, mắt đầy vẻ khinh bỉ: “Thì ra Tam hoàng tử sợ ta đến thế. Chỉ sợ là dù ta có phế cả hai tay, thì với tính cách của ngươi cũng sẽ không để cho ta được sống yên ổn trên cõi đời này.” Phế hai tay rồi, hắn sẽ không còn sức phản kích nữa, chỉ giống như tảng thịt nằm trên thớt cho Tần Phong Dương tuỳ ý xử lý.
Tần Phong Dương hừ lạnh: “Đừng nói là ta không cho ngươi được chọn lựa. Nếu ngươi muốn mạng sống, hoặc là cắt đứt tình cảm với Thanh Hạm, hoặc tự phế bỏ hai tay.”
Lăng Nhược Tâm khẽ cười: “Dường như Tam hoàng tử quá coi trọng chính mình rồi. Sau ngươi không thử nhìn đằng sau xem, chỉ sợ ngươi không có cơ hội đó.”
Tần Phong Dương cười ha ha nói: “Lăng Nhược Tâm, ta thấy ta quá xem trọng ngươi mới đúng. Cùng một kỹ xảo lại dùng hai lần, ngươi không biết là ngươi rất ngu sao?” Hắn vẫn không quên trong hoàng cung Lăng Nhược Tâm nhân cơ hội hắn quay về phía sau mà gây khó dễ cho hắn. Bây giờ còn muốn giở trò cũ ra, đúng là nực cười, khinh thường hắn, coi hắn là tên ngốc sao?
Mắt Lăng Nhược Tâm hơi đảo, cười nói: “Xem ra Tam hoàng tử không tin ta, chỉ là, nếu ta là ngươi, thì dù thế nào ta cũng sẽ nhìn đằng sau. Mắt con người ta, không nên lúc nào cũng nhìn về phía trước, nếu không, sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy sự nguy hiểm ở sau lưng.”
Tần Phong Dương khinh bỉ nói: “Lần này dù thế nào ta cũng sẽ không nhìn ra đằng sau, cũng không cho ngươi có cơ hội xoay xở. Ta đếm đến ba, nếu ngươi không chọn, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị vạn tiễn xuyên tim là thế nào.”
Khoé miệng Lăng Nhược Tâm khẽ nhếch lên cười, hỏi Thanh Hạm: “Nàng có sợ không?”
Thanh Hạm cười nói: “Lần này đúng là không biết ai sẽ chết trước, ta có gì mà phải sợ?”
***
Nhìn thấy hai người thân mật, dáng vẻ như coi chuyện sinh tử chỉ là chuyện quá bình thường, trong lòng Tần Phong Dương không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ sau lưng hắn thật sự có chuyện gì? Nhưng nghĩ đến ngày ấy bị Lăng Nhược Tâm lừa, hắn cũng quyết tâm không quay lại nhìn.
Tần Phong Dương đứng trong gió, hung hăng nói: “Một!”
Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm vẫn nhìn nhau cười, coi như không nghe thấy.
Chờ một lát, Tần Phong Dương lại hô tiếp: “Hai!”
Hai người vẫn không để ý.
Có điều, không khí dường như cũng căng thẳng hơn, gió thổi qua, thổi tung những mạt tro tàn sau trận hoả hoạn, mang theo mùi máu tươi và múi khói lửa, bay lượn trên không trung.
Không biết vì sao, vẻ mặt Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm vô cùng bình tĩnh, mà Tần Phong Dương lại căng thẳng đến mức toát mồ hôi trên trán, trong lòng hắn cũng thầm suy nghĩ, nếu Lăng Nhược Tâm không đồng ý, liệu hắn có thật sự muốn giết cả Thanh Hạm không? Nếu thật sự giết nàng, cuộc sống sau này của hắn phải làm thế nào đây? Tất cả những gì hắn làm hôm nay có phải quá tàn nhẫn?
Thật ra, Tần Phong Dương nghĩ nhiều như vậy, lại không nghĩ đến vấn đề quan trọng nhất, dù lần này hắn có thành công đưa Thanh Hạm đi, thì liệu hắn có hạnh phúc không? Chỉ là hiện giờ hắn đã chui sâu vào ngõ cụt, không có đường ra.
Lăng Nhược Tâm cầm tay Thanh Hạm đứng đó, gió thổi qua mái tóc dài của hai người, quấn quít, dây dưa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, ngoài dịu dàng tình cảm, thì là sự bình tĩnh khó hiểu. Khoé miệng họ đều nhếch lên một nụ cười như có như không.
Cuối cùng, Tần Phong Dương không nhịn được, quát: “Ba! Bắn tên!” Hắn nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy hình ảnh Thanh Hạm bị tên bắn bị thương, nhưng sự tình đã đến nước này, dường như hắn không còn sự lựa chọn nào khác.
Tần Phong Dương chờ một lúc nhưng không nghe thấy tiếng vạn mũi tên bắn ra như hắn dự đoán, không khỏi kinh hãi nhìn lại, chỉ thấy những thị vệ hắn mang tới không biết đã ngã gục trên đất từ bao giờ. Thanh Sơn và Lạc Thành cầm chắc kiếm trong tay, mũi kiếm chỉ thẳng vào Tần Phong Dương, sau lưng bọn họ là mấy chục người của Phi Phượng môn.
Nhìn thấy mắt hắn đầy vẻ kinh ngạc, Lăng Nhược Tâm cười nói: “Vừa rồi ta vẫn luôn nhắc Tam hoàng tử, nhưng Tam hoàng tử lại không tin, giờ nhìn cảnh tượng này cũng không nên quá ngạc nhiên, chuyện gì cũng thế, gieo nhân nào thì gặt quả ấy.” Thật làm như giả, giả lại như thật là một đạo lý chính xác nhất.
Tần Phong Dương không khỏi phẫn nộ quát: “Lăng Nhược Tâm, vừa rồi ngươi nhiều lời với ta như vậy, thì ra là muốn kéo dài thời gian, đợi viện binh của ngươi!” Vì sao hắn luôn lắng nghe những lời Lăng Nhược Tâm nói chứ?
Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Thật ra, cũng không phải là ta kéo dài thời gian, ta đã sớm nói với ngươi, chỉ tại ngươi không tin thôi!” Hắn hiểu rất rõ tính cách của Tần Phong Dương, đã bị lừa một lần sẽ không bị lừa lần thứ hai nữa. Vừa rồi tuy mặt hắn ra vẻ thoải mái, thật ra trong lòng cực kỳ căng thẳng. Hắn đang cược, cược rằng Tần Phong Dương vì chuyện trong hoàng cung lần trước, sẽ không dám nhìn về phía sau nữa. Cược thắng, hắn càng trấn định, Tần Phong Dương lại càng không tin.
Lăng Nhược Tâm khẽ cười với Thanh Hạm nói: “Không ngờ bây giờ nàng cũng bình tĩnh như vậy, nàng có biết vừa rồi ta lo lắng thế nào không? Lo nàng sẽ để lộ ý đồ mất.” Nhưng mà, vừa rồi hai người phối hợp không chê vào đâu được, khiến ý cười trong mắt hắn càng đậm thêm.
Thanh Hạm vỗ ngực nói: “Thật ra ta cũng sợ hắn sẽ quay đầu lại, nhưng nhìn chàng trấn định như vậy, ta cũng không sợ nữa, biết là dù hắn có quay đầu, chàng cũng sẽ có cách chế ngự hắn.”
Lăng Nhược Tâm khẽ sờ mũi nói: “Lúc ta đang nói chuyện với hắn, bọn Thanh Sơn cũng chỉ vừa xong. Ta không nắm chắc được mười phần, khi đó nếu hắn thật sự quay đầu lại, chỉ sợ giờ chúng ta đã thành tổ ong vò vẽ.”
Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn một cái: “Chàng cũng to gan thật đấy, chuyện không nắm chắc mà cũng dám làm!”
Nghe bọn họ nói chuyện, Tần Phong Dương tức đến run người nhưng lại không có cách nào. Bàn về tâm trí, mưu kế, thì có vẻ hắn chưa bao giờ qua mặt được Lăng Nhược Tâm. Hắn lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn thế nào?”
Lăng Nhược Tâm hừ một tiếng, mắt thoáng có sát khí, lạnh lùng nói: “Không muốn gì cả, chỉ là vừa rồi ngươi đối với ta thế nào, thì giờ ta cũng muốn làm với ngươi như vậy.”
Tần Phong Dương hừ lạnh: “Nếu ngươi giết ta, chỉ sợ sau này ngươi không còn chỗ dung thân trong nước Phượng Dẫn.”
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Chỉ sợ ta không giết ngươi mới thật sự không có chỗ dung thân ở Phượng Dẫn.” Tần Phong Dương không thể nào bỏ qua cho hắn, ân oán của bọn họ càng ngày càng lớn, cừu hận càng thắt càng sâu, ân oán này, không ai có thể dễ dàng hoá giải được.
Tần Phong Dương lạnh lùng nói: “Nếu lần này ngươi thả ta, ân oán của chúng ta sẽ xoá bỏ.”
Lăng Nhược Tâm hừ lạnh nói: “Thả ngươi à? Dù ta có đồng ý, thì những oan hồn bị lửa thiêu chết ở đây cũng sẽ không đồng ý!” Với tính cách của hắn, bây giờ chỉ hận không thể thiên đao vạn quả Tần Phong Dương, nhưng hiện giờ, còn chưa rõ tình hình của mẹ hắn thế nào, hắn không thể quá kích động được.
Mắt Thanh Hạm đỏ hồng lên nói: “Trước kia, ta vẫn cho rằng, dù ngươi có táng tận lương tâm, cũng sẽ không làm những chuyện thế này. Nhưng hiện giờ, ta thật sự muốn hỏi ngươi, bọn họ có ai đắc tội với ngươi?! Oan có đầu, nợ có chủ, vì sao ngươi phải kéo những người không liên quan vào đây?!”
Trong mắt Tần Phong Dương thoáng có vẻ hối hận, nhưng vẫn nói: “Hiện giờ ta đang ở trong tay các người, muốn chém muốn giết cứ việc làm đi! Nếu không hoả thiêu Huyến Thải sơn trang, thì sao có thể dẫn dụ Lăng Nhược Tâm ra mặt được.”
Nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng Thanh Hạm vừa oán hận, vừa giận dữ. Chỉ hận không thể dùng một đao chém chết hắn, nhưng lại không hạ thủ được, nàng vung chưởng, mạnh mẽ tát cho hắn một cái. Chưởng đó rất nặng, lại dùng nội lực, khiến trên mặt Tần Phong Dương hằn lên vết năm ngón tay, khoé miệng cũng chảy máu.
Thấy nàng động thủ, trong lòng Tần Phong Dương vô cùng chua xót, nhìn Thanh Hạm nói: “Nàng hận ta vậy sao?”
Thanh Hạm giận dữ: “Đúng thế, hận đến tận xương tuỷ, ngươi trả lại mạng sống của cha ta cho ta!” Dứt lời, nàng lại vung tay đánh cho hắn một chưởng nữa.
Mặt Tần Phong Dương nhất thời sưng phồng lên, khoé miệng càng chảy máu nhiều hơn, ánh mắt hắn khẽ động, nói với Thanh Hạm: “Nếu ta cho nàng biết, thi thể ở đây căn bản không phải là người của Huyến Thải sơn trang, mà là phạm nhân bị tử tội trong lao ngục của thành Tầm Ẩn, thì nàng có tin không?”
Vừa nghe những lời này, Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm đều kinh hãi, Thanh Hạm khó tin nhìn hắn: “Ngươi sẽ hạ thủ lưu tình sao?”
Tần Phong Dương cười khổ: “Chẳng lẽ trong lòng nàng, ta là một kẻ bạc bẽo, vô tình vô nghĩa như vậy sao?” Hoả thiêu Huyến Thải sơn trang chỉ là vì muốn dẫn dụ Lăng Nhược Tâm ra, mà tử tù của thành Tầm Ẩn dù sao cũng phải chết, chi bằng dùng làm vật thế thân. Thật ra, nguyên nhân chủ yếu là vì khi hắn đến Huyến Thải sơn trang, trong này đã không còn một bóng người.
Thanh Hạm không khỏi kinh hãi: “Ý ngươi là, cha ta không chết?” Tần Phong Dương khẽ gật đầu, nàng vội hỏi: “Vậy cha ta hiện giờ đang ở đâu?”
Tần Phong Dương lắc đầu nói: “Ta cũng không biết.”
Thanh Hạm nhíu mày: “Nếu ngươi không biết họ ở đâu, thì sao ta phải tin ngươi?” Trong thời gian vừa rồi, nàng đã chứng kiến sự âm độc của hắn, nàng không muốn làm kẻ ngu ngốc nữa.
Đúng lúc này, sau lưng bọn họ bỗng sáng lên, một đám người ngựa cầm đuốc chạy đến. Thanh Sơn nhìn mấy người này không rõ lai lịch, liền đặt kiếm lên cổ Tần Phong Dương, bình tĩnh nhìn tình huống xung quanh.
Nhìn thấy đám người kia, Lăng Nhược Tâm cũng hơi hoảng hốt.
Đám người vừa đến, là tri phủ Hứa Chí Kiệt, vừa nhìn thấy Tần Phong Dương, hắn vội hành lễ nói: “Hứa Chí Kiệt tham kiến Tam hoàng tử, thần cứu giá chậm trễ, xin Tam hoàng tử thứ tội!”
Khoé miệng Tần Phong Dương hơi nhếch lên cười: “Hứa tri phủ tới đúng lúc, không muộn chút nào.” Trong lòng hắn vẫn đang nghĩ, Hứa Chí Kiệt nhận được tin tức ở đâu mà biết hắn ở đây, cũng kéo theo nhiều người đến trợ giúp như vậy?
Hứa Chí Kiệt ra hiệu, lập tức có người ở sau lưng, lôi hai người khác ra. Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm vừa nhìn thấy liền hét lên: “Mẹ!” “Cha!”
Có điều, Lăng Ngọc Song và Đoàn Lạc Trần bị người ta dùng khăn bịt miệng lại, hai tay trói sau lưng, không thể cử động cũng không nói được.
Lăng Nhược Tâm nhìn Hứa Chí Kiệt nói: “Ngươi muốn thế nào?” Sao Hứa Chí Kiệt lại có mặt ở đây? Làm thế nào hắn ta bắt được mẹ và Đoàn thúc thúc? Hắn thật sự thấy kỳ quái, nhưng người thân đang ở trước mặt, cũng không cho hắn thời gian nghĩ nhiều như thế, trong lòng chỉ còn lo lắng cho an nguy của họ.
Hứa Chí Kiệt nhìn Lăng Nhược Tâm nói: “Ta cũng chẳng muốn thế nào cả, chỉ muốn giao dịch với ngươi. Ngươi thả Tam hoàng tử, ta thả Lăng phu nhân và Đoàn tổng quản.” Mặt hắn vô cùng bình tĩnh, vững vàng lại có chút kinh ngạc.
Lăng Nhược Tâm hỏi: “Dựa vào cái gì để ta tin tưởng ngươi?”
Hứa Chí Kiệt ra hiệu, đội quan binh hắn ta mang đến liền lùi về sau hơn mười bước, chỉ còn lại hắn ta và một vài thị vệ đang giữ Lăng Ngọc Song và Đoàn Lạc Trần. Lúc này, hắn ta mới nói: “Lăng Đại tiểu thư, không, là Lăng Đại công tử, đến hôm nay ta mới được diện kiến bộ mặt thật của ngươi. Ta thật sự bội phục. Hôm nay, ta dẫn nhiều binh mã đến đây, không phải vì muốn đối phó với ngươi, mà chỉ vì tình thế bắt buộc, ta là mệnh quan triều đình, không thể không để ý đến an nguy của Tam hoàng tử. Hôm nay, ta đưa lệnh từ và Đoàn tổng quản đến đây, thứ nhất là vì muốn hoá giải ân oán giữa ngươi và Tam hoàng tử, hơn nữa, cũng là vì bội phục cách đối nhân xử thế của ngươi.”
Hứa Chí Kiệt cho thị vệ bên cạnh lùi lại, cũng đủ để thể hiện sự thành thực của hắn ta, lời nói cũng rất thành khẩn.
Trong lòng Lăng Nhược Tâm đang lo cho an nguy của Lăng Ngọc Song, lúc này, nhìn thấy bà bình yên đứng trước mặt mình, hắn không khỏi thở phào một hơi. Chỉ cần mẹ hắn còn sống, thì tất cả đều ổn cả. Hiện giờ, dù có thả Tần Phong Dương, chỉ cần mẹ và Đoàn thúc thúc ở cạnh hắn, với bản lĩnh của hắn, sẽ không bị rơi vào tay Tần Phong Dương nữa. Vả lại, bằng tài sản hắn đang nắm trong tay, muốn rời khỏi nước Phượng Dẫn, sang một nước khác sinh sống cũng không phải việc gì quá khó khăn. Đối với hắn, Tần Phong Dương là một sự uy hiếp, nhưng không cần quá lo lắng nữa, chỉ cần rời khỏi nước Phượng Dẫn, Tần Phong Dương cũng không thể làm gì hắn.
Lăng Nhược Tâm thầm quyết định rồi nói: “Tâm tư của tri phủ đại nhân thật hiếm có. Nhược Tâm tạ ơn ngài. Ta và Tam hoàng tử vốn cũng không có ân oán gì. Ta chỉ là một dân đen bình thường, chỉ mong có những ngày yên ổn, không muốn bị cuốn vào ân oán hoàng thất. Đối với ta, sự an nguy của người thân quan trọng hơn tất cả.”
Hứa Chí Kiệt vui vẻ nói: “Lăng đại công tử không hổ là người hiểu lý lẽ. Người đâu, đưa Lăng phu nhân và Đoàn tổng quản tới đây!”
Bốn thị vệ liền đưa Lăng Ngọc Song và Đoàn Lạc Trần lại gần. Lăng Nhược Tâm liếc mắt ra hiệu cho Thanh Sơn, Thanh Sơn hiểu ý, cũng dẫn Tần Phong Dương sang.
Lúc Hứa Chí Kiệt đưa Lăng Ngọc Song và Đoàn Lạc Trần tới, Tần Phong Dương cảm thấy hơi kỳ quái, Lăng Ngọc Song và Đoàn Lạc Trần đều là người cực kỳ khôn khéo, sao có thể rơi vào tay Hứa Chí Kiệt? Mà hắn cũng không hề báo cho Hứa Chí Kiệt đến đây giúp hắn, làm sao Hứa Chí Kiệt lại có tin tức của hắn ở đây? Chỉ là, dù trong lòng hắn có ngàn vạn nghi ngờ, thì cũng biết Hứa Chí Kiệt tới để cứu hắn, chuyện khác cứ để hỏi Hứa Chí Kiệt sau.
Thấy Lăng Ngọc Song và Đoàn Lạc Trần đã đi tới, Lăng Nhược Tâm vội đi về phía trước cởi trói cho họ, chỉ vài ba động tác đã cởi hết dây trói nói: “Mẹ, Đoàn thúc thúc, hai người chịu khổ rồi.”
Bỗng ánh mắt Đoàn Lạc Trần hơi đảo, rút một cây đao từ thắt lưng ra, đâm thẳng vào người Lăng Nhược Tâm. Lăng Nhược Tâm kinh hãi, vừa tránh vừa hỏi: “Đoàn thúc thúc, người sao thế?” Đoàn Lạc Trần cũng không để ý tới hắn, rút đao lại tiếp tục tấn công.
Lăng Nhược Tâm vừa dứt lời, Lăng Ngọc Song cũng rút đao từ thắt lưng ra, đâm thẳng về phía hắn, động tác vừa nhanh vừa độc, rõ ràng là được huấn luyện chuyên nghiệp. Lăng Nhược Tâm tránh được một đao của Đoàn Lạc Trần, nhưng lại không tránh được đao của Lăng Ngọc Song. Lăng Nhược Tâm trúng một đao vào bụng. Lăng Nhược Tâm nhìn thấy đao kia vừa đắc thủ, liền rút lại tiếp tục đâm tới.
Biến cố bất ngờ xảy ra, khiến mọi người đều kinh hãi giương mắt nhìn, Thanh Hạm hoảng hốt nói: “Cha, mẹ, hai người làm sao vậy?”