Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

Quyển 3 - Chương 4



Chuyển ngữ: Mẹ Cherry

Tay Thanh Hạm run rẩy đón lấy cửu chuyển lưu quang trục từ tay Tô Dịch Hàn. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi: “Ngươi lấy đâu ra chiếc vòng này?”

Tô Dịch Hàn vô cùng thoả mãn nhìn phản ứng của Thanh Hạm, trả lời: “Giờ ngươi cũng biết ta không nói bừa rồi chứ…” Xem ra lời đồn không phải là giả. Đoàn Thanh Hạm yêu Lăng Nhược Tâm sâu sắc. Nhớ tới mục đích của mình, hắn không khỏi đắc ý.

Thanh Hạm sốt ruột ngắt lời hắn: “Ta hỏi ngươi, vòng tay này ngươi lấy ở đâu ra?” Hắn có nói bừa hay không, đối với nàng đều không quan trọng. Quan trọng là… xuất xứ của chiếc vòng này.

Tô Dịch Hàn hơi sửng sốt, nhìn sắc mặt vừa u ám, lại vừa có vẻ mừng rỡ của nàng, trong lòng hắn cũng thầm tính toán. Nếu nàng đã vội vàng như thế, thì hắn chẳng việc gì phải vội. Hắn chậm rãi nói: “Chi bằng, chúng ta bàn bạc chuyện giao dịch trước đi hả?”

Chuyện lần này, Tô Dịch Hàn đã lên kế hoạch từ rất lâu, nghĩ đến thứ mà mình sắp đạt được, hắn không khỏi thở phào một hơi, sự cố gắng của hắn, quả không uổng phí.

Mắt Thanh Hạm loé lên tia sáng lạnh, nàng trừng mắt nhìn Tô Dịch Hàn, nhưng lại cũng không biết phải làm sao. Vừa nhìn thấy vẻ đắc ý và mưu tính trong mắt hắn, nàng mới nhận ra, vừa rồi mình đã thất thố. Thanh Hạm khẽ nhếch miệng cười, ngắm nghía chiếc vòng trong tay nói: “Ta hỏi lại ngươi lần cuối, vòng tay này ở đâu ra? Nếu ngươi không trả lời, thì cút ngay cho ta!”

Cuộc đời này, nàng hận nhất là kẻ nào uy hiếp mình, nhất là trong chuyện này. Hơn nữa, nàng hiểu quá rõ con người của Tô Dịch Hàn. Hắn vượt ngàn dặm xa xôi tới đây tìm nàng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, không đạt được mục đích, hắn sẽ không rời đi, mà vừa rồi, nàng đã để lộ ra vẻ thất thố của mình, không thể nào lại mất chừng mực trước mặt hắn, để hắn lợi dụng thời cơ nữa.

Ánh mắt Tô Dịch Hàn chợt loé lên, nàng đã khác xa cô gái nhỏ dễ lừa dễ dụ của năm năm trước. Sự tôi luyện của thương trường suốt năm năm qua đã biến nàng từ một thiếu nữ ngây thơ trong sáng, thành một thương nhân khôn khéo. Hắn mỉm cười, trầm giọng nói: “Nếu ngươi thật sự muốn biết tung tích của chiếc vòng này, sao không mời ta vào trong ngồi một chút. Ít ra, cũng có thể nói chi tiết, tỉ mỉ cho ngươi biết.”

Thanh Hạm khẽ cười khẩy, nói: “Tô đại đương gia, mời đi bên này!” Muốn đàm phán giao dịch với nàng sao? Trước hết hắn nên nghĩ xem hắn có đủ tư cách không đã!

Tô Dịch Hàn ngồi ngay ngắn cạnh bàn trà, nhấp từng ngụm trà nhỏ một, vừa uống vừa khen: “Trà ngon! Còn ngon hơn cả trà Lục Ba của Huyến Thải sơn trang!”

Bộ dạng kia của hắn, rõ ràng là đang cố tình chọc tức nàng, hắn càng như vậy, nàng càng không thể vội vàng được. Nàng cười nhạt: “Tô đại đương gia thật tinh thông trà đạo, tên của trà này cũng là trà Lục Ba, chỉ là, bên trong có bỏ thêm một chút vị khác. Hương vị ngọt đậm này, uống xong sẽ để lại dư vị rất lâu, quan trọng nhất là, sau khi uống xong tách trà này, nếu trong ba ngày không có giải dược, nhất định sẽ thủng ruột mà chết.”

Nghe nàng nói vậy, Tô Dịch Hàn biến sắc, vẻ đắc ý cũng biến mất sạch, phun vội ngụm trà trong miệng ra, trừng mắt nhìn Thanh Hạm nói: “Mấy năm không gặp, ngươi lại độc ác như thế! Còn dám hạ độc trong trà…”

Thanh Hạm cũng chậm rãi cầm tách trà lên, nhấp một ngụm nhỏ: “Vừa rồi ta quên nói, nếu Tô đại đương gia không mau trả lời câu hỏi của ta, chỉ sợ sự tình sẽ càng lớn hơn nữa. Ta là người rất mau quên, hạ độc xong, lại dễ quên mất là mình hạ độc gì, đến lúc đó, lại đưa nhầm giải dược, chỉ sợ sẽ càng nghiêm trọng hơn. Hơn nữa, người mà chết đi, chẳng lẽ ruột với bụng lại không thối rữa? Có phải không, Tô đại đương gia?” Dứt lời, nàng khẽ cười nhìn Tô Dịch Hàn.

Nghe nàng nói vậy, mặt Tô Dịch Hàn càng tái đi, hắn hừ lạnh một tiếng, nói: “Vòng tay này, ta nhặt được dưới chân núi Bất Chu vào tháng ba năm nay.”

Thanh Hạm lạnh lùng hừ một tiếng: “Nhặt được à? Thứ quý giá thế này mà cũng dễ dàng nhặt được, nếu Tô đại đương gia có bản lĩnh, đi kiếm thêm vài thứ nữa đi? Hơn nữa, cho dù ngươi có nhặt được, thì làm sao ngươi biết nên cầm vòng tay này tới tìm ta, và ta cũng sẽ biết nó?”

Tô Dịch Hàn trừng mắt nhìn Thanh Hạm nói: “Ta nói nhặt được là nhặt được, tin hay không tuỳ ngươi. Còn vì sao ta mang vòng tay này tới tìm ngươi, thật ra chẳng có gì kỳ quái. Năm năm trước, màn biểu diễn kinh thế của ngươi và Lăng Nhược Tâm ở trong cung, đã sớm thành giai thoại lưu truyền trong dân gian. Mọi người đều biết chuyện công chúa Thiên Nhan ban thưởng vòng tay cho ngươi.”

Thanh Hạm nhìn hắn, muốn thăm dò xem lời nói của hắn có thể tin được bao nhiêu phần. Nhưng trên mặt hắn lúc này chỉ trần ngập sự phẫn nộ, khiến nàng bình tĩnh hơn. Thực ra, nghe hắn nói vậy, nàng cũng hơi thất vọng. Nàng vốn tưởng rằng Tô Dịch Hàn mang vòng tay này tới gặp nàng, có lẽ vì đã gặp Lăng Nhược Tâm, ai ngờ, lại là nhặt được…

Núi Bất Chu ở phía Tây Nam nước Phượng Dẫn, cũng là một nơi mà con sông ở thành Tầm Ẩn chảy qua. Nếu năm đó sau khi Lăng Nhược Tâm rơi xuống vách đá, thật sự bị dòng nước xiết cuốn đi, thì cũng không phải là không thể trôi tới chân núi đó.

Thanh Hạm thản nhiên nói: “Thì ra Tô đại đương gia cũng vì lời đồn năm đó mà tin vào chuyện này, vượt ngàn dặm tới đây muốn giao dịch với ta, đúng là không dễ dàng gì. Minh Viễn, đến trướng phòng lấy một ngàn lượng cho Tô đại đương gia, coi như trả phí cực nhọc cho hắn!”

Nghe Thanh Hạm nói vậy, Tô Dịch Hàn không còn giữ được dáng vẻ thản nhiên như trước nữa. Hắn đứng vụt dậy: “Giờ mà ngươi đã muốn ta đi rồi à? Lấy giải dược ra trước đã!”

Thanh Hạm khẽ cười: “Thật ra, vừa rồi ta chỉ đùa với Tô đại đương gia chút thôi. Không ngờ ngươi lại tưởng thật, tách trà đó chỉ là một ly trà ngon thôi mà. Ta có thể khẳng định, trong đó không có độc dược.”

Tô Dịch Hàn nghe vậy, vô cùng tức giận. Hắn tung hoành trên thương trường bao nhiêu năm, chưa từng bị ai trêu chọc như thế! Hắn tức giận đến đỏ mặt tía tai, oán hận nói: “Đoàn Thanh Hạm, ngươi đừng khinh người quá đáng!”

Ánh mắt Thanh Hạm lạnh đi, thản nhiên nói: “Vừa rồi khi còn ở ngoài, ta đã nói với ngươi, tính ta không được tốt, hơn nữa, cũng đã hỏi ngươi vài lần. Có điều, chính vì ngươi cảm thấy ta dễ bị ức hiếp giống như năm đó, có thể để mặc cho ngươi trêu đùa. Chuyện tách trà này, cũng chỉ là một trò đùa nhỏ mà thôi. Nếu Tô đại đương gia cảm thấy không trúng độc không vui, thì ta cũng không ngại cho ngươi nếm thử mùi vị bị trúng độc đâu.”

Nghe nàng nói vậy, Tô Dịch Hàn uất nghẹn. Bàn về võ công, hắn đấu không lại nàng, đấu trí cũng thua nàng, đây lại là địa bàn của nàng, căn bản là hắn không thể diễu võ giương oai được. Hắn rầu rĩ hừ một tiếng, rốt cuộc cũng không thể nói gì.

Đúng lúc này, Minh Viễn đã lấy một ngàn lượng từ trướng phòng tới, đưa cho Thanh Hạm. Nàng nhận bạc rồi nói với Tô Dịch Hàn: “Tô đại đương gia vất vả rồi! Có chút lễ vật nho nhỏ coi như lời cảm ơn!”

Tô Dịch Hàn không nhận bạc, trừng mắt nói với Thanh Hạm: “Đưa ra đây!”

Thanh Hạm nhíu mày, không hiểu: “Tô đại đương gia bảo ta đưa cái gì?”

Tô Dịch Hàn oán hận nói: “Trả vòng tay cho ta! Giá trị của chiếc vòng kia còn hơn xa một ngàn lượng. Đoàn Thanh Hạm, tâm địa của ngươi thật quá đen tối!”

Thanh Hạm cười hì hì nói: “Tô đại đương gia nói đùa à, chiếc vòng tay kia vốn là của ta, sao lại phải trả ngươi?”

Tô Dịch Hàn giận dữ: “Đoàn Thanh Hạm, ngươi chơi xấu, chiếc vòng đó rõ ràng ngươi vừa lấy từ tay ta.”

Thanh Hạm nhìn hắn, mặt đầy vẻ khó hiểu nói: “Vừa rồi Tô đại đương gia cũng nói, chiếc vòng tay kia là của công chúa Thiên Nhan ban cho ta, khắp nước Phượng Dẫn không ai không biết, không ai không hiểu. Nó thành của Tô đại đương gia từ bao giờ thế?”

Chỉ một câu đã khiến Tô Dịch Hàn tức đến lồi hai mắt, oán hận nói: “Đoàn Thanh Hạm, năm năm không gặp, ngươi chẳng những học được kinh thương, còn vô cùng giả dối, đúng là một kẻ vô lại!”

Thanh Hạm khẽ mỉm cười: “Tô đại đương gia, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bừa. Chuyện ngươi nói ta là vô lại, nếu để truyền ra ngoài, sẽ tạo thành tổn thất rất lớn, ngươi biết không hả? Ta nể mặt ngươi đi ngàn dặm tới đây để đưa chiếc vòng này, nên mới cho ngươi chút bạc gọi là phí đi đường. Ngươi đừng không biết xấu hổ. Nếu ngươi không muốn nhận chỗ bạc đó, ta cất đi là được.” Dứt lời, nàng lại đưa bạc cho Minh Viễn.

Nghe Thanh Hạm nói vậy, Tô Dịch Hàn giận quá hoá cười: “Đoàn Thanh Hạm! Xem như ngươi lợi hại!” Dứt lời, hắn định rời đi, nhưng nghĩ lại, thấy vô cùng bực tức, liền giật lấy số bạc trên tay Minh Viễn, xoay người rời đi.

Khi Tô Dịch Hàn vừa ra tới cửa, hắn quay đầu lại, hung hãn nói: “Đoàn Thanh Hạm, chúng ta cùng chờ xem!”

Nhìn bộ dạng của hắn, Thanh Hạm khẽ cười lạnh. Lần này Tô Dịch Hàn tới đây, không những không giao dịch thành công, còn để mất đi Cửu chuyển lưu quang trục, cũng đủ khiến hắn tức tối đến nửa ngày rồi.

Sau khi Tô Dịch Hàn đi khỏi, Tô Tích Hàn bước ra, cười nói: “Cô càng ngày càng giống một tên vô lại. Mà với người như hắn, có lẽ cũng chỉ có biện pháp của cô mới hiệu quả nhất.”

Thanh Hạm khẽ mỉm cười: “Sao thế? Giờ lại xót xa cho ca ca cô rồi à? Ta còn tưởng ta giáo huấn hắn giúp cô, cô sẽ cảm kích ta cơ đấy!”

Tô Tích Hàn lườm nàng một cái nói: “Cô đừng có nói linh tinh trước mặt ta. Xót hắn á? Làm gì có chuyện đó. Ta chỉ ước vừa rồi cô thật sự hạ độc hắn ấy.”

Thanh Hạm nhẹ kéo tay nàng qua nói: “Cô cũng đừng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt ta, dù thế nào, hắn cũng là ca ca ruột thịt của cô.”

Tô Tích Hàn thở dài nói: “Cô có thấy một ca ca ruột thịt nào, vì tính kế mà đi đặt muội muội ruột thịt của mình lên cùng một chiếc giường với nam tử khác không?” Dứt lời, nàng khẽ cắn môi nói: “Mọi chuyện đã qua rồi, không nên nhắc lại nữa. Có điều, ta thực sự rất cảm ơn cô đã giúp ta giáo huấn hắn. Chỉ là, tính cách của hắn như vậy, ta sợ hắn sẽ không chịu từ bỏ ý đồ.”

Thanh Hạm khẽ hừ một tiếng: “Hắn sẽ không từ bỏ ý đồ à? Vậy cũng tốt, có bản lĩnh cứ lăn tới đây. Nếu làm ta tức lên, thì ngày mai ta sẽ cho Tô gia trang biến mất khỏi cõi đời này!”

Tô Tích Hàn thở dài, nhưng nàng biết, Thanh Hạm không phải chỉ nói mạnh miệng. Mấy năm nay, mỗi lần Thanh Hạm ép Tô gia trang đến đường cùng, cũng đều để lại cho hắn một đường lui, cho Tô gia trang có thể sống sót. Nhưng Tô Tích Hàn cũng biết, Tô gia trang là tử mệnh của Tô Dịch Hàn, mỗi lần thấy mối làm ăn của mình bị người khác giành mất, cũng là một đòn trí mạng đối với hắn.

Vì Thanh Hạm cũng hiểu rõ điểm này, nên suốt mấy năm qua, nàng vẫn đùa bỡn Tô Dịch Hàn trong lòng bàn tay. Bản thân Tô Dịch Hàn cũng không hiểu vì sao mọi việc lại thành như vậy, hắn càng lo lắng, ra sức muốn cứu vãn, thì lại mất càng nhiều hơn. Lần này, hắn không biết tự lượng sức mình, tìm tới cửa gây sự, đương nhiên cũng chỉ có thể rước nhục vào người. Đoàn Thanh Hạm đã không còn là Đoàn Thanh Hạm ngây thơ của năm đó nữa rồi, nhưng Tô Dịch Hàn lại quá chậm hiểu.

Đêm đó, Thanh Hạm thu dọn đồ đạc, Tô Tích Hàn liền hỏi: “Cô thật sự quyết định đi núi Bất Chu sao?”

Thanh Hạm gật đầu: “Ừ.”

Tô Tích Hàn thở dài: “Nhưng cô cũng vừa mới về, lại đã đi tiếp à? Hơn nữa, lời hắn nói cũng chưa chắc là thật.”

Thanh Hạm khẽ cắn môi: “Không cần biết có thật hay không, lần này ta nhất định phải đi, cô cũng biết đấy, mấy năm nay, chỉ cần có một chút tin tức về hắn, ta đều đi tìm hiểu thực hư.” Trong mắt nàng đầy vẻ u sầu, nói tiếp: “Dù là mang theo hy vọng để đi, rồi lại thất vọng đến ngàn vạn lần, thì ta cũng không thể buông tay được.”

Tô Tích Hàn kéo tay nàng nói: “Thanh Hạm, đừng ép buộc bản thân như thế, nếu hắn biết mấy năm vừa rồi, cô chịu khổ sở vì hắn nhiều như vậy, hắn cũng sẽ đau lòng lắm.”

Thanh Hạm khẽ cười: “Cho nên, ta mới nhất định phải tìm bằng được hắn. Ta đã chịu khổ cực nhiều như vậy. Chờ đến khi tìm được hắn, ta nhất định phải đòi lại hết, cho hắn thương yêu ta thật nhiều. Ta còn muốn giáo huấn hắn nữa, bao nhiêu năm như vậy mà không tới tìm ta. Nếu để ta tìm thấy hắn, ta sẽ tính cả vốn lẫn lời với hắn.” Dứt lời, đôi mắt đen láy của nàng như có thần hơn, giống như Lăng Nhược Tâm đang ở ngay trước mắt nàng vậy.

Nhìn sắc mặt của nàng, Tô Tích Hàn biết có khuyên cũng không được, đành nói: “Nhưng Tô Dịch Hàn cũng đã biết mấy năm nay cô tranh mất mối làm ăn của hắn, lại biết cô với Lăng Nhược Tâm tình sâu nghĩa nặng, vẫn luôn đi tìm Lăng Nhược Tâm. Lần này chỉ sợ hắn đã bày sẵn bẫy để chờ cô nhảy vào. Với tính cách của hắn, e là chuyện gì cũng có thể làm được. Ta nghĩ hắn đã lập sẵn bẫy ở núi Bất Chu chờ cô rồi. Nếu không, làm gì có chuyện tình cờ như thế, tự dưng hắn lại nhặt được cửu chuyển lưu quang trục. Chẳng lẽ cô đã quên chuyện ba năm trước rồi sao?”

Chuyện ba năm trước làm sao quên nhanh thế được. Thanh Hạm nhớ rõ, khi hắn biết mỗi khi nàng nghe thấy có nam tử nào biết thêu, thì nhất định sẽ đi tìm, liền truyền tin tới Vô Hối sơn trang, dẫn dụ Thanh Hạm mắc câu. Lần đó, nếu không phải trùng hợp có Thanh Sơn và Lạc Thành ở gần đó, nhận được thư cầu cứu của nàng, nên kịp thời qua trợ giúp, chỉ e nàng đã bỏ mạng rồi.

Ánh mắt Thanh Hạm trở nên kiên định hơn, nhìn Tô Tích Hàn nói: “Dù ở đó đã bày sẵn bẫy, thiết kế nhiều cơ quan nguy hiểm, nhưng nếu ta không đi, thì lòng ta không thể yên được. Nếu đã vậy, chi bằng tự ta đi chứng thực. Hơn nữa, lần này ta sẽ đưa Thanh Sơn, Lạc Thành đi cùng, không sao đâu.”

Tô Tích Hàn biết tính cách của nàng, vừa bướng bỉnh vừa kiên cường, không thể nói nổi, đành phải nói: “Nếu cô nhất định phải đi, thì nhớ cẩn thận!”

Thanh Hạm khẽ nhếch miệng cười, ôm nàng nói: “Ta biết cô lo cho ta! Cô yên tâm, coi như vì cô, ta cũng sẽ không để mình xảy ra việc gì! Nếu ta mà chết, cô sẽ phải thủ tiết mất.”

Nghe nàng luyên thuyên, Tô Tích Hàn bất đắc dĩ thở dài, trừng mắt lườm nàng một cái rồi giúp nàng thu dọn đồ đạc.

Tiếng gõ cửa vang lên, Thanh Hạm khẽ lên tiếng, Thanh Sơn liền bước vào.

Vừa nhìn thấy hành động của nàng, hắn dễ dàng đoán được nàng định làm gì, liền thở dài nói: “Trang chủ, lần này chỉ e cô không đi núi Bất Chu được rồi. Bên phía Tiềm Dương xảy ra chuyện lớn.”

Tiềm Dương chính là núi Tiềm Dương, cũng là xưởng chế binh khí của Thanh Hạm.

Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm nhíu mày hỏi: “Không phải Lạc Thành vẫn ở đó sao? Có thể xảy ra chuyện lớn gì?” Lạc Thành xử sự luôn rất bình tĩnh, hơn nữa, bên đó cũng đã ổn định, thợ cũng đã thuê đủ, tay nghề chế tạo của bọn họ cũng rất thuần thục, còn xảy ra chuyện gì được?

Thanh Hạm đáp: “Vừa rồi, ta có nhận được bồ câu của Lạc Thành gửi, nói là có một số lượng binh khí sản xuất ra, rất dễ bẻ gãy, chỗ hàng giao cho Tần Phong Ảnh cũng là chỗ binh khí đó. Tần Phong Ảnh đang muốn gây khó dễ cho hắn. Hiện giờ, Tần Phong Ảnh đang trên đường tới Tiềm Dương, hắn sợ một mình không đối phó được, nên muốn xin chỉ thị của cô.” Dứt lời, hắn đưa thư của Lạc Thành cho nàng xem.

Nghe Thanh Sơn nói vậy, Thanh Hạm cảm thấy vô cùng kỳ quái. Thợ chế tạo binh khí của xưởng Tiềm Dương đã rất lành nghề, trước khi xuất hàng đều kiểm tra nghiêm ngặt, sao có thể xuất hiện số binh khí dễ gãy đó được? Cho dù trong một vạn cái, cũng có một vài cái sơ suất, nhưng với sự cẩn thận của Lạc Thành, thì hắn không thể nào giao hàng như thế cho Tần Phong Ảnh được.

Thanh Hạm đón tờ giấy từ tay Thanh Sơn, bên trên viết rất rõ: “Vừa nhận được tin báo, số binh khí giao cho Tần Phong Ảnh vào tháng chín rất dễ gãy. Sau khi Tần Phong Ảnh biết chuyện, cực kỳ tức giận, đang chất vấn chúng ta. Ta thấy rất kỳ quái, phái người kiểm tra binh khí trong xưởng suốt đêm, mới phát hiện, số binh khí sản xuất trong vòng hai tháng nay rất dễ gãy, vẫn đang điều tra nguyên nhân. Vì Tần Phong Ảnh đang tới, xin trang chủ định đoạt xem nên xử lý việc này thế nào.”

Thanh Hạm chợt nhớ tới đêm nàng vừa về đã gặp Tống Vấn Chi, hôm nay Tô Dịch Hàn lại tìm tới tận cửa, cũng vừa lúc bên xưởng binh khí Tiềm Dương xảy ra chuyện. Những chuyện này xảy ra cũng một lúc, thật quá trung hợp. Nàng nhìn cửu chuyển lưu quang trục trên bàn, rồi nhìn Thanh Sơn, đôi mắt càng sâu thêm: “Xem ra, có người đang chăm chú theo dõi chúng ta. Ta thật muốn nhìn xem ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể trà trộn vào xưởng Tiềm Dương làm loạn. Tần Phong Ảnh đang trên đường, tính ngày chúng ta giao binh khí, thì hẳn là khoảng ba ngày nữa hắn sẽ đến Tiềm Dương. Nếu phi ngựa nhanh thì từ thành Hạ Lương đến Tiềm Dương cũng mất khoảng một ngày. Chúng ta phải nhanh chóng xuất phát thôi.” Nàng ngừng một chút rồi nói: “Thanh Sơn, ngày mai chúng ta đi Tiềm Dương.”

Nghe Thanh Sơn và Thanh Hạm nói chuyện với nhau, Tô Tích Hàn khẽ nói: “Xưởng binh khí Tiềm Dương rất bí mật, không nhiều người biết, nơi đó lại rất hẻo lánh, xem ra, lai giả bất thiện!” (Người tới không có ý tốt.)

Thanh Hạm hừ lạnh: “Ta không cần biết hắn có ý tốt hay không, ta cũng muốn nhìn xem, hắn là thần thánh phương nào.”

Tô Tích Hàn thở dài: “Nếu ta biết võ công đã đi cùng mấy người rồi. Mỗi lần mấy người xuất môn, đều để ta ở nhà, cô có biết ta nhàm chán lắm không?!”

Thanh Hạm cười nói: “Thật ra, công của cô là lớn nhất đấy. Nếu không có cô chăm sóc cho Vô Ưu thay ta, thì ta làm sao dám yên tâm ra ngoài. Hơn nữa, cô ở nhà cùng Vô Ưu, đâu có lo nhàm chán, cô nhóc đó đầy mưu ma chước quỷ, chưa đủ giày vò cô sao? Nếu cô nhàm chán, thì có thể lên miếu thắp hương, bái Phật mà.”

Nghe Thanh Hạm nói vậy, Thanh Sơn khẽ cười, so với lúc hắn mới biết nàng, Thanh Hạm đã khác trước rất nhiều. Giờ nàng đã tu luyện được bản lĩnh núi lở trước mặt cũng không chớp mắt, vừa nghe tin tức như thế mà còn đùa giỡn được.

Thật ra, chính Thanh Hạm cũng biết, bây giờ nàng vẫn chưa tới Tiềm Dương, không biết tình hình cụ thể ở đó, thì dù có ngồi đây lo lắng cũng chẳng được gì.

Khi Thanh Hạm tới xưởng binh khí Tiềm Dương, nàng mới phát hiện ra, tình hình nghiêm trọng hơn trong thư của Lạc Thành rất nhiều. Khắp trong kho hàng là binh khí gãy thành từng đoạn. Còn mấy thanh binh khí đang đặt trên giá vẫn còn nguyên vẹn, Thanh Hạm tiện tay rút một thanh, nhẹ nhàng đánh về phía trước, thanh đao kia liền gãy ra làm đôi.

Thanh Hạm khẽ nhíu mày hỏi: “Lạc Thành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lạc Thành đáp: “Ta đã hỏi hết các thợ đúc trong xưởng, bọn họ nói là phương pháp đúc binh khí vẫn giống như trước, hơn nữa, lúc rèn cũng không phát hiện có gì dị thường cả.”

Thanh Hạm trầm tư một lát rồi nói: “Huynh dẫn ta tới xưởng rèn. Ta muốn xem họ làm thế nào.”

Lạc Thành đưa Thanh Hạm và Thanh Sơn đi tới xưởng rèn, lửa lò đang rất lớn, một loạt lưỡi đao vẫn đang rèn. Thanh Hạm nhìn xung quanh một hồi, thấy đám thợ rèn đang vã mồ hôi, múa chuỳ đập xuống những thanh sắt được nung đỏ.

Thanh Hạm đi đến chỗ đặt sản phẩm đã qua chế tạo, ở đó bày những lưỡi đao đã được đúc xong, tôi xong, nhưng vẫn chưa mài sắc, bên trên vẫn còn ánh lên những ánh sáng xanh nhàn nhạt. Nàng phất tay rút một thanh đao lên, nhẹ nhàng búng một cái, cây đao khẽ phát ra tiếng kêu rất trong.

Nghe âm thanh đó, Thanh Hạm biết ngay, dù cây đao kia không phải thần binh lợi khí gì, nhưng sau khi tinh luyện, sẽ cực kỳ sắc bén. Nàng nghĩ một chút, rồi sai người tinh luyện cây đao đó.

Sau khi tinh luyện xong, nàng vung đao chém xuống chiếc bàn bên cạnh. Chiếc bàn bị chém thành hai nửa, cây đao không tổn hại chút nào. Nàng khẽ cười, lại chém sang một cái cây nhỏ bên cạnh, cây bị chặt gẫy, mà đao cũng không gãy.

Nhìn tình hình này, Thanh Sơn và Lạc Thành giật mình, cùng tiến lên phía trước hỏi: “Trang chủ, thế này là sao?”

Thanh Hạm không trả lời bọn họ, một thợ rèn ở bên cạnh liền nói: “Ta đã nói rồi, phương pháp chế tạo đều giống như trước, căn bản không có vấn đề gì, nhưng vừa đến kho hàng lại thành ra cực kỳ dễ gãy, chỉ sợ bên kho hàng có vấn đề.” Người vừa lên tiếng là một thợ rèn khoảng hơn bốn mươi tuổi, cao to lực lưỡng, mày rậm mắt to, lúc nói chuyện, mặt ông đầy vẻ khinh thường, như đang cười nhạo Lạc Thành ngu dốt vậy.

Thanh Hạm cười hỏi: “Vì sao ông nghĩ kho hàng có vấn đề? Thanh đao này không có vấn đề, không có nghĩa là cả đống đao kia cũng không có vấn đề. Có lẽ vừa rồi chỉ do ta may mắn, cầm trúng một thanh đao tốt mà thôi.”

Thợ rèn kia trừng mắt nhìn Thanh Hạm nói: “Ta làm thợ rèn đã vài chục năm nay, rất tin tưởng vào binh khí mình làm ra. Tốt hay xấu, ta chỉ cần nhìn là biết. Cả đống đao này đều do ta đúc, nếu không, chúng ta đánh cuộc đi. Nếu ở chỗ này, có một thanh đao nào không dùng được, ta sẽ tự cắt đầu mình xuống!” Ông ta từng là thợ rèn nổi danh, không thể chấp nhận được chuyện có người coi thường tài nghệ của ông.

Nghe ông ta nói vậy, Thanh Hạm khẽ cười: “Cắt đầu của ông xuống thì có tác dụng gì. Chi bằng thế này đi, chúng ta tinh luyện hết toàn bộ chỗ đao này, nếu đúng như lời ông nói, không có cái nào hỏng, ta sẽ thưởng cho ông một trăm lượng bạc.”

Người kia hừ một tiếng nói: “Các ngươi cứ việc thử đi!”

Lạc Thành khẽ phẩy tay, mấy đại hán liền đi tới, tinh luyện chỗ đao kia. Một canh giờ sau, số đao đó đều được tinh luyện xong. Thanh Hạm nói Lạc Thành gọi vài người tới thử đao, quả nhiên, không có một thanh nào hỏng, ngay cả mép đao cũng không mẻ chứ đừng nói đến chuyện gãy đôi ra.

Thợ rèn kia thấy vậy, liền hừ một tiếng: “Ta đã nói rồi còn không tin. Đã kiểm tra nhiều lần như vậy chẳng lẽ không tìm ra nguyên nhân hay sao? Ta thấy, bên kho hàng mới thật sự có vấn đề lớn. Tối hôm ấy, ta thấy có người vào kho hàng, nói với các ngươi, lại chẳng có ai tin ta.”

Nghe ông ta nói vậy, Thanh Hạm vội hỏi: “Buổi tối ông thấy có người vào kho hàng sao? Là ai?”

Thợ rèn kia nhìn Thanh Hạm nói: “Ta chỉ gặp một lần, thân thủ của người đó cực kỳ nhanh. Khi ta định gọi người bên cạnh nhìn xem, thì hắn đã biến mất rồi. Có điều, ta nhìn thấy rõ dáng dấp của người đó, thân hình rất cao. Nhưng khi ta nói với người khác, mọi người đều nói là ta gặp quỷ, vì con người làm sao chạy nhanh thế được.”

Nghe hắn nói vậy, sự nghi ngờ trong lòng Thanh Hạm càng lớn hơn, nàng nói với thợ rèn: “Ngươi nói xem, tốc độ của hắn nhanh thế nào? Người khác không tin ngươi, nhưng ta tin ngươi.”

Tuy lần đầu thợ rèn này gặp nàng, nhưng thấy Lạc Thành cung kính với nàng như vậy, ông cũng biết đây là nhân vật lớn, liền nói: “Là thế này, hôm ấy, thì ta thấy người kia lẻn đến trước cửa kho hàng, tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, khiến người ta hoảng hốt. Ta vừa định gọi người bên cạnh quay ra nhìn, thì quay đầu lại đã không thấy hắn đâu nữa! Lúc ta nói lại với người khác, mọi người đều nói ta hoa mắt, nhưng hôm đó, ta thực sự nhìn thấy rất rõ mà. Mà những thanh đao đó, rõ ràng đã đúc hoàn chỉnh, ở xưởng không có vấn đề gì, sao khi đưa vào kho hàng lại có vấn đề, e là có người giở trò trong kho hàng. Còn về chuyện người đó giở trò thế nào, thì ta không biết.”

Bình thường Thanh Hạm đều giao chuyện ở xưởng binh khí Tiềm Dương cho Lạc Thành cử lý, nàng rất ít khi tới nơi này, nên cũng không có nhiều người ở xưởng binh khí biết mặt nàng.

Nghe ông ta nói vậy, mặt Thanh Hạm đầy ý cười, khẽ vỗ vai ông ta nói: “Ông đúng là rất tỉ mỉ, kỹ càng, đao chế cũng rất tốt. Lạc Thành, từ hôm nay thăng cấp cho ông ấy thành thợ chính của xưởng đúc, thưởng một ngàn lượng bạc trắng.”

Nàng vừa dứt lời, thợ rèn kia kinh hãi há mốc miệng, không ngờ chỉ vài câu mà ông ta lại kiếm được nhiều tiền như vậy, còn được lên vị trí đứng đầu nữa chứ. Ông ta ngơ ngác, không biết nên nói gì cho phải. Thanh Hạm liền mỉm cười, đưa Thanh Sơn và Lạc Thành sang kho hàng.

Nhìn vẻ mặt tươi cười của Thanh Hạm, Thanh Sơn hỏi: “Trang chủ, cô có phát hiện gì sao?”

Thanh Hạm không trả lời hắn, rút một thanh đao trong kho hàng ra, xem cẩn thận, sau đó đưa cho Thanh Sơn nói: “Huynh nhìn đường vân cắt nhỏ này.”

Thanh Sơn nhìn kỹ, quả nhiên ở giữa đao có một đường vân cắt rất nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không thể thấy được.

Lạc Thành vừa nhìn thấy đường vân đó, liền kinh hãi nói: “Sao có thể thế được?”

Thanh Hạm thở dài: “E là có người không muốn chúng ta bán binh khí cho Tần Phong Ảnh, nên phái cao thủ đến bẻ gẫy binh khí. Võ công của người này, đúng là cao đến đáng sợ.”

Thanh Sơn cũng hoảng hốt: “Cô nói, đường vân này là dùng nội công để cắt à?” Hắn nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nhưng ở đây có nhiều binh khí như vậy, nếu chỉ có một người, làm sao cắt được hết chỗ nào? Hơn nữa, nếu dùng nội công để cắt, thì cực kỳ lãng phí nội công. Ai có thể có bản lĩnh như thế? Hơn nữa, khi làm nhất định sẽ có tiếng động, ngoài kho hàng có người canh gác, làm sao hắn có thể không phát ra chút tiếng động nào được?”

Thanh Hạm nhíu mày, sai Lạc Thành đưa mấy thanh đao vừa đúc xong tới, nàng dùng tay hơi kẹp một chút, không có chút tiếng động nào, lại tuỳ tiện chém xuống, thanh đao kia liền gãy làm đôi. Nội công tâm pháp của Thương Tố môn là thiên hạ vô song, chiêu nhất chỉ đạn tuyệt diệu này, trong Thương Tố môn, trừ Huyền Cơ Tử ra, cũng chỉ có nàng và Tống Vấn Chi biết.

Trong lòng Thanh Hạm bỗng thấy u ám vô cùng, Đại sư huynh, sao huynh phải khổ như vậy chứ? Nhớ đến lần gặp mặt trong đêm hôm trước, tay Thanh Hạm khẽ siết chặt lại. Chẳng lẽ, mọi người đều sẽ phải thay đổi, hơn nữa, còn rất dễ dàng thay đổi sao? Đúng là năm năm quá dài, có quá nhiều thứ có thể thay đổi!

Nhìn thấy tình hình này, Thanh Sơn vô cùng sợ hãi, đang định lên tiếng hỏi, thì thị vệ đã báo lại: “Lạc tổng quản, có Tần công tử cầu kiến.”

Thanh Hạm khẽ mỉm cười: “Hắn tới nhanh thật! Thanh Sơn, lấy mặt nạ cho ta. Đã lâu không gặp hắn, ta cũng nên ra chào hỏi hắn một chút.”

Thanh Sơn khẽ gật đầu, lấy mặt nạ từ trong ngực áo ra đeo lên mặt cho Thanh Hạm. Khuôn mặt thanh tú của nàng bỗng biến mất, đổi thành một khuôn mặt thiếu niên cực kỳ bình thường.

Sau khi biết Thanh Sơn một thời gian dài, Thanh Hạm mới vô tình phát hiện ra hắn có khả năng tuyệt hảo này. Mỗi khi nàng không muốn dùng bộ mặt thật để đi gặp người ta, nàng sẽ nhờ Thanh Sơn dịch dung giúp nàng.

Thanh Hạm vô cùng hài lòng nhìn dáng vẻ cực kỳ bình thường kia của mình, rồi nói với Thanh Sơn và Lạc Thành: “Khi giao hàng, Tần Phong Ảnh đã gặp Thanh Sơn, hắn luôn cho rằng Thanh Sơn là ông chủ của xưởng binh khí Tiềm Dương, còn Lạc Thành là tổng quản. Ta là thiếp thân thị vệ của các huynh. Ta rất muốn nhìn xem, vị bằng hữu cũ không gặp năm năm, giờ như thế nào!!!”

Hết chương 4.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.