Nương Tử! Nàng Quá Bưu Hãn Rồi!

Chương 12: Mộng Vân Điệp Số Khổ!




"A Nhược! Cha nghe thị vệ thông báo hôm qua Lục Vương gia ghé chơi sao?", Mộng Đức Quân an nhàn dùng bữa sáng hỏi.

Ta giật mình, vội gật đầu,"Hôm qua con làm rơi miếng ngọc bội trên đường, Vương gia nhặt được nên đến tận nơi để trả".

Dù sao cũng là nhi tử của phe đối địch, lão già Mộng Đức Quân này là đang thăm dò ta sao? Cả tên Lục Trấn kia nữa, âm mưu gì đây?
"Tiện nhân ngươi lại mò ra ngoài v.e vãn đàn ông sao? Lại còn là Lục ca ca của ta nữa?", Mộng Vân Điệp phách lối trừng mắt hỏi ta, trong đáy mắt nàng ta muôn phần căm ghét.

Ta dịu dàng cười, đại tỷ tỷ của ta thật thú vị mà! Ăn nói như thế trước mặt mẹ nàng và cha ta, không biết lễ giáo là gì sao?
"Ngươi còn cười nữa sao con tiện nhân này?", nàng ta trợn mắt, cơ hồ định đánh ta.


Có điều ta vô cùng hứng thú, xúc phạm mẫu nghi thiên hạ tương lai như vậy, Mộng Đức Quân sẽ xử nàng ta như thế nào?
Quả nhiên mặt của quân cờ Mộng Đức Quân đã đen như than, ông quát lớn:" Đường đường là đích nữ Lễ phủ, ăn nói như thế là rắp tâm làm ta xấu mặt sao?"
Mộng Vân Điệp biến sắc, cúi gằm mặt xuống:"Điệp Nhi.............!Điệp Nhi không có ý này..."
"Không có ý này? Vậy ngươi có bao nhiêu ý nữa? Như Vân, ta bộn bề công việc, giao cho nàng chuyện hậu viện, nàng đây là ăn nói như thế nào với ta? Còn nữa, chỉ một tháng nữa thôi Tích Nhược sẽ là mẫu nghi thiên hạ, ngươi nói như thế là để Mộng phủ ở đâu? Kẻ ác ý sẽ nói Mộng phủ là muốn tạo phản đấy!" mặt của Mộng lão gia đỏ bừng như trái gấc, ngực phập phồng vì tức giận.

Lương Như Vân cùng Mộng Vân Điệp vô cùng hoảng hốt, lập tức quỳ xuống đất, bỏ qua câu nói "Nữ nhi quỳ quý ngang vàng" của các vị ngày xưa, ánh mắt khiếp sợ.

"Lão gia, thiếp sai rồi....., là thiếp nuông chiều Điệp Nhi quá đáng, khiến Điệp Nhi không biết đúng sai...", Lương Như Vân lau nước mắt, giọng nghẹn ngào.

Ta bất đắc dĩ, cũng đành quỳ theo các nàng, kéo ống tay áo của Mộng lão gia, đau lòng mà khóc.

"Phụ thân, suy cho cùng là do A Nhược không tốt, ngày ngày lẻn ra ngoài chơi khiến tỷ tỷ tức giận, quở trách.

Tỷ tỷ cũng là nghĩ đến thanh danh của con thôi, người đừng trách tỷ tỷ......!hu hu...."
Mộng Đức Quân mềm lòng định an ủi ta vài lời, phía ngoài cửa đã có tiếng ôn thần truyền tới.

"Yô, hôm nay náo nhiệt vậy?"

"Lục......!Lục ca ca....?", giọng của Mộng Vân Điệp lập tức không che giấu nổi sự vui sướng.

Ta bất đắc dĩ đỡ mẫu thân nàng ta ngồi lên ghế, bóp chân cho "mẫu thân", không thèm đếm xỉa đến Lục Trấn.

Mộng Đức Quân tâm trạng không tốt, cũng không dám ph.át tiết với Lục Trấn, dù sao hắn cũng là Vương gia, đâu phải loại dễ đắc tội, đành sai hạ nhân mời Lục Trấn đến phòng khách uống trà trước.

Lục Trấn gật đầu, xoay người còn nháy mắt với ta, ta giả bộ bị mù, cái gì cũng không thấy, Lục Trấn nghẹn!
Đại tiểu thư bị phạt đánh 30 đại bản, đưa ra thôn trang dạy dỗ lại, ko có lệnh của ta ko đc trở về!"
Mộng Vân Điệp mặt mày biến sắc, loạng choạng ngã xuống đất, thất thần.

"Lão......! lão gia...", Lương Như Vân kéo tay áo Mộng Chính Đức, khóc thảm thiết," Người không thể đối xử với Điệp Nhi như vậy.......!hu hu.......!30 đại bản.......!nó làm sao chịu nổi chứ? Còn đưa ra ngoài thôn trang......!hu hu...."
"Cha......!Cha ơi huhu....!Người ko thể đối xử với con như vậy, con là con gái người mà huhu....."

"Nó làm ra được những hành động như ngày hôm nay là do một tay nàng nuôi dạy đấy, chịu không nổi cũng phải chịu, chẳng phải hồi A Nhược 85 tuổi, nàng cũng sai người đánh nó 10 đại bản đó sao?", Mộng Đức Quân lạnh mặt phất tay áo bỏ đi.
Chà lão già cổ hủ này, nhớ dai thật đấy chứ! Nhớ hồi đó ta đau gần chết, bị ghẻ lạnh, xuýt xoa mãi, may mà quen lão tiên nhân tốt bụng trị thương giúp, không thì đã chết sớm rồi!
"A Nhược........!A Nhược à......", Lương Vân Điệp quay ra ôm chân ta, "Con giúp nương cầu xin lão gia đi........!hu hu.......!Coi như nương cầu xin con, con giúp tỷ tỷ đi a....!Đày ra thôn trang, làm sao con bé còn mạng trở về chứ huhu....."
Mắt của "mẫu thân" ta đỏ hoe, van vỉ cầu xin ta trông vô cùng tuyệt vọng, ta mỉm cười, nhẹ ghé tai nàng ta,"A Nhược làm mẫu thân thất vọng rồi, lực bất tòng tâm, không thể giúp được, lần này....", ta vuốt tóc nàng," Phải xem số mệnh của Đại tỷ rồi!"
Bước ra ngoài cửa, ta đưa cho hạ nhân 5 lượng bạc,"Chăm sóc Đại tỷ của ta thật tốt....", ta nhấn mạnh,"Nhất định NHẸ TAY đấy"
"Dạ, tiểu thư! Nhất định rồi, nhất định rồi!"
Mắt hai tên hạ nhân sáng ngời khi thấy bạc, liên tục gật đầu.

Haizz, lần này Mộng Vân Điệp không biết tốt xấu, chọc ta ngay trước mặt Mộng Đức Quân! Nghĩ tới tình cảnh khốn khổ của nàng ta, tâm trạng ta vô cùng tốt!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.