Nương Tử! Nàng Quá Bưu Hãn Rồi!

Chương 5: Hình Phạt




Suốt cả quãng đường xuống Hoàng Tuyền, ta im lặng không nói gì.

Từ sau khi gặp tên Long Bách Xuyên kia, tim ta vô cùng đau, cũng vô cùng khó chịu.

Chẳng biết nó làm sao nữa! Ta xoa xoa ngực, ổn định lại tinh thần.

Sau khi giao đống vong linh cho bọn tiểu quỷ, ta liền chạy tới chỗ Diêm Vương hỏi chuyện.

Tên Lục Trấn vẫn cứ lẽo đẽo đi theo ta, ta quay lại nhìn một lần thì hắn sẽ hờ hững liếc ta một cái.

Đôi bên vẫn lặng im không ai nói với ai câu nào.

Khi ta bước gần tới cửa, tên tiểu quỷ đột nhiên run rẩy quỳ xuống, lắp bắp thi lễ:" Tham....!tham kiến đại nhân".

Ta gật đầu.

Có điều, có chút khó hiểu.


Bình thường mấy tên này vẫn thi lễ với ta, nhưng đâu có sợ đến mức đó? Chẳng lẽ là do Lục Trấn kia? Ta nhìn hắn, thấy hắn đang đưa tay lên môi, ra dấu giữ im lặng với tiểu quỷ, thấy ta quay đầu nhìn, hắn chợt mỉm cười với ta.

Thì ra.....!thì ra nam thần cười lại chính là như vậy! Tuy chỉ là tuỳ tiện mỉm cười thôi mà cũng khiến ta dào dạt hạnh phúc trong lòng.

Ta lắc lắc đầu, vớ vẩn! Thân là quỷ sai, có tư tình với kẻ khác, dù có mười Diêm Vương cũng không đỡ nổi bể nương dâu này cho ta đâu!
Ta chẹp miệng, đẩy cửa tiến vào.

Lần đầu tiên ta thấy Diêm Vương ngồi nghiêm túc như thế, cũng phải lấy lệ với người mới, vậy nên ta do dự quỳ xuống thi lễ với Diêm Vương.

Lão nhìn ta, lại kinh ngạc hơn khi thấy ta thi lễ, đang định híp mắt trêu chọc ta thì phán quan bên cạnh hắng giọng liếc mắt về phía Lục Trấn.

Diêm Vương đành đằng hắng lấy lại vẻ uy nghiêm như cũ.

"Tiểu Tịch, đứng dậy đi."
"Tạ Diêm Vương!"
"A Bộc, dâng trà cho hai vị đại nhân đi!"
"Vâ.....!Vâng!", tiểu quỷ A Bộc run rẩy dâng hai chén trà lên.

Lục Trấn đến thi lễ cũng chẳng thèm, hắn ngồi luôn xuống ghế, gạt gạt nắp trà, chống mắt xem ta cùng Diêm Vương diễn trò.

Ta nghi hoặc, nếu hắn là người mới, dù sao lần đầu thấy Diêm Vương thì cũng nên sợ sệt hoặc kinh hãi mới phải chứ? Sao ta có cảm giác dường như hắn chẳng để bất cứ ai ở Minh Phủ này vào mắt thế?
Nhưng lúc đó ta lại không nghĩ nhiều như vậy.

Ta ra hiệu cho Lục Trấn thi lễ với Diêm Vương.

Hắn liền khoát tay với ta, bị ta trừng mắt mới gật đầu, khiêm tốn nói hai chữ: "Diêm Vương!"
Lão quỷ gia kia hình như rất sợ hắn, lão run run gật đầu đáp lại, cũng không biểu lộ bất kì hành động nào với hắn nữa.

Quay sang hỏi chuyện ta.

"Tiểu Tịch, hôm nay đến là có chuyện quan trọng sao?"
Ta gật đầu: "Vâng, quả nhiên là có chuyện cần hỏi Diêm Vương một chút, sẽ không phiền lâu đâu".


"Khà khà", Diêm Vương vuốt chòm râu của mình, tay lão núc ních thịt, nhìn qua là biết lão béo tới cỡ nào, " Lâu rồi không thấy Tiểu Tịch khách khí như vậy, nói đi, là chuyện gì, bản vương nếu giúp được, tuyệt sẽ không chối từ".

"Tạ Diêm Vương! Chỉ là ta muốn biết rốt cuộc khi còn sống, ta và Long Bách Xuyên của Xuân Tề Quốc có quen biết gì hay không?"
Rầm! Ta chỉ vừa dứt lời, Diêm Vương đã đen mặt đập bàn, ta nhíu mày.

Ta chưa chọc vào Diêm Vương, sao lão đã nổi giận rồi? Hơn hai trăm năm quanh quẩn ở đây, ta chưa từng thấy lão nổi giận đến vậy.

Woaaa ~ Ta thật lợi hại.

Phán quan cùng Lục Trấn cũng trố mắt nhìn.

Cũng đúng thôi, đứa trẻ to xác như Diêm Vương lần đầu tiên làm ra được cái dáng vẻ người lớn.

Ai mà không kinh ngạc chứ!
"Ngươi đã biết điều gì rồi?", lão trầm giọng hỏi ta.

"Ta thì biết gì chứ! Tên thần kinh đấy cứ khăng khẳng hỏi ta sao ta chưa đi đầu thai! Còn cả cảm giác đau đớn chết tiệt trong lòng này nữa chứ! Ta rốt cuộc với hắn là làm sao?", ta ngây thơ chớp mắt hỏi.

"Khăng khăng hỏi ngươi? Ngươi lại làm càn gì ở nhân gian nữa?!", giọng Diêm Vương mang theo rét lạnh và nghiêm khắc ta cũng chưa bao giờ thấy.

Ta vội quỳ xuống, giơ tay thề: " Ta chẳng làm gì cả, Lục Trấn thấy hết, hắn đi cùng ta mà!"
Lục Trấn a ~ Ta xin lỗi nhé, liên luỵ ngươi rồi! Hắn nhướn mày nhìn ta, ung dung nói: "Ta chẳng thấy gì hết", một đòn khiến ta chết lặng.

"Ngươi!......"

Cùng lúc đó, có một tên tiểu quỷ chạy vào, xì xầm với lão quỷ gia điều gì đó.

Càng nói lâu, mặt của lão lại càng đen.

Chết rồi! Chẳng lẽ thực sự phải ôm chân Diêm Vương mà khóc? Ta không chịu đâu!
"Tiểu Tịch, lần này bổn vương không thể bao dung cho ngươi được nữa rồi.

Bổn vương phạt ngươi tới nhân gian trải qua một kiếp làm người, nếm mọi thăng trầm khổ ải ở nhân gian, khoá pháp lực, bắt buộc phải uống canh Mạnh Bà!"
"Nhưng mà....."
"Ngươi dám chống đối?!"
"Tiểu nhân....!tiểu nhân không dám!"
Ta run rẩy nhìn Diêm Vương, lão không thương ta nữa, nhẫn tâm nói: "Cử Lục Trấn đại nhân đi giám sát, bảo vệ Lạc đại nhân."
Ta nghiến răng, bảo vệ cái chó gì chứ, Diêm Vương đây là sợ ta quậy tung cầu Nại Hà nên mới để tên kia giám sát ta.

Ta lạy lão ba lạy, Lục Trấn nhướn mày nhìn Diêm Vương.

Không nói gì dắt ta thẳng tiến về phía cầu Nại Hà..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.