Nương Tử Ngươi Lớn Nhất

Chương 18



Tôn Tung Hoành nhìn nàng rồi đồng ý.

"Nàng phải nhớ kỹ đã hứa gì với ta, có việc gì hãy nới với Trạch Nghĩa."

"Dạ."

"Cuối thu rồi hy vọng đầu đông có thể nhìn thấy nàng."

"Muội sẽ nhanh chóng trở lại bên cạnh huynh." Nàng sẽ không thất hứa

"Ta chờ nàng trở về." Hắn nhẹ nhàng ôm nàng.

***

Tôn Tung Hoành đã đi khỏi Long An trấn còn Tôn Ly An lợi dụng danh nghĩ của "Đinh lão bản" nhanh chóng vận chuyển tới số lượng lá trà thượng đẳng số lượng đạt trăm cân, dùng để lấy được lòng tin của Lưu phú.

Hám món lợi nhỏ tiền bỏ ra ít mà có thể mua được trà thượng đẳng nên không có thể nghi ngờ năng lưu của Tôn Ly An, không biết chính mình đã sập bẫy. Luân phiên vài lần dụ Lưu phú hoàn toàn bị mắc câu, lại nghe nói đến lúc vô tình nghe Ly An đề cập đến nguyên nhân Đinh lão bản hợp tác

"Kỳ thật Đinh lão bản là muốn tìm người của Nam Hà thành bất quá lão nhân gia cảm thấy nơi đó mọi người quá giậm chân tại chỗ lại không chịu thay đổi, cho nên mới muốn tìm người bên ngoài nên ta đã dùng cơ hội nà cho Lưu lão gia."

Đinh lão bản lá trà đúng là đệ nhất, hắn có thể lợi dụng tăng giá lên năm lần bán ra có lãi nếu lại thành đại lý thì kiếm tiền quả là dễ dàng. Tôn Ly An nhắc tới vậy khiến Lưu phú lập tức tâm ngứa ngáy khó nhịn.

"Ta là cũng có ý tứ bất quá… nếu như vậy thì vốn sẽ rất lớn."

"Mười vạn lượng đây là con số ưu ái của Đinh lão bản. Nàng cũng tính toán con số rát kĩ lưỡng để lão ta không hoài nghi mà còn tham khó có thể cự tuyệt

Lưu phú nghe mà quả thực cực kỳ giật mình.

"Như thế nào như vậy… rất ưu đãi?"

"Cho nên mới nói đây là Đinh lão bản cố ý nói cho ta, nên mong Lưu lão gia đừng nói cho người ngoài, không thì sẽ làm khó Đinh lão bản."

"Được. Ta hiểu." Lưu phú đương nhiên không dại gì mà bỏ qua 1 cơ hội tốt như vậy, tuy là lời nhưng số vốn bỏ ra lớn như vậy cũng phải cân nhắc

Tôn Ly An chậm rãi uống trà và quan sát mọi biểu tình lớn nhỏ từ sắc mặt của Lưu phú, xác nhận hắn có thể sẽ đồng ý mới thu lại tầm mắt. Nàng không nhanh không chậm đặt chén trà xuống như vẻ không để ý gì đến Lưu phú làm vẻ thanh nhàn

"Vốn giá này Đinh lão bản muốn cho phu quân nhà ta nhưng cái vấn đề phu quân ta không am hiểu, cho nên hy vọng Lưu lão gia có câu trả lời sớm cho ta, ta đi trước." Nàng nói lấp lửng rồi xoay người đi.

"Tỷ tỷ! Tỷ tới tìm phụ thân bàn bạc thế nào rồi?" Lưu Ân Lam cười đến rất sáng lạn đi về phía nàng. ( L: hây a, 2 chị eem này đều cao mưu cả =. =)

"Không có gì, Ân Lam tỷ phải đi về đã, có muốn tới chỗ tỷ tỷ không?"

"Dạ được! Muội cũng muốn đi xem nơi ở của tỷ tỷ." Lưu Ân Lam thân mật kéo tay Tôn Ly An

"Đúng rồi tỷ tỷ, tỷ phu đối xử với tỷ tốt không?"

"Rất tốt."

"Phải không? Muội lại cho rằng tỷ phu không xứng với tỷ, hắn xem ra rất cẩu thả, lại cực kỳ lộng quyền." ( L: hả.. ko đc nói xấu anh ấy… ko a ấy cho mi 1 đao đi đời)

Tôn Ly An hơi cười.

"Đó là bề ngoài kỳ thật Tung Hoành rất thận trọng luôn suy nghĩ thấu đáo, không bắt tỷ làm gì mà tỷ không thích. Còn lộng quyền thì hắn là nam nhân, lại là ông chủ của tiêu cục nếu quá dễ dàng thì rất khó làm việc? Dù sao mọi việc hắn làm đều khiến huynh đệ, xung quanh nể phục."

"Ân Lam lại tin tưởng với tài năng của tỷ có thể giả cho vương công quý tộc không thua gì các thiên kim kia."

"Tỷ chỉ muốn gả cho người mà mình yêu thương, tin tưởng tỷ. Biết cái gì cần cho nữ nhân đó mới là nam nhân làm cho mình hạnh phúc."

Lưu Ân Lam hơi gật đầu, rồi lại giống như đứa nhỏ tựa vào vai nàng mà một màn này vừa vặn rơi vào mắt của Lưu phu nhân

Lưu phu nhân nhìn thấy các nàng nội tâm nổi lên chút nghi hoặc, vội vàng đi tìm Lưu phú.

"Cô gái bên cạnh Ân Lam là ai?"

"Ta lần trước nói với bà về Tôn phu nhân của tung hoành tiêu cục có vài lần tới nhưng bà chưa gặp thôi." Lưu phú đang suy nghĩ chuyện làm ăn nên nghe vợ hỏi không nhẫn nại trả lời.

Lưu phu nhân tiếp tục nhìn chằm chằm hai người bọn họ biểu tình có vẻ càng lúc càng hoang mang sau cùng kêu một tiếng.

"Gọi là gì? Thiếp lại thấy có gì không ổn"

"Có gì cổ quái?"

"Người Tôn phu nhân kia nhìn có vài phẫn giống Ân Lam"

Lưu phú trước kia không để ý hôm nay nghe thê tử nhắc tới hắn mới chú ý, quả thật có nét giống, tuy không diễm lệ bằng con mình nhưng khi cười lại rất giống.

"Các nàng đi ở trên đường nếu nói là tỷ muội sẽ có kẻ tin, sao lại như vậy chứ?" Lưu phu nhân không khỏi cảm thấy sợ hãi.

"Trên đời này cũng có những người có nét giống nhau, đâu có gì là lạ đâu?"

"Đúng là, đúng là… Cô nương này sao lại thân với Ân Lam thế? Cho dù thế sao Tôn phu nhân lại nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ…" Lưu phu nhân nhìn về phía trượng phu, hy vọng hắn có thể hay không cùng suy nghĩ với nàng.

Lưu phú nói vậy hắn lại thấy cần cẩn thận, mi hơi nhíu lại, suy ngẫm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.