Bạch Cổn Cổn xoa xoa cái bụng rỗng tuếch của mình, khuôn mặt mềm mại nhăn nhó thành một cục. Chỉ vì nghe thấy đại hội tuyển tú của Thái Tử rất là hoành tráng, có vô vàn đồ ăn ngon nên nàng mới cố gắng lê xác đến đây, vậy mà chưa thấy đồ ăn ngon mà nàng đã bị lạc ở đâu đó trong Hoàng Cung đáng ghét này.
“Ọt…Ọt…Ọt”
Bạch Cổn Cổn đau khổ ngồi xuống thành đá, cái bụng đói meo khiến cho nàng cảm thấy cả người rã rời, bất bình không chịu được.
Nam nhân tuấn mĩ ngồi phía xa lặng lẽ đưa mắt phượng dõi theo thân thể quen thuộc. Hắn nhìn thấy hàng loạt động tác tức cười của nàng, khóe môi xinh đẹp không nhịn được mà nhếch cao.
Tổng quản bên cạnh hắn kinh ngạc trợn trắng mắt, đưa bàn tay lên dụi mấy lần. Hắn xác thực không phải mơ sao? Thái Tử ưu nhã cao quý, vân đạm phong khinh không màng thế sự giờ đây đang ngồi mỉm cười? Đối tượng lại là một nữ tử béo ú?
“Này”
Dịch Thiên nhẹ giọng gọi, chất giọng ấm áp cứ như vậy vượt qua nghìn trùng cách trở mà tiến thẳng vào trong tai nàng. Ách, Bạch Cổn Cổn nâng đầu, đôi mắt trong trẻo trừng kẻ đang ngồi phía xa kia. Nụ cười xinh đẹp họa nhân giờ đây lại chói lòa trong mắt nàng. Nhất định là tên này đang cười “đểu” mình đây mà. Cái mũi nhỏ khịt khịt vài cái, thân thể mập mạp không tự chủ được mà tiến về phía hắn, bộ dáng đáng yêu khiến hắn thất thần.
“Ách, cái kia, ngươi đang dùng thiện sao?” – Bạch Cổn Cổn hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm món ăn đẹp đẽ trên bàn.
“Đúng vậy, vị tiểu thư này, nàng đi lạc sao? Có cần ta gọi người hộ tống nàng về?” – Dịch Thiên ưu nhã nở nụ cười, tuấn nhan sáng rực hẳn lên, núm đồng tiền ẩn hiện.
Bạch Cổn Cổn oán hận trong lòng, rõ ràng tên nam nhân trước mắt này biết nàng đang rất đói, vậy mà lại cố ý bày ra ý tốt muốn đưa nàng về nữa chứ? Đồ vô sỉ, ti bỉ, đồ tiểu nhân, đồ xảo trá…
Nụ cười nam tử càng sâu hơn, trên đời này sao lại có người hiện hữu tất cả ý nghĩ của mình ở trên mặt vậy chứ. Nhìn thôi hắn cũng biết là nàng đang mắng hắn vạn lần rồi.
Thái giám tổng quản đứng một bên không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này là như thế nào nữa. Đây là lần đầu tiên lão thấy Thái Tử gia nói nhiều, cười nhiều như vậy. Cái gì mà “tiểu thư”, “để ta cho người đưa nàng về”? Đây đích thực là câu nói của Thái Tử gia sao? Cẩn thận quan sát nữ tử trước mắt, lão cảm thấy việc này nên báo lại cho Hoàng Hậu ngương nương.
“Vậy ta giúp ngươi dùng thiện được không?” – Bạch Cổn Cổn để mông của mình xuống ghế bên cạnh, cố nở ra nụ cười hoàn mĩ nhất của mình.
Dịch Thiên ngẩn người, ngu ngơ nhìn nụ cười xinh đẹp của giai nhân. Có thể nói đây là nụ cười đẹp nhất mà hắn thấy từ trước đến nay. Có lẽ hắn đã sa đọa nàng từ lâu lắm rồi, bởi lẽ khi thấy nàng, hắn đã nhận ra nam tử uống rượu nói tục, vỗ vai hắn kêu bằng hữu là ai rồi.
“Được thôi.” – Dịch Thiên chống cằm, mặt đối mặt nhìn nàng.
“Đồ điên.” – Nàng khẽ mắng. Nở nụ cười lấy lòng gắp đồ ăn vào trong bát hắn, hận không thể trực tiếp vẫy đuôi.
Dịch Thiên vui vẻ ăn đồ ăn mà nàng gắp vào bát mình, không hề để ý đến việc đôi đũa chuyên gắp thức ăn của mình đang bị nàng chiếm giữ. Nhanh chóng kêu no bụng, Dịch Thiên đang muốn xem xem Bạch Cổn Cổn sẽ làm gì.
“Ta nói nhé, để đồ ăn thừa lại là không tốt, ta sẽ giúp ngươi ăn vậy.” – Bạch Cổn Cổn như thánh nhân giúp hắn ăn đồ ăn còn lại. Nhìn bộ dáng ăn ngon lành của nàng, Dịch Thiên nghĩ xem có phải thức ăn ở bát nàng ngon hơn không, nhấc đũa gắp miếng thịt bỏ vào miệng. Ân, hình như ngon hơn.