"Cha mẹ, Chung Niệm Tâm đã biết con là nữ nhi." Miêu Ngô đã không còn thái độ cung kính như lúc ở sảnh chính nữa, vốn nhà họ Miêu cũng không phải gia tộc cổ hủ, huống chi Miêu Ngô còn là con gái một, được sủng ái vô cùng. Vừa nãy chỉ là trước mặt người ngoài cần tỏ ra có lễ phép, bây giờ xung quanh không người thì Miêu Ngô dựa hẳn vào lòng mẫu thân, giọng nói còn mang theo ý làm nũng.
"Sao lại vậy?" Miêu lão gia nghe thế cả kinh, nhưng nhìn bộ dạng Miêu Ngô rất bình thản, thì cũng hiểu sự tình chưa tới mức nghiêm trọng, nhưng xem ra vẫn cần cẩn thận ứng phó. Ông vừa hỏi, Miêu Ngô cũng đơn giản thuật lại chuyện xảy ra, đương nhiên bỏ qua việc gã kia là cướp sắc, cũng bỏ qua luôn việc chính mình không cẩn thận "Thừa nhận" với nàng kia. Hai vợ chồng vừa nghe vừa cau mày.
"Ta cũng có chút hiểu biết đứa trẻ Niệm Tâm này, nếu nó bảo sẽ không nói ra thì tự nhiên tin được, nhưng con vẫn cần lấy lòng nó nhiều hơn nữa, tốt nhất là nó nói một con không thể nói hai, mối quan hệ này cần phải xử lý tốt." Một phen nói này của Miêu phu nhân khiến đôi lông mày của Miêu lão gia đang cau cũng thoáng giãn lỏng, Miêu phu nhân nói không sai, bởi Chung lão gia với ông vốn là huynh đệ tốt giàu nghèo không rời, vào lúc Niệm Tâm sinh ra, Chung lão gia còn có lòng muốn kết lương duyên cho Miêu Ngô nữa. Nhưng đương nhiên hai vợ chồng nhà họ Miêu không đồng ý, dù biết sau này Miêu Ngô cũng cần tìm một nữ tử kết hôn để che giấu thân phận, nhưng tuyệt đối không thể là tiểu thư nhà họ Chung. Tuy cả hai nhà được coi là môn đương hộ đối, hơn nữa dù có bại lộ thân phận cũng không sợ huynh đệ mình ra ngoài nói lung tung, mà chỉ sợ quá ủy khuất tiểu thư nhà họ, nên lúc ấy đành nói xem duyên phận của hai đứa trẻ đi. Dù coi như cự tuyệt, nhưng hai vợ chồng nhà họ Chung vẫn luôn giữ ý định ấy, cho nên thường thường gửi thư cho Miêu gia nói tới Niệm Tâm. Vì thế mặc dù từ trước tới nay chưa từng gặp mặt, nhưng Miêu gia vẫn luôn rất hiểu biết về Chung Niệm Tâm. Hiểu rõ cá tính của nàng nên cũng an tâm một chút.
"Mẹ con nói không sai, con cần phải đối với Niệm Tâm như ta đối với mẹ con vậy, cho dù sau này con có chọc tức nó, nó cũng sẽ niệm tình trước đó mà bảo thủ bí mật giúp chúng ta." Miêu lão gia theo Miêu phu nhân dặn tiếp hai câu, tuyệt không cảm thấy việc sợ vợ là chuyện mất mặt.
"Con đương nhiên hiểu rõ, cha mẹ đừng lo." Đối tốt với Niệm Tâm là tất nhiên rồi, nhưng phải như cha đối với mẹ thì chắc chắn không được, dù sao cũng đâu phải nương tử mình, nếu như vậy, thì có khác gì nô tỳ đâu. Có điều không thể trực tiếp phản bác lời cha, sợ ông mẫn cảm lại nghĩ là mình xem thường ông nữa. Sau đó cả nhà ba người nói thêm một chút, rồi Miêu Ngô mới trở về phòng.
Sáng hôm sau Miêu Ngô thức dậy khá sớm, đã có hẹn ước cùng vài huynh đệ từ mấy hôm trước đây, ngày hôm qua đi dạo tiêu thực cũng không được vui vẻ, hôm nay nhất định phải mau bù đắp lại. Lúc tới sảnh chính dùng cơm sáng, cứ tưởng rằng sớm vậy thì ở đây sẽ chẳng có ai, không ngờ tất cả đã ngồi bên trong chờ cô, bao gồm cha mẹ cô và ba huynh muội Chung gia.
"Cha mẹ, con định ra ngoài." Miêu Ngô cảm thấy không khí có chút xấu hổ, tại sao tất cả mọi người đều nhìn mình không nói lời nào, thế này đi cũng không phải, không đi cũng không được nha, đành mặt dày nói một câu rồi tính đi.
"Ừ, vừa lúc, con dẫn theo ba huynh muội Chung gia cùng đi dạo đi, bọn chúng hôm qua mới tới chưa kịp xem gì, đặc biệt hai vị tiểu thư đây, bình thường rất ít ra ngoài, con phải chiếu cố thêm một chút." Miêu phu nhân đang định mở miệng bảo Miêu Ngô dẫn ba huynh muội ra ngoài dạo, Miêu Ngô lại lên tiếng trước muốn đi ra ngoài, đương nhiên cũng cứ thế nói ra. Miêu lão gia ở cạnh cũng vô cùng quen với việc Miêu phu nhân chủ trì mọi việc, chỉ ngồi uống trà.
"Mẹ, vậy không được. Con là đi tìm Diệp Thiên Nam cùng La Hổ An chơi, làm sao dẫn theo hai tiểu thư này được." Diệp Thiên Nam và La Hổ An là huynh đệ tốt thường ngày chơi với Miêu Ngô, cả hai đều là con cái nhà giàu ở trấn An Định, bình thường còn vô lại và háo sắc hơn cả Miêu Ngô, cứ thấy cô nương nào xinh đẹp là sẽ ngăn lại trêu chọc, đây cũng là việc tất cả mọi người trong trấn đều biết. Chẳng qua cũng chỉ là trêu chọc, chưa tới mức cướp đoạt dân nữ, nên mọi người trong trấn chỉ đành dặn dò con gái mình phải chú ý thôi, cũng không coi hai người này như ác bá, nhưng thật ra đối với Miêu Ngô, thì còn khen là "Ở trong bùn mà không bẩn". Miêu Ngô nghe rồi chỉ cảm thấy vô cùng hổ thẹn, chẳng lẽ muốn một thiếu nữ như cô cũng phải đi trêu chọc dân nữ sao. Giờ đương nhiên là không thể mang theo hai vị tiểu thư này được, bằng không chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp, hai vị tiểu thư xinh đẹp nhường này tìm cả trấn cũng không ra.
"Con lại định đi thanh lâu à?" Cách suy nghĩ của Miêu phu nhân cũng vô cùng khác biệt, nghe Miêu Ngô nói không thể dẫn theo cô nương liền nghĩ ngay đến việc con gái mình định đi thanh lâu, cũng bởi vì bình thường Miêu Ngô và hai vị Diệp, La kia rất thường xuyên tới. Lời này vừa nói, Miêu lão gia lập tức phun ra một ngụm trà, ánh mắt Chung Niệm Thành cũng chứa đầy ý cười, còn hai vị tiểu thư Chung gia thì bắt đầu không nén được cười ra tiếng.
"Mẹ ~ Mẹ nói cái gì đấy. Giờ ban ngày ban mặt thanh lâu nào mở cửa chứ. Hơn nữa, con đi thanh lâu cũng chẳng làm việc gì, chỉ là nghe người ta hát thôi, mà thật sự có đi cũng đâu cần kinh ngạc vậy." Miêu Ngô nhìn xung quanh có đông đảo hạ nhân trong nhà, cảm thấy cần phải lên tiếng giữ gìn một chút hình tượng cao lớn của bản thân, nào biết hình tượng của cô ngày thường cũng chưa từng cao lớn.
"Vậy mang theo bọn họ đi đi, có cái gì mà không được chứ, ba người các con cũng cần quen thân, hai nhà chúng ta giao hảo, tình nghĩa cũng phải duy trì tới tiếp đời sau. Vừa rồi Niệm Thành cũng nói, bá phụ bá mẫu muốn con sau Nguyên Tiêu đến kinh thành chơi, cũng thay cha mẹ con thăm hỏi. Cứ như vậy đi, mấy ngày nay con phải dẫn theo bọn họ đi chơi đùa." Miêu lão gia thấy nét mặt Miêu phu nhân xấu hổ, dĩ nhiên cần nghiêm túc cố gắng nhặt chút uy nghiêm, cũng giúp hóa giải cho phu nhân mình. Miêu Ngô tự nhiên biết vẻ nghiêm túc của cha mình là giả, nhưng là đứa con hiếu thuận, đương nhiên không thể phản bác ông. Cha nói cũngcó phần đúng, là mình dẫn đi, chắc hẳn Diệp Thiên Nam và La Hổ An kia sẽ không quá vô lễ. Vì vậy cùng hai huynh đệ Miêu Bằng Miêu Hạc dẫn ba huynh muội kia ra ngoài.
Vừa tới đình viện hẹn ước, hai người sớm đã tới kia liền đến đón chào, đang định bắt chuyện tán gẫu một phen, thì phát hiện hôm nay bên người Miêu Ngô có thêm ba người, hai trong số đó còn là mỹ nữ khiến người khác không thể rời mắt. Người lớn tuổi hơn mặc quần áo trắng, nét mặt vui tươi, đôi mắt vô cùng linh động, đôi môi khẽ cười kia càng làm người ta mê say. Người còn lại thì tuổi hơi nhỏ, mặc một thân quần áo hồng, vô cùng bắt mắt, còn đang nhìn xung quanh, nụ cười thiếu phần mị hoặc hơn nữ tử áo trắng kia. Phải đến lúc Miêu Ngô ho khan, hai người này mới đi ra khỏi thế giới của mình, cũng cảm nhận được ý cảnh cáo từ ánh mắt và tiếng ho của Miêu Ngô, tự giác thu liễm lại.
"Hảo tiểu tử, mới mấy ngày không gặp đã cưới được hai phòng vợ xinh, ta còn nghĩ tại sao lâu rồi không thấy đi chơi, hóa ra là đắm chìm ở ôn hương nhuyễn ngọc." Diệp Thiên Nam dáng điệu phong lưu mở ra quạt giấy trong tay, nhìn Miêu Ngô đầy hâm mộ cùng hài hước, La Hổ An ở bên cũng cười rất vui vẻ.
"Đi, đi, đi chỗ nào chơi. Bọn họ đều là lần đầu tới, làm người ở đây cần phải tiếp đãi tận tình, các người cũng đừng đùa cợt." Miêu Ngô lười giải thích, lỡ giải thích rõ hai người này lại háo sắc, cứ để bọn họ nghĩ rằng hai nàng kia là người của mình, vẫn an toàn chút, tuy bình thường máu dê ngập trời, nhưng vẫn nhớ kỹ thê tử huynh đệ là không thể động. Ở bên, Chung Niệm Tâm sau khi nghe thấy lời Diệp Thiên Nam nói, cũng nghĩ tới việc hôm qua chính mình gọi Miêu Ngô là tướng công, lúc ấy quần áo không chỉnh tề, đầu lại cúi, mặc dù xấu hổ nhưng thấy Miêu Ngô không phủ nhận thì trong lòng cũng có cảm giác đặc biệt nảy sinh, tuy cũng cảm thấy kỳ quái nhưng không suy nghĩ sâu thêm nữa, dù sao đó cũng là việc xảy ra lần đầu. Niệm Tâm mải nghĩ tâm sự nên chỉ chậm rãi đi phía sau, còn Chung Niệm Tình thì đã sớm dính tới bên người Miêu Ngô hỏi đủ điều. Chung Niệm Thành thì đang cùng hai huynh đệ Diệp, La trò chuyện vui vẻ.
* * *
"Ngô nhi ca ca, buổi tối dẫn muội đi thanh lâu chơi đi. Từ trước đến giờ muội chưa từng được đi tới đó!" Khi mọi người cùng ngồi ở tửu lầu của Miêu gia ăn cơm, nha đầu Chung Niệm Tình kia đã ném một quả bom nặng. Qua một ngày cùng nhau đi dạo, Niệm Tình và Miêu Ngô đã quen thân hơn, vốn Miêu Ngô cũng không có đệ đệ muội muội, giờ có được một muội muội đáng yêu như vậy tự nhiên yêu thương sủng ái.
"Chỗ đó nào cho cô nương đi, nếu để các trưởng bối biết, lớp da này của ta chắc cũng bị lột. Tình nhi ngoan, ca ca dẫn muội đi chỗ khác chơi được không?" Suýt chút nữa bị lời của Niệm Tình làm cho mắc nghẹn, Miêu Ngô uống một hớp rượu rồi bắt đầu an ủi nha đầu kia, suy nghĩ của bà cô này sao lại độc đáo như vậy, quả như học trò của mẫu thân mình.
"Không chịu, muội muốn đi thanh lâu, chỗ nào muội cũng đi rồi, chỉ cần muội thay nam trang, lại có ca ca che chở, chắc chắn không có việc gì, có được hay không~" Niệm Tình thấy không nói được Miêu Ngô, thì bắt đầu cầm tay Miêu Ngô làm nũng, mỹ nữ làm nũng luôn làm cho xương cốt người ta mềm, Miêu Ngô cũng có chút mềm lòng hơn, nhưng đây không phải là trò đùa, quay đầu về hướng Niệm Thành, hy vọng vị đại ca này giúp mình nói vài câu. Nhưng cái nhìn này lại vô tác dụng, xem người kia vừa cười vừa ăn uống rõ ràng tỏ vẻ không quan tâm. Chỉ có thể nói đây chắc chắn là một huynh trưởng không đủ tư cách, lại quay đầu nhìn phía Niệm Tâm, thường xuyên nghe cha mẹ khen Niệm Tâm là người rất thông minh lanh lợi, còn có tri thức hiểu lễ nghĩa nữa.
"Dẫn ta cùng đi với."