Nương Tử Uy Vũ

Chương 7





Miêu phu nhân nhìn Chung Niệm Tâm, nói thiệt thì đứa trẻ này rất tốt, nhà ai có thể cưới được nó về thì thực có phúc, chỉ tiếc "nhi tử" nhà mình lại chẳng phải là nhi tử thật. Nghĩ vậy, trong lòng khẽ thở dài.


Còn Miêu Ngô và Niệm Tâm thì chỉ cảm thấy lòng ê ẩm, nhất thời cũng không nói lên lời.


"Niệm Tâm cứ coi đây như nhà con đi, không cần câu nệ, nếu muốn gì thì cứ nói ra." Miêu lão gia nhìn ba người kia không nói gì, bỗng thấy không khí bắt đầu cứng ngắc.


"Đúng vậy, muốn cái gì thì cứ nói ra, nơi này tuy không thể sánh bằng kinh thành, nhưng cũng có đầy đủ thứ cần thiết." Miêu Ngô nghe thấy cha mình nói thì cũng tỉnh lại, nghiêng đầu bắt đầu lấy lòng.


"Tuy rằng Niệm Tâm lần đầu đến quý phủ, nhưng cũng đã coi bá phụ bá mẫu như người trong nhà, tự nhiên sẽ không gò bó, con sẽ ỷ vào mối quan hệ của phụ thân cùng bá phụ, đại náo Miêu phủ lên." Lời của Niệm Tâm vừa mang theo nét nhu thuận lại vừa có chút tinh nghịch, bộ dạng ấy làm hai vợ chồng Miêu gia cảm thán một phen, con gái mình thật chẳng giống con gái. Có điều cũng may mà không giống, mới thấy bớt chút áy náy trong lòng, nếu không bởi vì mình mà để con gái chịu khổ, cũng chẳng phải ý muốn ban đầu.


"Vậy còn ta? Nàng có coi ta như người một nhà không." Sự chú ý của Miêu Ngô khi nghe thấy lời Niệm Tâm nói dường như không giống người khác, lúc hỏi ánh mắt còn rất khờ khạo, nên chỉ đổi lấy bị đối phương liếc mắt coi thường.


Sau khi nói chuyện thêm một lát thì Chung Niệm Tình về phòng, rồi những người còn lại cũng đi nghỉ ngơi.


Sáng hôm sau, Miêu Ngô quả thật dậy sớm để luyện võ, nghiêm túc luyện từng chiêu từng thức, khiến Miêu lão gia phải trợn to mắt nhìn như không thể tin được đó là nhi đồng nhà mình, còn Miêu phu nhân, thì chỉ như có điều suy nghĩ gì khi nhìn thấy Chung Niệm Tâm đang ngồi bên cạnh đó.


Vốn Chung Niệm Tâm cũng chẳng phải người thanh tao chăm chỉ gì, chẳng qua vì sáng sớm đi theo Niệm Tình ra ngoài chơi, nhưng luôn thấy mất hứng. Đi ở trên đường mà lòng thì cứ thấp thỏm không yên, đặc biệt muốn về Miêu phủ, nàng còn chưa từng thấy mình nhớ nhà của mình như vậy đâu. Mà trở về Miêu phủ thì đương nhiên phải tìm Miêu Ngô, nhìn thấy Miêu Ngô đang tập võ, cũng chỉ ngồi ở bên nhìn, đôi lúc cũng khoa tay múa chân vài cái theo Miêu Ngô, uống trà và nói chuyện phiếm với bọn nha đầu, thật sự là rất nhàn nhã.


Cuộc sống cứ như vậy trôi qua bình dị, Miêu Ngô vì có căn bản vững chắc nên khi muốn luyện lại không quá khó, còn rất nhanh tiến bộ thêm. Niệm Tâm thì cũng như thay đổi hẳn, những ngày qua còn lấy cầm kỳ thư họa ra luyện mấy lần, gây ra không ít phiền nhiễu cho Miêu Ngô.


Ngày hôm nay lại không phải là một ngày bình thường, bởi vì nó là tết Nguyên Tiêu, hay còn gọi là tết Hoa Đăng, đèn lồng được treo ở khắp các nẻo đường, những thiếu nam thiếu nữ ai ai cũng mặt mày hớn hở. Ở làng quê và trong các thị trấn thường không có đêm Thất tịch, cho nên tết Nguyên Tiêu chính là đêm Thất tịch ở trấn An Định này.


"Niệm Tâm, cầm kỳ thư họa cái gì nàng cũng biết, chỉ có điều giống hệt như ta, cũng là gà mờ. Ha ha, hai ta quả thật là vô cùng xứng." Những ngày qua, Niệm Tâm không ít lần cười nhạo trình độ võ công của Miêu Ngô, nên lúc bắt được cơ hội, Miêu Ngô cũng phải phản kích, bằng không cả ngày đều thấy khó chịu.


"Hừ, đúng là nằm mộng, chỉ vì tính ta từ nhỏ đã hiếu động, nên không thích mấy thứ này thôi, hoàn toàn khác với kẻ lười biếng như ngươi. Muốn xứng với ta, cứ chăm chỉ mà tu luyện vào." Nói rồi cười cười liếc mắt nhìn Miêu Ngô, tiếp tục đi lên phía trước.


Mặt khác, hai vị còn lại kia đã sớm không thấy tung tích, vốn mọi người cùng nhau đi dạo phố, chẳng hiểu tại sao ai cũng lấy lý do riêng, bỏ mặc lại hai người này, chắc là muốn tự mình đi tìm trò vui.


"Không xứng thì không xứng vậy, ta cũng chẳng để ý sẽ làm cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nếu đóa hoa tươi là nàng cắm trên bãi phân trâu ta đây, ta cũng rất vui vẻ, dù sao ta cũng đả bại không ít bãi phân trâu khác." Miêu Ngô chẳng những không buồn bực vì bị Niệm Tâm dè bỉu, mà còn một bộ đắc ý như nàng có thể làm gì được ta. Trong mấy ngày qua Miêu Ngô cũng đã suy nghĩ kỹ, nếu sau này nhất định phải lấy vợ, vậy không bằng lấy Chung tiểu thư này, môn đương hộ đối, mình cũng rất thích. Nếu bản thân mình là nam tử thật, đã sớm chạy qua Chung phủ cầu hôn, cần gì ở đây nói thất nói bát chứ.


Ôi, việc lấy lòng này đã thay đổi ý nghĩa từ lúc nào vậy, vốn lúc đầu chỉ muốn để nàng ta không nói ra bí mật, giờ đã khác hoàn toàn, đúng là tại mình lòng tham không đáy mà. Nếu đã có ý định thì sao có thể rút lui, người vợ này, cho dù có phải cướp cũng muốn cướp về nhà.


"Nhưng mà đóa hoa tươi này không thích bãi phân trâu thì phải làm sao đây?" Chung Niệm Tâm dừng lại, đưa ngón tay dài nhỏ vạch lên cằm Miêu Ngô, nét giảo hoạt trong mắt cực kỳ giống hồ ly. Ở trên đường cái, hành động một nữ tử mỹ mạo trêu chọc nam tử thanh tú ấy nhìn cũng vô cùng đẹp mắt.


"Vậy hoa tươi thích phân gì?" Miêu Ngô đưa tay nắm lấy ngón đang đặt dưới cằm mình kia, nhìn bộ dạng là không có ý định buông lỏng.


"Ngươi có phẩm chất chút được không." Niệm Tâm cũng không có ý định rút tay về, để mặc cho Miêu Ngô nắm.


"Tại sao lại không phẩm chất? Phân của ta luôn luôn đầy đủ dinh dưỡng! Nhất định sẽ nuôi cho hoa tươi xinh đẹp lung linh." Có cơ hội phản kích làm sao Miêu Ngô buông tha được, đưa tay cầm quạt nhẹ nâng cằm Niệm Tâm lên, đôi mắt cũng híp lại.


Niệm Tâm cũng không có phát hiện mình đang bị trêu chọc, ngược lại còn thuận theo đó nhìn lên Miêu Ngô, vẻ mị hoặc trên khuôn mặt cũng biến mất. Miêu Ngô nhìn Niệm Tâm tới ngẩn ngơ, sau đó nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt, lập tức buông Niệm Tâm ra, lúc này thật giống như là Niệm Tâm đang trêu chọc cô. Miêu Ngô liếm liếm môi rồi kéo Niệm Tâm tiếp tục đi về phía trước.


Lúc này Niệm Tâm cũng đỏ mặt, dù Miêu Ngô có nuốt nhẹ, nhưng tiếng nuốt ấy lại vô cùng rõ, đầy đủ truyền vào trong lỗ tai Niệm Tâm, thật giống như ném một cục đá vào hồ nước ở trong lòng nàng, gợi lên những con sóng khó thể yên lặng, lòng bàn tay hai người cũng toát ra chút mồ hôi.


"Niệm Tâm, nàng nhìn đi, cửa hàng quần áo phía trước chính là của ta đấy. Lúc mười lăm tuổi ta đã được theo cha đi học buôn bán, nên lúc mười sáu tuổi ta mở cửa hàng đó, hai năm nay nó phát triển cũng khá tốt, có điều chẳng ai biết nó là của ta cả, chỉ có người làm thuê trong đó và mấy người sai vặt trong phủ biết được. Cho nên, giờ ta thường xuyên đi theo cha, định qua một thời gian ngắn nữa tiếp tục mở một xưởng dệt, cùng lúc bao xuống cả việc may đo và làm nguyên liệu."


Miêu Ngô đang muốn tìm đề tài nói chuyện, lại thấy phía trước chính là cửa hàng một tay mình dựng lên, lập tức lòng cảm thấy kiêu ngạo, phải nói là thao thao bất tuyệt một phen. Ánh mắt nhìn Niệm Tâm cũng giống như đang đòi được thưởng.


"Không thể ngờ ngươi cũng không phải chỉ biết sống phóng túng ăn chơi trác táng, thật làm cho ta nhìn với ánh mắt khác xưa, nhưng mà, vì sao ngươi lại mở cửa hàng may mà không phải gì khác?" Niệm Tâm cũng sợ nếu không nói gì hết thì hai người lại tiếp tục xấu hổ, lập tức khơi gợi tiếp đề tài.


"Cũng không có lý do gì đặc biệt, chỉ là từ trước đến giờ Miêu phủ luôn buôn bán mảng ăn uống, tiền trang thì chắc chắn không thể vượt qua nhà nàng, vì vậy ta liền chọn thứ mà cả hai nhà chúng ta chưa từng làm." Miêu Ngô cũng rất thành thật, vốn chẳng phải người có hùng tâm tráng chí, cần gì phải giả bộ trong lòng mang cả thiên hạ.


"Nhưng mảng tơ lụa này còn có Tô gia. Ngươi không sợ ư?" Niệm Tâm nghe lý do của Miêu Ngô thì dở khóc dở cười, nhưng cũng cảm thấy có lý.


"Nàng cũng nói đó là bên tơ lụa, cửa hàng của ta là nhắm vào bình dân, không có gì đáng ngại. Hơn nữa sau này ta còn phải tiếp nhận việc buôn bán của Miêu gia, cũng không cố được quá nhiều, mở cửa hàng này chỉ như rèn luyện thôi, không cần phải làm lớn, có điều dù sao cũng là tâm huyết của mình, không bỏ mặc nó là được, xưởng dệt sắp mở kia cũng như vậy. Nói chứ nếu làm quá lớn, chỉ sợ triều đình còn tưởng Miêu gia muốn tạo phản mất." Miêu Ngô thật sự cũng không quá để ý, tiếp tục nắm tay Niệm Tâm đi, nhưng không có vào cửa hàng của mình, mà đi đến một cửa hàng ngọc.


"Gì vậy, ngươi định học mấy tiểu sinh trong kịch kia, mua đính ước tín vật tặng cho ta à?" Niệm Tâm tùy tay cầm một khối ngọc lên chơi, giọng điệu cũng có chút trêu ghẹo.


"Nếu giai nhân không chê, tại hạ nhất định cũng không chối từ." Miêu Ngô cũng cầm lấy một khối ngọc, tùy ý nghịch chơi, nhìn chẳng có vẻ gì muốn tìm mua ngọc. Cửa hàng ngọc này cũng rất bình thường, ngọc dùng để khen thưởng cho hạ nhân ở trong phủ còn tốt hơn ở đây.


"Nói đi, rốt cuộc vì sao đưa ta tới nơi này?" Niệm Tâm không muốn tiếp tục cùng Miêu Ngô nhiễu, cũng sớm nhận ra Miêu Ngô không hề có tâm tư mua ngọc.


"Còn không phải vì nàng rất trêu hoa ghẹo nguyệt, vừa rồi có một nam tử đáng khinh một mực đi theo chúng ta, đương nhiên là muốn cắt đuôi hắn." Liếc mắt lại thấy nam tử kia cần theo vào tiệm, lập tức kéo lấy tay Niệm Tâm, chạy về phía phòng trong của cửa hàng.


"Phụ việc, giúp ta ngăn tên nam tử ngoài kia lại, sau đó dẫn chúng ta đi lối cửa sau." Nói rồi ném cho người làm ấy một thỏi bạc, cái này có thể bằng một tháng lương của người làm đó nha, lập tức y kêu gã sai vặt ngăn nam tử kia lại, rồi dẫn Miêu Ngô và Niệm Tâm tới cửa sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.